Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 64: Nhắm mắt làm ngơ (11) - Có lẽ cô bị cái lạnh mùa đông làm cho ngu ngốc rồi, vậy mà thấy cảnh tượng này thật buồn



Thấy mấy người trong đội điều tra đặc biệt đã liên tục làm việc 56 tiếng mà không hề nghỉ ngơi gì, vì để tránh việc những vụ án chưa điều tra được gì mà thành viên trong đội đã gục ngã hết, 9 giờ tối Lan Khâm vừa về đến đã đuổi tất cả mọi người về nhà, còn lại vài người thì tạm thời thay nhau ngủ ở phòng trực ban. Lý Trạch Phân cũng nằm trong số ít những người bị đuổi về.

Vì lúc du học chỉ ở một mình nên khi bận cô chỉ ăn mì gói để lấp đầy bụng, cứ thế liên tục 6 năm, Lý Trạch Phân đã hơi bài xích với mì ăn liền.

Dù rằng mì ăn liền trong nước có mùi vị hơi khác so với nước ngoài, lúc đầu trước khi cô nhập gia tùy tục với đội điều tra đặc biệt cũng không hề hà gì. Nhưng giờ đã ăn được nửa năm rồi, “hội chứng ngán mì gói” lại bắt đầu tái phát rồi. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà cô rõ ràng đã qua giai đoạn “người mới”, vẫn luôn chủ động xuống lầu mua cơm bên ngoài — vì mặc kệ ai nói gì, đám đàn ông trong đội nếu có đói bụng thì đều nấu mì gói vị thịt bò mà ăn.

Nhưng hôm nay Lý Trạch Phân thật sự quá nhiều việc, không còn thời gian để ý đến chuyện cơm nước nữa, trừ miếng bánh mì gặm lúc sáng ra thì tới 9 giờ ra khỏi Cục điều tra vẫn chưa bỏ bụng gì ngoài cà phê. Tuy bản thân cô cũng không phải người có sức ăn lớn, nhưng nhịn đến mức này cũng hơi đói tới hoảng hốt rồi. Vì thế, sau khi tan làm cô không về thẳng nhà như thường lệ mà bắt xe buýt đến quảng trường Vạn Hưng để kiếm gì đó để ăn.

Xe buýt buổi tối ít hơn ban ngày một chút, Lý Trạch Phân cũng không phải người hay đi nên đến khi Lý Trạch Phân bước vào quảng trường Vạn Hưng thì đã là 9 giờ rưỡi. Không ít nhà hàng đã không còn nhận khách nữa, chỉ còn lại vài tiệm ăn nhanh và nhà hàng nổi tiếng trên mạng.

Tâm lý của Lý Trạch Phân đối với thức ăn nhanh cũng không tốt hơn mì tôm là bao, cô cũng chưa đói đến mức ăn tùy tiện được, vì thế bèn chọn nhà hàng nổi tiếng trên mạng.

Không biết là có quy định bất thành văn gì không mà mặt tiền của các nhà hàng kiểu này đều hơi khó tìm. Có thể là do tìm khó nên kỳ vọng của khách hàng sẽ tăng lên chăng. Lý Trạch Phân không mở bản đồ, vì vậy chỉ biết đi nương theo con phố. Giữa bóng đêm tối om chỉ có các loại biển quảng cáo chiếu sáng, một ít ánh sáng cũng rơi vào mắt cô… Đương nhiên cũng có thể là do cô đói quá nên hoa mắt.

Có lẽ vì tác dụng của một hiệu ứng tâm lý nào đó mà tối nay Lý Trạch Phân lại lần đến trước cửa nhà hàng 2 ngày trước bọn người Trương Trác Bân nhắc đến, nhà hàng thịt nướng có 7 chữ Hỏa (火) chồng lên nhau — BBQ Diễm Diệc*.

(*) Bé Đẹp: Cho bạn nào thắc mắc thì đây là chữ Diễm Diệc nha: 焱燚 =)))

Hiệu ứng Internet đúng là đáng sợ, đã gần 10 giờ tối rồi mà ngoài cửa BBQ Diễm Diệc vẫn có người đang xếp hàng đợi gọi tên. Hàng không dài, chỉ có khoảng 3 4 nhóm người. Lý Trạch Phân do dự một chút rồi quyết định bỏ qua câu “Ăn xong bị tiêu chảy” của Trương Trác Bân, bước đến lấy số. Sau đó cô đi đến khu vực chờ ngồi xuống.

Để giảm bớt tình trạng mất khách, trong khu vực chờ của BBQ Diễm Diệc có rất nhiều trò board game và thức ăn nhẹ không chiếm bụng. Lý Trạch Phân tiện tay xé mở một gói cá khô, vừa từ từ ăn vừa ngẩn người nhìn sang màn hình quảng cáo lớn bên kia đường.

Quảng cáo trên màn hình hình như là của một khóa dạy thêm sau giờ học, Lý Trạch Phân nhìn hơi quen, nhưng vì đói quá nên không tài nào nghĩ ra được. Tên trung tâm dạy thêm là “Giáo dục Elite”, cam kết số lượng học sinh ít, thậm chí là dạy 1 kèm 1, tỉ lệ học sinh đậu cực cao, nhưng cũng khá gắt gao về chất lượng đầu vào.

Theo quan điểm của Lý Trạch Phân thì đây giống như câu hỏi quả trứng có trước hay con gà có trước. Vì học sinh đầu vào chất lượng nên giảng dạy có hiệu quả tốt, hay vì giảng dạy có hiệu quả tốt mới cho ra được học sinh ưu tú? Kiểu đem điều kiện đầu vào hà khắc để gióng trống khua chiêng khoa trương này thế mà phụ huynh cũng thích thú.

Lý Trạch Phân nhếch miệng mỉa mai, định dời mắt đi thì trên màn hình lại nhảy lên ảnh và tên của 2 học sinh xuất sắc, 1 nam 1 nữ, khiến cho cô ngẩn cả người.

Cô mở điện thoại lên, đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Cục điều tra rồi tìm tài liệu về vụ án mà đội điều tra đặc biệt đang phụ trách. Sau khi nhìn rõ nội dung trong đó, cô thở ra một hơi — 1 nam 1 nữ trên màn hình kia, nam sinh là con trai của chủ xe xuýt tự bốc cháy, nữ sinh chính là con gái của giáo sư Hoa ở phòng thí nghiệm bị phát nổ.

Trùng hợp ư? Lý Trạch Phân không tin.

Dù sao thì người dẫn cảnh sát vào vụ án ngụy tạo tai nạn này, Tư Đồ Địch, cũng là một học sinh trung học.

Lý Trạch Phân lập tức mở danh sách “Các nghi phạm tiềm ẩn” của những vụ tai nạn đã được đội điều tra đặc biệt tổng hợp lại. Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, mỗi danh sách đều có ít nhất 1 học sinh trong đó.

“Dạy” học sinh hợp tác phạm tội…

Chả trách lĩnh vực liên quan tới sự cố là vô cùng phức tạp. Xét cho cùng thì chỗ nào cũng có trẻ con cả, ai trong ngành nào cũng đều có thể có con.

Một bóng người đột nhiên lướt qua trong tầm mắt của Lý Trạch Phân. Cô không nhìn rõ người đó là ai, nhưng cũng vô thức ném gói cá khô sang một bên rồi đi theo. Đi thẳng đến một con hẻm nhỏ không có người, Lý Trạch Phân mới ý thức được bóng người vừa rồi hẳn là đầu bếp trong BBQ Diễm Diệc.

Trong con hẻm không có đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng trên bầu trời cùng với ánh đèn từ trong cửa sau vài cửa hàng hắt ra. Lý Trạch Phân đi theo sau một lúc, đến khi mắt hoàn toàn thích nghi với bóng tối mới dần thấy rõ bóng người kia. Người đó rất quen mắt, vóc dáng không cao, lưng hơi còng và hơi béo.

Lý Trạch Phân lục lại trong trí nhớ của mình, tốn sức 9 trâu 2 hổ mới đào ra được thân phận của người này — Con gái Tiết Tuyết của giáo sư Tiết.

Đã trễ thế này rồi, một học sinh trung học như Tiết Tuyết sao lại ở chỗ này?

Đúng rồi, hình như trong quảng cáo vừa rồi có nhắc đến tòa nhà văn phòng của Giáo dục Elite nằm gần quảng trường Vạn Hưng thì phải. Cô ta chạy ra ngoài trong khi đang học thêm à? Hay là…

Tiết Tuyết đột nhiên dừng lại bên cạnh một thùng rác màu xanh ven đường. Lý Trạch Phân cũng lẳng lặng dừng bước gần đó, cô thấy Tiết Tuyết móc gì đó ra từ trong túi quần, sau khi cảnh giác nhìn xung quanh một lúc mới ném thứ đó vào thùng rác. Vì giờ đang là mùa đông nên lúc cầm thứ đó Tiết Tuyết đang mang găng tay. Chuyện này vốn dĩ không có gì lạ, nhưng trong mắt của Lý Trạch Phân dường như đây là cố ý.

Mang găng tay… Dấu vân tay?

— “Là cái chỗ có tên là rất nhiều chữ Hỏa (火) chồng lên nhau mà mọi người đều không biết nên đọc thế nào ấy hả? Hồi Tết Dương lịch con tôi kêu gào đòi tôi đến chỗ đó ăn rồi, rất bình thường, thịt dai lắm, qua hôm sau cả nhà còn bị đau bụng nữa.”

Trong đầu cô đột nhiên nhớ lại những lời mà Trương Trác Bân đã nói.

Thì ra là thế, Lý Trạch Phân nở một nụ cười tỏ ý đã hiểu ra.

Hóa ra nguyên nhân của việc tiêu chảy là đây.

Sau khi Tiết Tuyết ném đồ xong lại nhìn xung quanh thêm vài lần nữa. Ánh sáng trong hẻm rất tối, gió lại to, trong hoàn cảnh ồn ào thế này cũng không nhìn ra được gì, vì thế một lúc sau Tiết Tuyết vẫn không phát hiện ra Lý Trạch Phân đang đứng sau lưng mình. Cô ta xác nhận lại xung quanh không có người vài lần, sau đó mới rời đi.

Lý Trạch Phân đứng tại chỗ tròn 5 phút rồi mới tới cạnh thùng rác. Cô dùng 1 đầu ngón tay nhấc cái nắp thùng lên, sau khi nhìn thấy mấy viên phenolphtalein* được gói trong một mảnh giấy mới cầm điện thoại lên chụp 1 bức ảnh. Sau đó, cô tìm số điện thoại nội bộ ở Trung tâm Giám định Tư pháp trong danh bạ.

(*) Là một loại thuốc thử để xác định điểm tương đương trong các phản ứng trung hòa hay chuẩn độ axit – bazơ. Phenolphtalein đã được sử dụng trong hơn một thế kỷ như thuốc nhuận tràng, nhưng hiện nay đang được gỡ bỏ khỏi danh mục các thuốc nhuận tràng bởi vì những lo ngại về khả năng gây ung thư.

Ngón cái cô nâng lên, chuẩn bị ấn phím gọi…

“Cảnh sát Lý?” Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng Lý Trạch Phân.

Giọng nói cách Lý Trạch Phân rất gần, cô vô thức cầm điện thoại quay lại. Ngay sau đó, cô bắt gặp ánh mắt thù địch của Tư Đồ Địch đang giấu dưới chiếc mũ trùm đầu.

Đồng tử Lý Trạch Phân co lại, cơ thể định tránh ra bên cạnh nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Xùy — bang!

Cả người Lý Trạch Phân bị đẩy đập vào thùng rác. Các cạnh của thùng cấn vào khiến cột sống cô đau buốt, nhưng trước khi cơn đau này kịp biến mất thì đã có một dòng nước âm trôi xuống bụng cô.

Cô vô thức dùng tay nắm lấy thứ đang chọc vào bụng mình, khó khăn lắm mới ngăn không cho Tư Đồ Địch rút nó ra.

Thằng nhóc dường như cũng đang bối rối trước hành động của mình, vì thế chỉ kéo ra cho có lệ, không dùng sức nhiều, nếu không thì Lý Trạch Phân không thể nào ngăn lại được. Mặc dù đã ngăn nó không rút thứ đó ra, nhưng miệng vết thương vì hành động của Tư Đồ Địch mà rách ra. Lý Trạch Phân chỉ cảm thấy dòng nước ấm dưới bụng mình lại càng rõ ràng hơn.

Sự bối rối của Tư Đồ Địch chỉ kéo dài trong vài giây, sau khi nó thấy biểu cảm vặn vẹo vì đau đớn của Lý Trạch Phân thì máu bạo ngược của thanh thiếu niên lại bị kích thích. Máu cả người nó như sôi sục lên, đáy mắt hiện ra một màu đỏ tươi như máu, trên mặt đầy vẻ hưng phấn xen lẫn kinh hoàng, từng tiếng cười “Ha ha ha” đứt quãng phát ra từ cuống họng nó, tay nó nổi đầy gân xanh, tất cả khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Giết cô ta, giết chết cô ta, ha ha ha giết chết cô ta…

Quá trình truyền cảm giác đau đớn của cơ thể con người với những vết thương nghiêm trọng thật sự rất chậm, không chỉ vì các cơ quan nội tạng thiếu hụt dây thần kinh hơn làn da mà còn vì một số vết thương sẽ trực tiếp cắt đứt luôn dây thần kinh. Vì thế, giờ khắc này Lý Trạch Phân vẫn chưa bị cơn đau làm mất đi hết năng lực hoạt động.

Ngay lúc Tư Đồ Địch đang định sử dụng bạo lực, cô trực tiếp dùng 1 tay bẻ mạnh cổ tay nó theo hướng ngược lại của các khớp, tay kia thì cầm điện thoại lên, dùng các góc cạnh để đập vào thái dương của nó.

Huyệt thái dương bị tác động cùng với cơn đau nhức ở các khớp ngón tay khiến cả người Tư Đồ Địch nghiêng sang bên trái một chút, trước mắt nó lập tức hoa lên, 2 chân đứng không vững nữa.

Thái dương là nơi giao nhau giữa xương đỉnh, xương trán, xương bướm và xương thái dương, chỗ đó chỉ dày 2mm, rất mỏng manh đồng thời cũng là nơi hội tụ của rất nhiều mạch máu não. Lý Trạch Phân biết với độ mạnh và góc độ của mình thì cú đập như thế đủ để gãy xương, thậm chí là tổn thương động mạch màng não giữa.

Tư Đồ Địch vịn vào huyệt thái dương bên trái của mình, vẫn giữ ý định ra tay với Lý Trạch Phân, nhưng 2 chân đã không còn theo điều khiển nữa, chân phải nó vấp vào chân trái, tự đẩy ngã bản thân mình ra đất.

Lý Trạch Phân loạng choạng đá một cú vào bụng Tư Đồ Địch, đá nó đến một góc không cản chân mình nữa mới nửa chạy nửa ngã ra khỏi chỗ đó.

Một tay cô vịn chặt con dao dưới bụng, tay còn lại run rẩy mở khóa điện thoại ra lần nữa.

Tư Đồ Địch ở góc kia chưa biết có thể bò dậy được không, nhưng bất luận thế nào thì Lý Trạch Phân cũng không còn sức để quan tâm đến  nữa.

Gió mùa đông lạnh lẽo luồn qua khóa kéo áo khoác, thổi tung vạt áo sơ mi đã thấm đẫm máu, nhưng cảm giác đầu tiên của Lý Trạch Phân không phải đau đớn mà là rét đến thấu xương, như mình đang nhảy xuống một hồ băng vậy.

Rõ ràng điện thoại đã được mở khóa, nhưng không biết vì màn hình lúc nãy đã bị đập nát hay là hơi lạnh trong miệng phả ra cản tầm nhìn, hoặc là mắt cô có vấn đề mà Lý Trạch Phân phát hiện chữ trên màn hình như có một tấm kính mờ ngăn cách, một lúc lâu sau cô vẫn không thể mở danh bạ ra để gọi điện thoại được.

Cô không biết mình đã đi bao xa, đi tới nơi nào, chỉ biết hình như gió càng lúc càng lớn thì phải. Ngọn gió thường ngày quá lắm cũng chỉ thổi vào quần áo của cô, hôm nay lại lớn đến mức xuýt chút thổi bay cả người cô. Cô cảm thấy như mình đã biến thành 1 tờ giấy mỏng tanh, “ào ào” một cái là xoay một vòng trên không trung, lúc kịp nhận ra thì mông đã chạm đất mất rồi.

Cơn đau dưới bụng lúc này mới chầm chậm xuất hiện, như một ngọn lửa thiêu trong hầm băng vậy…

Cuối cùng cũng mở được nhật ký cuộc gọi, Lý Trạch Phân bấm vào số trên cùng. Theo trí nhớ của cô thì đây hẳn là số điện thoại của Lan Khâm.

Tít — tít — tít —

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tạm thời không nghe máy…”

Lý Trạch Phân không cảm thấy thất vọng, cô chỉ biết ngây ngốc tìm người kế tiếp…

Bốp!

Mu bàn tay cô đau xót, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay văng ra, rơi xuống mặt đất.

Lý Trạch Phân muộn nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, thấy bàn chân vừa bước tới cùng với 2 bàn tay đút vào túi quần của người đó.

“Chỉ điện hạ, giờ cô đúng là thảm hại quá rồi.” Một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Lý Trạch Phân nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo đeo kính kia, một lúc lâu mới nhìn rõ được. Cô khó khăn lục lại những cái tên trong thùng rác đầu mình, lấy ra 1 cái tương ứng — Ngụy Vu Vĩ, ông chủ của Giáo dục Elite.

Ông chủ Giáo dục Elite, đúng không, hay là không phải nhỉ.

Có lẽ cô bị cái lạnh mùa đông làm cho ngu ngốc rồi, vậy mà thấy cảnh tượng này thật buồn cười. Vì thế, Lý Trạch Phân bật cười.

“A ha ha…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.