“Tự kỷ ư?” Lý Tổ Ngọc thả quân cờ vây màu trắng vào hộp.
Vì giữa hai mẹ con Lý Tổ Ngọc và Lý Trạch Phân thường không có chuyện gì để nói được, để tránh không khí lúng túng nên trong 1 tháng nay, hai người đều dành thời gian để làm những hoạt động tu dưỡng chung của hoàng thất. Ví dụ như là kỳ trong cầm kỳ thi họa — cờ vây.
“Ừm.” Lý Trạch Phân cũng tạm đặt quân đen trong tay mình xuống.
“Bệnh này, nói sao đây…” Lý Tổ Ngọc xoa mi mắt, “Còn phiền hơn cả Alzheimer nữa. Hiện tại không có phương pháp điều trị nào hiệu quả cả, cùng lắm chỉ giảm được một số bệnh trạng, không trị tận gốc được. Dù sao thì trừ nguyên nhân là đột biến gen đã biết, chúng ta đều không biết được cụ thể nguyên nhân phát bệnh khác là gì, chỉ biết hiện tượng là các khớp thần kinh đột nhiên không còn ăn khớp nhau nữa, các tín hiệu kích thích và ức chế thần kinh cũng không cân bằng.”
“Mẹ có quen nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng nói thật thì dù cho có giới thiệu con của cô ta qua đó cũng không có ý nghĩa gì đâu. Dù sao đa số nghiên cứu vẫn mới đang trong giai đoạn thí nghiệm trên động vật, dù nhìn theo góc độ đạo đức hay pháp luật đều không thể nào thử trên người con của cô ta được. Bệnh viện không có cách chữa thì nghiên cứu khoa học lại càng không. Kết quả nghiên cứu khoa học chuyển hóa rất chậm, chậm đến mức đại chúng không tài nào lý giải được.”
“Hơn nữa qua lời của con thì con trai cô ta đã gần 10 tuổi rồi à? Dù cho có thể trị thì cũng đã qua giai đoạn trị liệu tốt nhất rồi, vấn đề chậm phát triển trí não, chướng ngại giao tiếp và rào cản ngôn ngữ hiện tại đã không còn cách nào hồi phục được. Điểm chung của chứng tự kỷ và bệnh Alzheimer chính là “cửa sổ thời gian*”. Một khi đã qua cái cửa sổ này thì bệnh tình đã phát triển đến một giai đoạn khác, khoa học hiện tại không thể nào phục hồi được như cũ, chỉ có thể dựa vào xác suất rất nhỏ để cơ thể tự chữa trị tính linh hoạt của thần kinh thôi. Chuyện này cũng giống như trồng cây vậy, nếu thân cây đã cong rồi thì dù cho cắt tỉa thế nào cũng khó có thể thẳng trở lại được.”
(*) Time window: Khoảng thời gian mà một hoạt động có thể hoặc phải diễn ra.
“Ví dụ như thuốc của mẹ, nó có thể ngăn các protein gấp cuộn liên quan đến bệnh Alzheimer, nhưng cũng chỉ có thể ngăn các protein này không tổn thương tổ chức thần kinh thôi. Trước khi phát hiện ra bệnh trạng, những chỗ bị tổn thương căn bản không còn cách nào chữa trị được nữa. Đáng tiếc là chứng tự kỷ cũng giống với bệnh Alzheimer, sự phát triển thần kinh không có gì bất thường ở một mức độ nhất định, hoặc các dây thần kinh không bị tổn thương ở một mức độ nhất định, không có triệu chứng rõ ràng về thể chất, chờ đến khi phát hiện ra thì tình trạng tổn thương đã nghiêm trọng đến mức không thể nào thay đổi được rồi.”
“Trừ những người rảnh rỗi đi kiểm tra gen và tình cờ phát hiện ra mình mắc bệnh do đột biến gen thì hầu hết các trường hợp phát hiện bệnh rồi đến bệnh viện đã quá muộn rồi. Chuyện này giống như lốp xe bị mài mòn nhưng nhìn bình thường sẽ không nhận ra, chờ đến khi nó bị thủng mới phát hiện nó có vấn đề.”
Lý Tổ Ngọc thở dài, “Đây là lý do mà mẹ không được trao giải Nobel đấy. Nói cho cùng thì mô tả thuốc vô cùng kỳ diệu, gì mà “Làm cho bệnh Alzheimer biến mất” cũng chỉ là mánh lới quảng cáo thôi, thuốc nào chỉ là phương án cuối cùng.”
“Ừm…” Lý Trạch Phân nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Hơn nữa những thử nghiệm lâm sàng thế này không giống với nhận thức hiện tại của đại chúng đâu. Bình thường nó được chia ra làm 4 giai đoạn, 2 giai đoạn đầu là tìm tình nguyện viên, không phải bệnh nhân mà là người khỏe mạnh ấy, để xác định thuốc là vô hại với cơ thể người. Chỉ trong giai đoạn thứ 3 mới có thể chọn một số bệnh nhân không mắc các bệnh khác để xác định tác dụng điều trị của thuốc. Giai đoạn cuối cùng mới mở rộng ra cho đa số các bệnh nhân và chấp nhận những người bị bệnh khác nữa. Dù gì thì người già và trẻ nhỏ bình thường cũng mắc khá nhiều bệnh cùng lúc. Một loại thuốc có thể điều trị bệnh này, nhưng cũng có thể gây chuyển biến xấu trong bệnh khác.”
“Đa số thuốc hiện tại đều không đi qua giai đoạn thứ 3 này. Đừng nói là giai đoạn thứ 3, thậm chí giấy phép cho thử nghiệm lâm sàng cũng không lấy được. Vì thế những người muốn đưa bệnh nhân trong nhà mình đi tham gia thử nghiệm lâm sàng phần lớn đều không có kết quả gì, vì họ căn bản không phù hợp với tiêu chuẩn của tình nguyện viên. Có lẽ họ nghĩ dù sao mình cũng không sống được bao lâu nữa, cứ đi thử thuốc nói không chừng sẽ trị được. Nhưng bất luận là từ góc độ pháp luật hay đạo đức thì bệnh viện và công ty đều khó có thể mạo hiểm như thế được.”
“Vậy nên,” Bà ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Trạch Phân, “Không phải là mẹ không giúp nó, chỉ là không giúp được thôi. Con chỉ cần… Thôi được rồi, hôm nào mẹ sẽ tự đi tìm Tiểu Chu nói chuyện sau.”
“Cảm ơn.” Lý Trạch Phân khẽ đáp lại, dường như không có ý định tiếp tục chủ đề này.
Lý Tổ Ngọc đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nếu mẹ nhớ không lầm thì hình như gần đây công ty dược Giai Lương cũng đang triển khai và mở rộng thử nghiệm lâm sàng, nghe nói là phiên bản nâng cấp loại thuốc của mẹ. Mẹ đã xem sơ qua rồi, tỉ lệ lên sàn không cao lắm. Trong phần đánh giá giai đoạn 3, trừ hiệu quả chữa bệnh của thuốc thì còn phải so sánh với các phương pháp hiện tại để xác định xem hiệu quả của nó có đáng để sản xuất đại trà hay không nữa.”
“Chắc là họ sẽ thua ở bước này, dù cho có qua được thì cũng gặp khó khăn ở giai đoạn thứ 4, tác dụng phụ với dạ dày và ruột quá lớn, người già không chịu nổi đâu. Một ngày uống 6 lần thuốc, mỗi lần uống xong là lại nôn ói và tiêu chảy, ai mà dám dùng. Công ty dược Giai Lương này chỉ thích thành công trước mắt, vừa mua được bằng sáng chế độc quyền vài năm đã nghĩ đến chuyện nâng cấp rồi, phớt lờ đi đống báo cáo về việc tái phát sau 5 năm.”
“Nhưng hết cách rồi, bằng sáng chế đã bị mua, mẹ thì từ chối thư mời của họ, những chuyện này không nằm trong tầm quản lý của mẹ nữa. Lúc đầu thật ra mẹ không nên bán hết quyền cho họ, nếu không có Thony…” Bà ta đột nhiên khựng lại.
Lý Trạch Phân ngẩng phắt đầu lên. Đây là lần đầu tiên cô nghe được cái tên này từ miệng Lý Tổ Ngọc sau gần 10 năm qua. Trong nhất thời cô đã quên mất lễ nghi, nhìn chằm chằm vào Lý Tổ Ngọc không cho bà ta có cơ hội chuyển chủ đề.
Dưới ánh mắt sáng rực của con gái, Lý Trạch Phân im lặng gần 3 phút, trong lòng đấu tranh một lúc mới nói tiếp: “Ông ấy đột nhiên đi mất, lúc đó mẹ hơi… chạnh lòng, đã làm ra không ít chuyện hồ đồ.” Bà ta không dám nhìn thẳng vào mặt cô.
Ông ấy đã đi như thế nào? Lý Trạch Phân vô thức nghĩ.
Nhưng câu nói thốt ra miệng lại trở thành: “Mẹ và ông ấy đã gặp nhau thế nào vậy?”
“Mẹ…” Mi mắt Lý Trạch Phân run lên một cái, dường như rất bất ngờ khi Lý Trạch Phân hỏi như thế, “Mẹ…” Bà ta vô thức lấy thêm 1 quân cờ trong hộp ra, “Dự án mà mẹ làm lúc đó chính là thuốc chữa Alzheimer kia, là hợp tác với phòng thí nghiệm của họ.”
Lý Trạch Phân yên lặng chờ đợi. Cô dừng mọi cử động của cơ thể, ngay cả hơi thở cũng cố gắng đè lại, chỉ sợ nhúc nhích một chút sẽ khiến Lý Tổ Ngọc đóng cái hộp đã hé mở này ra vậy.
“Lúc đó ông ấy vẫn còn là nghiên cứu sinh, vì là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp của Viện y học nên lớn tuổi hơn bạn cùng lớp một chút, còn mẹ thì lại trượt cấp, vì thế bọn mẹ chênh nhau 2 tuổi. Lúc đó dự án vừa mới bắt đầu, ông ấy được phòng thí nghiệm cử đến để học kỹ thuật ở đây, đúng lúc là do mẹ chịu trách nhiệm. Dần dà cả 2 cũng quen thuộc với nhau, đến khi kịp nhận ra thì cả 2 đã quen nhau rồi.”
“Có lẽ vì lúc đó đã ở nước ngoài quá lâu nên mẹ xuýt đã quên thân phận hoàng thất của mình, không chuẩn bị báo cáo gì cả. Quan hệ giữa mẹ và sự vụ quan lúc đó cũng khá tốt, giống bạn bè hơn là người giám sát hoàng thất, vì thế người đó cũng không rảnh rỗi mà nghe ngóng cuộc sống riêng tư của mẹ, vẫn nghĩ bọn mẹ chỉ là đồng nghiệp bình thường, cho đến khi… biết được mối quan hệ này. Dự án đã tiến hành 4 5 năm bỗng có đột phá, cũng chính là lúc tình yêu giữa bọn mẹ… nồng thắm nhất.”
“Khoảng thời gian đó, sự nghiệp và tình yêu đều có thu hoạch, một bên là cành oliu* của một công ty sản xuất thuốc lớn muốn mua độc quyền, một bên là người yêu ôm trong lòng trân quý như mạng… Đôi khi quá thuận lợi thì người ta sẽ bị che mắt. Lúc chuyện thuốc này lan truyền về nước, hoàng huynh đã đến tìm mẹ và nhắc đến chủ trưởng muốn phát triển khoa giáo, muốn mẹ đưa cái cọc độc quyền về, đất nước sẽ dốc toàn lực hỗ trợ dự án này.”
(*) Ý chỉ trao cho cơ hội vinh quang, phú quý.
“Lúc ấy mẹ không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối, thậm chí còn làm loạn, bắt đầu cắt đứt liên lạc với hoàng thất. Nhưng giờ nhớ lại, lúc đó hoành huynh là một Thái tôn đã đích thân chạy đến tìm mẹ, chắc chắn chính sách không đơn giản như thế, trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học vẫn còn rất nhiều nhân tài, không có mẹ thì cũng có người khác. Hẳn là họ đã nghe được tiếng gió gì rồi… Dù sao ngành sản xuất thuốc này cũng là ngành nguy hiểm nhất trong nghiên cứu khoa học mà.”
“Nhưng khi đó mẹ… vẫn còn rất trẻ, không tài nào hiểu được, làm loạn được 2 3 năm thậm chí còn…” Bà ta liếc mắt rất nhanh qua Lý Trạch Phân, “Lén sinh ra con.”
Không khí im lặng một chốc, cho đến khi giọng nói của Lý Trạch Phân vang lên lần nữa.
“Mẹ là hoàng thất, không thể nào xuyên quốc gia để trực tiếp lĩnh chứng được, vì thế trong giấy khai sinh của con chỉ có một mình tên của Thony. Mẹ định qua một thời gian, chờ đến khi mình cứng cáp rồi sẽ trực tiếp ngả bài, rời khỏi hoàng thất rồi kết hôn với Thony… Đã có con rồi, ít ra hoàng thất sẽ không quá đáng với cả nhà 3 người chúng ta, dù sao mẹ cũng không phải nhất mạch Đông cung, giờ cũng là thời đại của luật pháp rồi.”
“Nhưng ai mà biết được?” Bà ta vô thức nắm chặt quân cờ trong lòng bàn tay, bờ môi tái mét, “Hoàng thất bên kia địa cầu không làm gì được chúng ta, nhưng bên này địa cầu đã…”
Bả vai Lý Tổ Ngọc hơi run lên, run đến mức vết thương của Lý Trạch Phân hơi đau nhức, nhưng cô không cản Lý Tổ Ngọc nói tiếp.
“Mẹ nhớ hôm đó là một đêm mưa. Trong khoảng thời gian đó phòng thí nghiệm rất bận, mẹ và ông ấy đều làm việc tới 1 2 giờ khuya. Lúc đó vừa toàn cầu hóa được vài năm, phân biệt chủng tộc rất nghiêm trọng, một người da vàng như mẹ đi đường ban đêm không an toàn nên bình thường đều ở lại chờ ông ấy xong việc rồi lái xe đến đón về. Nhưng đêm đó mẹ không đợi được ông ấy, mẹ không nhớ rõ rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại…”
“Mẹ hoảng lên, đến ô cũng không thèm cầm, cứ thế chạy tới phòng thí nghiệm của ông ấy, trên đường còn bị mấy tên côn đồ trêu chọc. Nhưng ông ấy không có trong phòng thí nghiệm, bảo vệ nói ông ấy đã đi từ hơn 1 tiếng trước rồi, nhưng có lẽ xe vẫn còn trong bãi đỗ. Lúc đó mẹ biết rõ là ông ấy đã có chuyện rồi nên đi báo cảnh sát. Lúc cảnh sát tìm ra ông ấy thì đã là 2 tuần sau.”
“Ông… ông ấy bị người khác đến đến chết, bị trói vào một cái ghế gỗ, cả cái ghế đều bị nhuộm đỏ. Mẹ không thấy cảnh tượng đó, nhưng không biết là bên truyền thông vô đạo đức nào đã đăng ảnh chụp lên mạng.”
“Mẹ…” Bà ta cố nén sự run rẩy trong giọng nói, “Thậm chí mẹ còn không nhận ra được ông ấy, khuôn mặt ông ấy bị đánh đến mức biến dạng, trên người đều là vết dao cắt, 10 đầu ngón tay cũng… Sau đó không biết là ai đã gửi cho mẹ một đoạn ghi âm, cảnh sát không tìm ra được nguồn gốc, chỉ biết đó là giọng… của Thony.”
Bà ta lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng nhưng không có chất lỏng nào chảy ra, “Giọng nói chính trong file ghi âm đã bị xóa, chỉ còn lại những tiếng xoẹt xoẹt và giọng của Thony…” Lý Tổ Ngọc hít sâu một hơi, đè tiếng nghẹn ngào ở cổ họng xuống, “Chúng đang tra hỏi ông ấy. Trừ loại thuốc kia, mẹ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến ông ấy bị tra tấn thế này nữa.”
“Rất nhanh hoàng huynh và Zoe đã chạy đến, lúc đó mẹ đã… hơi phát điên rồi. Mẹ không biết mình đã làm gì, chờ đến khi tỉnh táo lại thì đã trở về Đường Quốc, quyền độc quyền cũng đã bị bán đi, dữ liệu thí nghiệm đã bị mẹ xóa đi sạch sẽ rồi. Như thể nếu xóa chúng đi thì Thony đã bị hại chết sẽ trở về vậy. Mẹ…”
Hai tay bàn tay đan vào nhau, lén liếc nhìn Lý Trạch Phân nhưng rất nhanh đã thu mắt lại, “Mẹ bị trầm cảm, phải tiếp nhận trị liệu trong thời gian rất dài. Khoảng thời gian đó cứ đần độn như thế, đôi khi sẽ phát điên đập phá hết đồ đạc trong phòng, đôi khi lại như con rối, hoàng thúc và hoàng huynh nói gì thì làm đó, thậm chí là kết hôn với Cao Kiển.”
“Mẹ không nên làm thế, mẹ biết rõ là mình không nên làm như thế, Thony đi rồi nhưng vẫn còn có có, dù thế nào mẹ cũng phải tỉnh lại để ở cạnh con, nhưng mà…” Bà ta cúi đầu, lấy 2 tay che kín mặt mình, giọng nói truyền từ kẽ tay ra nặng trĩu nỗi buồn, “Nhưng cuối cùng mẹ cũng không làm được. Sống trong thế giới của riêng mình, sống trong quá khứ, cả ngày như một cái xác không hồn, thậm chí còn không biết tên súc sinh Cao Kiển kia…”
Trong phòng đột nhiên im bặt.
Một lúc lâu sau, “Mẹ xin lỗi.”
“…” Lý Trạch Phân cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không hề động đậy.
“Mẹ biết lời xin lỗi là thứ vô dụng nhất trên đời, thứ con muốn không phải là thứ này.” Dường như cảm xúc của Lý Tổ Ngọc đã nguôi ngoai bớt, giọng nói cũng bình tĩnh lại, chỉ là phía sau câu nói bình tĩnh này có chút gì đó run rẩy, “Những thứ con muốn không phải là lời giải thích muộn màng sau 25 năm.”
“Mẹ không biết mình có thể cho con những thứ con muốn không, cũng không mong con có thể tiếp nhận mình… Mẹ chỉ,” Bà ta rút bàn tay đã bị mình siết đến trắng bệch ra, thận trọng nhìn về phía Lý Trạch Phân, “Mẹ chỉ xin con, xem mạng sống là cuộc sống của mình, có được không?”
Bàn tay trắng bệch đó cuối cùng cũng thận trọng đặt lên mu bàn tay Lý Trạch Phân. Lý Trạch Phân run lên một cái, nhưng không rút tay ra.
“Chỉ nhi,” Bà ta không gọi tên đầy đủ của Lý Trạch Phân, “Mẹ không muốn… Thật sự không thể xảy ra lần thứ 3 nữa, mẹ xin con đấy. Xin con, đừng để mẹ nhìn thấy… con nằm hấp hối trên giường bệnh lần nữa.”
“Mẹ biết mình rất hèn hạ, mẹ không có tư cách này, nhưng mà… Mẹ chỉ có mình con thôi.”
“Cầu xin con đấy, đừng rời bỏ mẹ.” Lý Tổ Ngọc vô thức nắm chặt tay Lý Trạch Phân.
“…” Lý Trạch Phân đột nhiên ngoảnh đầu đi, nhưng không nhúc nhích bàn tay đang bị nắm chặt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của 2 người, ai cũng bất động, như thể thời gian đã ngừng lại vậy.
Qua một lúc rất lâu sau.
“Ừm.” Một tiếng đáp khẽ đến mức gần như không nghe được.
Tách. Có gì đó vừa nóng vừa ướt rơi xuống tay Lý Trạch Phân, nhưng cô buộc bản thân không được quay đầu lại nhìn.
Thứ ướt át trên mu bàn tay rất nhanh đã bị ai đó lau khô, sau đó như chưa có chuyện gì xảy ra, bàn tay đang nắm chặt cũng rút về.
10 lại trôi qua, bàn tay rút về kia lại lần nữa cầm quân cờ màu trắng lên, đặt lên bàn cờ.
“… Đến con rồi.”
Lý Trạch Phân im lặng quay đầu lại, cũng đánh xuống một quân.
Một trắng một đen, như thể một thỏa thuận ngầm giữa 2 mẹ con vậy, một lời hứa không lời, chỉ có người đang chơi cờ mới biết được rốt cuộc bên trong đang ẩn chứa điều gì.
Ngay sau đó lại là một trắng một đen, một trắng một đen, rất nhanh bàn cờ đã đầy, đã đến thời khắc quyết định thắng thua, nhưng không ai làm điều đó.
“Chuyện của Anthony, mẹ còn biết gì nữa không?” Lý Trạch Phân vừa dọn bàn cờ vừa làm như lơ đễnh hỏi.
Tay Lý Tổ Ngọc khẽ run lên, đánh rơi một quân cờ trắng xuống đất. Bà ta đứng dậy nhặt lên, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Lý Trạch Phân: “Khoảng 3 tháng trước khi xảy ra chuyện, ông ấy đã nhận được một bức thư được đóng gói rất kỳ lạ. Lúc đó mẹ không để ý lắm, chỉ biết không chỉ là 1 bức duy nhất. Mẹ không biết nội dung trong đó, ông ấy cũng không đọc mà chỉ trực tiếp xé đi.”
“Mẹ chỉ nhớ trên tờ giấy đó có vài vết màu đỏ đen như máu và vết bẩn vậy, vì thế suy nghĩ đầu tiên đó là thư đe dọa. Ký hiệu trên bức thư giống như chữ X, nhưng 2 nét của chữ X này bị cong lên chứ không giao nhau ở giữa. Theo tỉ lệ thì nhìn có vẻ giống một vòng xoắn của phân tử DNA, nhưng thiếu các “base nitơ giữa hai mạch đơn để tạo thành chuỗi DNA kép”.”
Lý Trạch Phân dùng ngón tay vẽ ký hiệu đó lại trên bàn cờ, âm thầm nhớ kỹ, sau đó không nói gì nữa.
Hai mẹ con bắt đầu một ván cờ mới trong không khí hòa bình, bỏ qua hết những lời nói nặng nề ban nãy.