“Ông cụ tự mình đi từ nhà vào rừng sao?” Lý Trạch Phân hỏi, “Chỗ ở của ông ta có xa khu rừng đó không?”
“7km,” Phương Uy đáp, “Người bình thường nếu đi bộ chắc mất khoảng hơn 2 tiếng, nhưng đổi lại là người già thì cũng có thể đến 4 5 tiếng. Bản thân Phạm Phù cũng bị Parkinson* nhẹ, đi lại bất tiện, nếu so sánh thời gian tử vong và thời gian ông cụ rời nhà thì hẳn phải dùng phương tiện đi lại, không thể nào tự mình đi bộ được.”
(*) Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
“Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát địa phương để kiểm tra xem video giám sát các tuyến xe buýt gần đó, nhưng không thấy bóng dáng của cha nuôi Phạm Xương, Phạm Phù. Thành phố đó không có tàu điện ngầm, theo tình hình sức khỏe và tuổi tác của Phạm Phù thì có thể loại trừ xe đạp thuê, xe điện các thứ. Vì thế chỉ còn có thể là xe riêng thôi. Nhưng 2 người già không có xe, cũng không có bằng lái xe.”
Lý Trạch Phân: “Vậy là có người chở ông ta đi sao?”
Lan Khâm khẽ gật đầu: “Khu rừng đó là một điểm du lịch vừa được địa phương quy hoạch, vẫn đang trong quá trình khai thác, nửa bên phía Bắc đã được sửa chữa gần xong rồi, nhà vệ sinh công cộng và các phương tiện giao thông cũng đã được kiến thiết xong. Nhưng nửa bên phía Nam nơi phát hiện thi thể thì vẫn còn nguyên trạng, núi rác chưa được xử lý, xe không thể nào đi vào chỗ đó được. Vì thế có thể người đó đã đi bộ đến phía Nam.”
“Vì sau khi ông cụ mất tích, cảnh sát và tổ chức phúc lợi đã lần lượt tìm kiếm nhiều lần ở mặt phía Nam nên phần lớn vết tích đều đã bị phá hủy rồi,” Mao Lệ nói thêm, “Nhân viên kỹ thuật địa phương không tìm ra dấu bánh xe của nghi phạm — không biết Phạm Phù có thật sự bị giết hay không nữa.”
“Thật ra cho dù có xác định được người đưa ông ta lên núi, tìm được người đó, thành công đưa đi giám định,” Phùng Dịch Hoằng khẽ dựa vào lưng ghế, khẽ nói, “Có phải là “mưu sát” hay không vẫn còn phải lên tòa tranh luận. Dù sao theo những manh mối hiện tại thì có thể nói hắn đưa ông cụ lên núi, sau đó để Phạm Phù tự sinh tự diệt, hắn không làm gì khác là được rồi. Là Phạm Phù không xuống núi được, không cầu cứu được, cảnh sát với tình nguyện viên không tìm được ông ta kịp thôi.”
“Còn không phải à,” Trương Trác Bân khẽ đạp vào chân bàn một cái, “Người đó thà lấy điện thoại và đồng hồ chứ không màng quan tâm đến sự sống chết của ông cụ, chính là vì trong đó có thứ gì đấy.”
“Nhưng Giải trí Đạt Hỏa đã phá sản rồi mà.” Lý Trạch Phân nhắc nhở.
“Chẳng phải vẫn còn tập đoàn Bùi thị đó ư?” Tiêu Lãng Duyệt nhai một miếng nấm kim châm, nói không rõ ràng lắm, “Nhìn quy mô của Paradise cũng đủ biết Giải trí Đạt Hỏa cùng lắm chỉ là con chó canh cổng mà thôi. Nói thật thì thậm chí tôi còn nghĩ nhiều khi thứ Phạm Xương tra được không chỉ đơn thuần là Paradise đâu. Giết người diệt khẩu đều phải trả giá cả, cho dù là mượn dao giết người. Paradise còn lâu mới đáng để trả cái giá này, huống hồ đã giết Phạm Xương và Uông Ca, sau đó còn bịt miệng của Phạm Sinh Tư nữa, quá tốn công sức, giải quyết bằng tiền hẳn là tốt hơn nhiều.”
“Nếu nói đáng giá,” Anh ta nuốt nấm vào bụng, uống cạn ly nước chanh bên cạnh rồi mới tiếp tục, “Thường sẽ có 3 loại: Mạng người, vũ khí và thuốc. Trước khi chết Phạm Xương đã nhiều lần tiếp xúc với cá nhân nạn nhân của Paradise, vì thế khả năng thứ 2 không lớn, loại thứ nhất thì lại quá trừu tượng. Cuối cùng tôi đã lần theo hướng thứ 3 để tiến hành điều tra. Em đoán xem tra được thứ gì?”
Lý Trạch Phân nghiêng đầu, chờ Tiêu Lãng Duyệt tự trả lời.
Tiêu Lãng Duyệt: “Công ty dược Giai Lương.”
Mí mắt Lý Trạch Phân giật một cái, cảm thấy gần đây hình như tần suất xuất hiện của 5 chữ này hơi nhiều rồi.
“Chắc em cũng biết công ty dược Giai Lương mà, là công ty đạo đức đầu tiên trong truyền thuyết Đường Quốc đấy, phiên bản xí nghiệp của “Chết để hồi sinh*”, dùng sức chính mình để phá vỡ thế độc quyền sáng chế thuốc của nước Mỹ, hơn nữa còn hạ giá thuốc đặc hiệu trong nước xuống mức thấp nhất có thể.”
(*) Chết để hồi sinh (Dying to Survive) có tên tiếng Trung tạm dịch là Tôi không phải thần y, là một bộ phim có kịch bản dựa trên câu chuyện có thật về Lục Dũng, một doanh nhân dệt may được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu năm 2002, tiến hành buôn lậu thuốc Gleevec giá rẻ do Ấn Độ sản xuất – phiên bản tương tự biệt dược gốc thuốc Generic.
“Lúc trước tôi xem tin tức thì bảo là thế,” Anh ta lấy đũa chọc chọc vào cằm, “À đúng rồi, nghe nói còn đầu tư rất nhiều vào cơ sở nghiên cứu nữa, dưới trướng có rất nhiều bệnh viện chuyên khoa lớn nhỏ để thực hiện nghiên cứu và phát triển thuốc, chuyển từ thử nghiệm trên động vật sang thử nghiệm lâm sàng để đẩy nhanh tốc độ mang đến thành phẩm sớm nhất có thể. Hầu hết các bằng sáng chế độc quyền của bên đó đều là tự sản xuất và mua bán, vì thế nên giá thuốc tương đối thoải mái. Gộp những thứ này lại, thế là một công ty đạo đức cứu người ra đời.”
Lý Trạch Phân cảm thấy cách nói này rất thú vị, giống như đang nói một trò đùa vậy, vì thế cô không đưa ra lời nhận xét nào.
Tiêu Lãng Duyệt lại nói: “Nhưng phải nghĩ kỹ lại xem, làm sao mà dễ dàng đến thế được. Ngay cả một người thường như tôi cũng biết chuyện đầu tư phát minh thuốc cũng giống như xổ số ấy, xác suất trúng còn nhỏ hơn xổ số nữa, mua sai một bước thì doanh thu sẽ giảm bao nhiêu đây? Một công ty thì không thể để mình lỗ vốn được, lập luận khoa trương không có kết quả như lời nói thì phải tìm những cách kiếm tiền khác bù vào thôi.”
“Vậy công ty dược Giai Lương và Phạm Phù…?” Thấy Tiêu Lãng Duyệt càng ngày càng xa, Lý Trạch Phân chủ động kéo chủ đề về.
“Chẳng phải Phạm Phù là bệnh nhân Alzheimer đấy sao? Công ty dược Giai Lương đang tiến hành một thử nghiệm lâm sàng liên quan đến thuốc chữa bệnh này, vốn Phạm Phù nằm trong danh sách tình nguyện viên, nhưng sau này không hiểu vì sao đã không còn nữa. Phạm Xương bắt đầu tìm nạn nhân Paradise là vào tháng 7, nói cách khác, tháng 7 đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh ta để ý đến. Trước đây chúng ta đã điều tra hoạt động tháng 6 tháng 7 của anh ta nhưng không phát hiện ra gì, nhưng gì nếu gộp luôn chuyện của Phạm Phù thì lại thú vị rồi. Đúng lúc tháng 7 ông ta đã tham gia một hoạt động từ thiện có liên quan đến công ty dược Giai Lương, lúc đó Phạm Phù vẫn còn là tình nguyện viên.”
“Ý của mọi người là, trong hoạt động từ thiện này Phạm Xương phát hiện ra bí mật gì đó về thuốc mới của công ty dược Giai Lương, vì thế nên mới vội vàng bảo cha mình đừng làm tình nguyện viên nữa?”
Tiêu Lãng Duyệt nhún vai: “Chứ không thì có thể giải thích thế nào được nữa?”
Có quá nhiều lời giải thích, ví dụ như tình trạng thể chất của Phạm Phù không phù hợp với tiêu chuẩn tình nguyện viên, ví dụ như bản thân Phạm Phù không muốn hợp tác nghiên cứu nữa. Lý Trạch Phân không nói ra những khả năng này mà chỉ hỏi: “Bên công ty dược Giai Lương kia bảo thế nào?”
Lan Khâm: “Bảo là lúc xem xét lại danh sách tình nguyện viên thì phát hiện Phạm Phù không phù hợp yêu cầu.”
“Lý do này cũng đâu có gì sai.” Lý Trạch Phân nói.
“Nếu chỉ có vậy thì đúng là không có vấn đề gì,” Phương Uy cầm đũa lên lại, tìm đồ ăn trong nồi, “Nhưng trong 34 người già bị loại bỏ sau khi xem xét đó, có 1 người đã qua đời vào cuối tháng 9. Người đó chết ở viện dưỡng lão, nguyên nhân tử vong là ngộ độc thức ăn. Theo điều tra ghi chép thì nguyên liệu nấu ăn ở viện dưỡng lão không được chế biến đúng cách, hình như do đậu que chưa chín nên tất cả cụ già ăn bữa đó đều bị nôn mửa và tiêu chảy, chỉ có 1 mình ông cụ này sau khi nôn bị mất cân bằng điện giải nặng, không được cấp cứu kịp thời. Viện dưỡng lão cũng đã bồi thường một khoản tiền lớn rồi.”
“Hơn nữa,” Anh ta cố ý nói chậm lại, “Theo lời khai của nhân viên chăm sóc y tế ở viện dưỡng lão thì hôm đó trên mu bàn tay ông cụ cũng có một vết cắt vừa mảnh vừa dài. Nhưng hết cách rồi, thi thể đã được hỏa táng từ lâu, vết thương đó cũng không có ảnh chụp hay bằng chứng gì cụ thể, vì thế chúng ta không cách nào đối chiếu được với vết cắt trên tay Phạm Phù. Thậm chí còn không biết lời khai này là thật hay giả nữa kìa.”
“Tình huống này không có gì mới là lạ ấy,” Tiêu Lãng Duyệt uống 2 ngụm nước canh nói, “Hai người đều là tình nguyện viên bị loại bỏ ra khỏi danh sách, đều trùng hợp chết sau đó vài tháng, hơn nữa trên mu bàn tay đều có vết thương. Khả năng trùng hợp là bao nhiêu được chứ? Chắc chắn là có liên quan đến công ty dược Giai Lương.”
“Nhưng sao lại phải cố ý để lại vết thương để cảnh sát có chứng cứ theo dõi chứ?” Lý Trạch Phân thản nhiên nói ra kẽ hở, “Chẳng phải giết người diệt khẩu cần nhất là không để lại dấu vết sao?”
“Ách,” Tiêu Lãng Duyệt dùng đuôi đũa gãi gãi cái gáy, “Có lẽ họ thuê sát thủ chuyên nghiệp, vết thương trên mu bàn tay đó chính là dấu hiệu của sát thủ, mã cước gì đó chăng? Không phải à, sau khi sát thủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ để lại một ký hiệu của riêng hắn, như thế mới chứng minh được người là do hắn giải quyết để còn nhận tiền chứ. Lý giải như thế thì vết thương đó lại hợp lý rồi, không liên quan đến nguyên nhân tử vong, hẳn là lúc khám nghiệm tử thi cũng dễ bỏ sót đúng không? Huống hồ gì bản thân vụ án này đã được xác định là tai nạn hoặc chết tự nhiên rồi, căn bản không có bước khám nghiệm tử thi.”
Lý Trạch Phân “Ừm” một tiếng, từ chối cho ý kiến, không phản đối mà cũng không đồng ý.
“Tóm lại vụ án này, ầy,” Trương Trác Bân thở dài, “Lại là một khúc xương cứng đấy. Ủa không đúng, sao chúng ta lại nói chuyện án mạng ở đây rồi? Không phải hôm nay đến thăm em gái Chỉ à? Khó lắm mới tan làm, đừng thế chứ! Đến đây đến đây, ăn ăn ăn, tiếp tục ăn nào, mới ăn được mấy vòng mà, sao lại thả đũa hết rồi, đồ ăn với thịt còn đầy nhóc kìa.”
Dưới lời mời chào của Trương Trác Bân, mọi người đều cầm đũa lên, chủ đề nhanh chóng biến thành vài câu chuyện ngắn. Chủ yếu là những người đã lập gia đình, Mao Lệ và Tiêu Lãng Duyệt thi thoảng cũng tám vài câu chuyện nhà, Lan Khâm thì vẫn đảm nhận vai trò cân bằng chủ đề, khiến mọi người vui vẻ nói chuyện nhưng đừng tổn thương người khác. Lý Trạch Phân với tư cách là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay vẫn luôn duy trì dáng vẻ tươi cười, chọn đúng lúc nói vài câu để đảm bảo sự tồn tại.
Bảo nồi lẩu ăn được lâu được nhiều là vì lúc tìm kiếm đồ ăn trong nồi rất thích hợp để nói chuyện, mà nói chuyện hoài sẽ thấy đói bụng. Họ xem như đã dùng hành động để chứng minh điều này rồi, cứ thế nói chuyện xôn xao một lát mà đã qua 1 tiếng đồng hồ, đồ ăn mua lúc đầu cũng đã cạn sạch từ lúc nào không hay.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lý Trạch Phân vang lên.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, người gọi điện đến là trợ lý sự vụ quan Chu Hiểu Lệ.
Cuộc nói chuyện của mọi người bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, ai nấy đều hướng mắt về phía cô.
Cô do dự một chút sau đó quyết định nhận điện thoại trước mặt mọi người: “Trợ lý Chu.” Lý Trạch Phân nói với giọng hoàng thất.
“Chỉ, Chỉ điện hạ, hu hu hu…” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc, “Cứu với, cứu tôi với, giờ tôi phải làm sao đây, tôi, tôi, tôi…”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Trạch Phân nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, “Hít sâu một hơi rồi từ từ nói.”
“Hình, hình, hình như tôi, tôi,” Cô ta hạ thấp giọng nói, “Giết người rồi…”
“…”
Lý Trạch Phân nhìn xung quanh một vòng để xác nhận mấy người ngồi đó không nghe được tiếng của Chu Hiểu Lệ, nhắm mắt hít sâu một hơi, giọng nói càng bình tĩnh hơn nữa, cô chậm rãi nói: “Cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay.”
Dường như Chu Hiểu Lệ đã bị lây giọng điệu bình tĩnh của Lý Trạch Phân, báo đầy đủ địa chỉ.
Lý Trạch Phân không đổi sắc mặt liền cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?” Lan Khâm là người hỏi đầu tiên.
“Ừm…” Trên mặt Lý Trạch Phân lộ ra vẻ khó xử, “Có chút việc, tôi phải ra ngoài một chuyến… Không biết khi nào mới về được nữa.”
“Hay là em cứ đi trước đi? Nếu như không về ngay được thì chúng tôi sẽ dọn dẹp sau.” Anh chỉ tay vào một đống hỗn độn trên bàn ăn, “Cửa nhà em là cửa tự động khóa đúng không?”
“Ừm, khóa vân tay, chỉ cần đóng lại là được.” Cô hơi cúi đầu xuống, dường như thật sự hơi áy náy, “Phiền mọi người rồi, thật xin lỗi, rõ ràng mọi người đã vất vả đến đây một chuyến.”
Trương Trác Bân: “Ầy, gì mà phiền chứ, là bọn tôi làm phiền em mới đúng, vừa mới xuất viện đã đến đây hành em rồi, lại còn làm ra một đống loạn xì ngầu này nữa, tất nhiên phải dọn dẹp rồi.”
“Cảm ơn.” Sau khi nói cảm ơn xong, Lý Trạch Phân cầm chìa khóa xe, mặc áo khoác vào rồi đi ra cửa.