Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 117: Chương 117



Từ Nghiêm thở dài đành kể lại mọi chuyện cho Từ Á Ngôn nghe, thật ra lời của ông cũng không khác lời đồn bên ngoài cho lắm.
Đại ca của y Từ Ngạo trước kia đã hay ăn chơi trác táng, dạo gần đây lại quen phải mấy kẻ lêu lổng không biết ở đâu ra lôi kéo gã vào sòng bạc.

Lúc đầu Từ Ngạo thắng lớn nên càng chơi càng dồn nhiều tiền vào, ai ngờ đùng một cái thua sạch, gã muốn lấy lại vốn nhưng càng chơi càng thua.
Từ Ngạo cảm thấy kỳ lạ thử thăm dò mới phát hiện mấy kẻ kia cố tình tiếp cận rồi lừa sạch tiền của gã nên làm ầm ĩ lên ở sòng bạc.

Nhưng sòng bạc là chỗ nào? Ở đó toàn mấy kẻ côn đồ không nói lý, ai cần biết gã đúng hay sai, cản trở việc làm ăn của họ liền bị lôi ra đánh một trận.
Còn tình huống của Từ Hiên cũng tương tự, gã tuổi trẻ có nhiều tham vọng, dạo gần đây lại nổi hứng lên làm ăn buôn bán cái gì đó, mọi chuyện không khác Từ Ngạo là mấy, ban đầu cảm thấy buôn bán ăn lời nhiều nên nhập về một số hàng lớn, nào ngờ sau khi nhập về lại không có ai mua, còn nợ đám thương buôn kia một số tiền lớn chạy vạy khắp nơi, mãi hôm nay mới dám mò về nhà.
Từ Ngọc Yến và Từ Ngọc Ly còn thảm hơn, thân là nữ tử lại bị bắt gặp vụng trộm ở bên ngoài, Từ lão gia vì giữ thể diện lập tức cho người gả đi mới làm chuyện này lắng xuống.
Từ Á Ngôn càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, cứ như những chuyện này đều cùng một lúc ập đến vậy.
Từ Nghiêm thở dài nói: “Không biết rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì…” Có phải năm xưa ông phụ bạc mẫu thân của Từ Á Ngôn nên hiện tại đang gặp quả báo hay không?

Từ Á Ngôn vỗ nhẹ lên tay ông an ủi: “Cha cứ bình tĩnh, chuyện này để con xem thử.”
“Nếu ảnh hưởng đến thanh danh thì không cần.” Từ Nghiêm có chút lo lắng sợ gây phiền phức cho y.

“Một chút chuyện này thôi chúng nó cũng không chết được.”
Từ Á Ngôn khuyên nhủ Từ Nghiêm thêm vài câu rồi mới đi ra ngoài, chứng kiến huynh đệ của mình gặp họa, cho dù có thù oán đến đâu đi chăng nữa thì y cũng sẽ không nhân cơ hội này mà đắc ý.
Không phải y thiện lương sẵn sàng bỏ qua chuyện cũ, mà chỉ là không muốn khúc mắc này cứ kéo dài mãi như vậy.
Chuyện qua cũng đã qua, y cũng chẳng mất một sợi tóc, không đến mức là thâm thù đại hận không thể tha thứ, việc gì cứ phải giữ khư khư mãi không buông?
Đại phu nhân đã đứng đợi Từ Á Ngôn ở ngoài từ trước, vừa nhìn thấy y ra đã chặn đường chất vấn: “Chuyện này có phải ngươi làm hay không?” Biết ngay là một khi y trèo lên cành cao sẽ quay trở về trả thù bà ta mà!
Từ Á Ngôn hỏi: “Sao đại phu nhân lại nghĩ là ta làm?”
“Mấy đám lưu manh dụ dỗ Từ Ngạo và Từ Hiên đều không rõ lai lịch hỏi gì cũng không chịu khai, chúng tiếp cận hai đứa nó chỉ muốn lừa vào bẫy, ngoài ngươi ra còn ai muốn hại hai đứa nó?”
“Đại phu nhân nhầm rồi.” Từ Á Ngôn khẽ cười: “Nếu là ta, người đầu tiên ta muốn hại là bà mới đúng.”
Không nghĩ Từ Á Ngôn dám nói thẳng ra như vậy, sắc mặt đại phu nhân thoáng chốc trắng bệch.
“Khi còn nhỏ, bà không muốn ta thuận lợi trưởng thành ta vẫn còn nhớ, trước khi thành thân bà cho người ám sát ta cũng biết.

Có một lần ở trong cung, bà âm thầm cấu kết với thái phi muốn hại ta và vương gia ta cũng đã nghe thấy, vậy thì đại phu nhân à…” Từ Á Ngôn nhướn mày lên hỏi: “So với bà thì hành động của hai vị đại ca kia đã là gì? Tại sao ta không trực tiếp đi tìm bà hỏi tội cho rồi?”
Thật ra hai đứa con gặp nạn đã như nhát dao đâm bà ta không ngóc đầu lên nổi.
Nhân lúc đại phu nhân chưa trả lời Từ Á Ngôn nói tiếp: “Huống chi ta với vương gia thành thân đã rất lâu, muốn trả thù cũng nên trả thù từ sớm rồi, không phải đợi bây giờ mới ra tay…” Y hơi rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: “Nếu mà ta ra tay, cũng không làm đơn giản như vậy.”
Đại phu nhân tức đến mức run lên: “Ngươi…”
“Các người nhân lúc vương gia gặp nạn trào phúng ta? Không sao cả.

Trước kia các người đối xử với ta không tốt, ta cũng có thể bỏ qua.

Bà nghĩ ta không dám làm gì bà? Nhầm rồi, ta chỉ không muốn làm bẩn tay mình thôi.” Ánh mắt y vừa trầm lắng vừa mang tính đe dọa khiến người ta không thể phản bác, hiện giờ nhà ngoại của đại phu nhân có lợi hại đến đâu cũng đầu bằng thân phận vương phi của Tần vương, y việc gì phải chấp nhặt với họ?
Vị trí đã thay đổi một cách rất rõ ràng, ai mạnh hơn không phải hỏi cũng biết.
Mấy năm gần đây nhà ngoại của đại phu nhân cũng không dễ dàng gì, đã không còn oai phong như trước, so với Từ lão gia liên tục thăng quan đã không thể tạo nên uy hiếp gì nữa.
Trong lúc đại phu nhân cảm thấy mình chết chắc lại nghe Từ Á Ngôn nhàn nhạt nói: “Từ nãy tới giờ bà có hiểu ý của ta nói không?”
“Cho dù là nhờ vương gia ta được đứng ở vị trí này ta cũng chưa từng muốn báo thù ai cả, kể cả trước kia bà đã từng đối xử với ta như thế nào cũng là chuyện đã qua không cần nhắc lại.

Không phải ta tha thứ cho hành động của bà, ta đơn giản chỉ vì cha thôi, ông ấy già rồi bên cạnh cũng cần người chăm sóc.

Chuyện hai vị đại ca ta sẽ xử lý, đại phu nhân người cũng tĩnh dưỡng cho tốt đi.”
Từ Á Ngôn không muốn nói quá nhiều, người thông minh chỉ cần như vậy cũng đủ hiểu, y không muốn sau này tiếp tục giằng co với đại phu nhân để mỗi lần trở về đều chìm trong không khí gượng gạo.

truyện xuyên nhanh
Cũng mong đại phu nhân nghĩ thông suốt chịu an phận thủ thường.
Nói một hồi lâu như vậy Từ Á Ngôn cảm thấy rất mệt, y không ngờ mang thai lại mệt như vậy, chẳng qua ban nãy ở trước mặt đại phu nhân nên không dám để lộ thần sắc nào, vừa mới quay mặt đi y đã nôn thốc nôn tháo.

Cứ nghĩ rằng Từ Á Ngôn đã khỏi bệnh, nay lại thấy y nôn nhiều như vậy Cẩm Tú hoảng sợ gần chết, lo lắng nói: “Sao Cao sư phụ đã nói vương phi không sao cơ mà, tại sao vẫn còn nôn…”
Từ Á Ngôn lau miệng nghiêm túc nhìn Cẩm Tú hỏi: “Cẩm Tú, nói cho ta biết chuyện Từ gia có phải do Tần Thời làm không?”
Cẩm Tú lắp bắp: “Sao…!sao vương phi lại hỏi như vậy?”
“Ngươi trả lời thật lòng.” Từ Á Ngôn thật sự rất mệt, đứa nhỏ này hành y giỏi chết đi được, hiện tại đứng yên một chỗ thôi y cũng thấy buồn nôn, bao nhiêu thức ăn đều như muốn trôi hết ra ngoài.
Cẩm Tú nghĩ Từ Á Ngôn quá tức giận nên mới như vậy không dám giấu thêm run giọng nói: “Đúng…!đúng là vương gia sai Cẩm Minh đi tìm người muốn cho mấy kẻ kia một bài học.

Vương phi, vương gia cũng chỉ là muốn thay người trút giận, người đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Quả nhiên.
Từ Á Ngôn bất lực mím môi, vừa tức giận vừa cảm thấy nhớ Tần Thời muốn chết.
Cái tên ấu trĩ này…!rõ ràng đã nói không cần để ý, nhưng hắn vẫn cứ thay y bất bình, dạy dỗ cho đám người kia một bài học, không thể không thừa nhận y cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.
Xem ra nỗi nhục mười mấy năm qua trong Từ gia đều bị Tần Thời thay y đáp trả hết rồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.