Đêm qua đột nhiên nha môn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, cũng may Lạc Chu kịp thời phát giác nên đưa Từ Á Ngôn tránh ra ngoài.
Tình thế nguy cấp người ra người vào dập lửa, trong lúc người đông phức tạp lại có thích khách lẻn vào.
Ám vệ của Tần Sở và Tần Thời để lại tuy nhiều nhưng cũng không thể đấu với số lượng lớn, hơn nữa những kẻ này thân thủ rất giỏi dường như cố ý được lựa chọn đến.
Cẩm Minh vội vàng dọn đường ra cửa sau: “Mau hộ tống vương phi rời khỏi đây!”
Từ lúc xảy ra hỏa hoạn sắc mặt Từ Á Ngôn đã xanh ngắt, y liên tục ôm chặt lấy bụng, nhắc đến ngựa vội vàng lắc đầu níu tay Lạc Chu lại: “Ta…!ta không thể cưỡi ngựa.
Cao sư phụ may mắn thoát ra cùng lúc với Từ Á Ngôn vội vàng phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, mau tìm xe ngựa cho vương phi.”
Thích khách phá vòng vay chạy về hướng này, hình như mục tiêu của chúng không ai khác chính là Từ Á Ngôn, suy nghĩ này khiến Từ Á Ngôn cảm thấy không ổn, đúng lúc xe ngựa được đưa đến y được Lạc Chu đỡ lên ngựa.
Trong lúc đỡ người lên xe Lạc Chu cảm thấy tay mình ươn ướt, vừa ngồi xuống nương nhờ vào ánh trăng Lạc Chu thấy tay mình toàn là máu, nàng hoảng hốt gọi:
“Vương…!vương phi!”
Sắc mặt Từ Á Ngôn trắng bệch mồ hôi chảy dọc theo trán, răng môi cắn chặt vào nhau.
Lạc Chu lần đầu tiên chứng kiến cảnh này ngơ ngác không biết làm sao, một lúc sau mới hốt hoảng gọi ầm lên: “Cao sư phụ, người mau xem vương phi làm sao chảy nhiều máu quá!”
Cao sư phụ vén màn nhìn lướt qua, ông thầm nói một câu không ổn rồi gấp gáp nói: “Không được rồi, thai nhi bị động vương phi sắp sinh rồi, chúng ta phải tìm một chỗ trú chân trước!”
“Sắp…!sắp sinh?” Lạc Chu há hốc miệng không tin vào tai mình: “Cao sư phụ ông đang nói cái gì vậy…”
“Không…!không được.” Dù cơn đau ồ ạt tràn đến khiến Từ Á Ngôn co người quằn quại, nhưng y vẫn dùng một chút tỉnh táo còn lại ra lệnh: “Tiếp tục đi…!không thể dừng lại!”
Đám người này rõ ràng là nhằm vào y, chỉ cần động não một chút thôi là biết chúng có mục đích gì, hiện tại Tần Thời ngoài kia đang chiến đấu vào thời khắc quan trọng nhất, y không thể đẻ kẻ địch đem mình ra làm con tin.
Y đến đây không phải để ngáng chân hắn.
Từ Á Ngôn giơ bàn tay đầy máu của mình nắm lấy vạt áo của Cao sư phụ run giọng nói: “Nhất định phải giữ lại đứa nhỏ, cầu xin người đấy…”
Lạc Chu lúc này mới hoàn hồn cố gắng tiếp thu sự thật này, nàng run run cầm lấy tay Từ Á Ngôn nói: “Vương phi người sẽ không sao đâu, cả hai người đều sẽ không sao hết…”
Xe ngựa lộc cộc lao đi trong màn đêm, ngoài kia cứ cách một lúc lại có thêm một ám vệ ngã xuống, cũng may thân thủ những người này rất giỏi cuối cùng cũng cắt đuôi được thích khách một đoạn.
Hướng mà Cẩm Minh sai phu xe đi là hướng về thành Thanh Giang, chỉ cần đến gần đó có quân tiếp viện họ sẽ an toàn.
Vốn dĩ Tần Thời để lại cho Từ Á Ngôn rất nhiều ám vệ nhưng không ngờ đám người Minh Quốc kia lại có nhiều mật thám lẻn vào trong thành như vậy, hơn nữa còn thẳng tay phóng hỏa nha môn khiến họ không thể không mang Từ Á Ngôn tránh đi trước.
Trên xe xóc nảy càng khiến Từ Á Ngôn đau đớn hơn, máu chảy ra ướt đẫm cả mảng y phục phía dưới, Lạc Chu hoảng sợ cứ một lúc lại nhìn ra bên ngoài nói với Cao sư phụ: “Không thể đi tiếp được nữa, ta sẽ ra ngoài đánh lạc hướng đám người kia ông mau dẫn vương phi tránh ở chỗ nào trước đi…”
Từ lúc Cẩm Minh nghe họ nói chuyện cũng cuống đến phát điên rồi, không kịp có thời gian tiếp nhận chuyện Từ Á Ngôn tại sao lại mang thai nhưng trước hết vẫn phải đảm bảo an toàn cho mấy người họ.
Cẩm Minh lạnh lùng nói:
“Một tiểu cô nương như cô còn muốn đánh giết cái gì, ở lại với vương phi đi, để ta.”
“Một tiểu cô nương thì làm sao?” Lạc Chu bị coi thường nên bất bình lớn tiếng: “Ta cũng biết võ công, mấy kẻ kia còn lâu mới làm gì được ta.”
“Đừng…” Từ Á Ngôn dù đau nhưng vẫn dùng chút sức lực kéo tay Lạc Chu lại.
Cha mẹ của nàng vì chứa chấp Tần Thời mà bị liên lụy, y không thể để huyết mạch cuối cùng của nhà họ cũng không giữ được.
Không phải là y chết đến nơi rồi mà vẫn còn tâm trí lo cho người khác, nhưng để lựa chọn một cách tốt nhất tất cả đều có thể thuận lợi trở ra vẫn là trên hết, quan trọng là y tin vào thuộc hạ của Tần Thời có đủ khả năng bảo vệ cho y an toàn.
Cẩm Minh hiểu ý vội vàng ra lệnh cho ám vệ bên cạnh, đi được một đoạn đến ngã tư phía trước, không biết từ đâu xuất hiện thêm ba chiếc xe ngựa giống hệt cái mà y đang ngồi, mỗi cái đi về một hướng khác nhau.
“Phía trước có một căn nhà bỏ hoang, vương phi tạm lánh vào đó trước.” Không biết qua bao lâu cảm giác đã cắt đuôi được kha khá thích khách, Cẩm Minh nhìn ra ngoài nói: “Mọi chuyện đã có thuộc hạ lo xin người cứ yên tâm.”
Nói rồi nhìn sang Cao sư phụ cũng đang bận rộn không kém ở một bên: “Cao sư phụ, còn lại đều nhờ vào ông cả đấy.”
Cao sư phụ gật đầu vội vội vàng vàng cùng Lạc Chu đỡ lấy Từ Á Ngôn, ai ngờ vừa đặt chân xuống đất tiếng ngựa vó ầm ầm vang lên, thầm nghĩ nếu hiện tại bị mai phục thì chết chắc, không ngờ người đến lại là Cố Minh Lăng.
Gã một thân đẫm máu khỏi phải hỏi cũng biết là vừa từ chiến trường đến đây, tầm mắt của hắn nhìn lên bụng của y hoảng sợ hỏi: “Niệm Sinh…!ngươi?”
“Xin huynh cứu con của ta.” Chẳng đợi Cố Minh Lăng đoán già đón non Từ Á Ngôn khàn khàn cất tiếng: “Cứu con của ta với.”
Cố Minh Lăng há hốc miệng, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
Về tình về nghĩa cho dù Từ Á Ngôn không mở miệng cầu xin gã cũng sẽ giúp mà, y có cần rạch rõ ranh giới giữa hai người họ như vậy không.
Gã thở dài nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường vốn có nói với Cẩm Minh: “Ngươi đưa vương phi vào trong đi, còn lại cứ giao cho ta.”
Cố Minh Lăng quay qua nói với Từ Á Ngôn, dù không biết y còn để vào lòng hay không: “Yên tâm đi, đệ…!và cả đứa con trong bụng sẽ không sao đâu…”
Tiếng nói của gã nhỏ dần, Từ Á Ngôn bị Lạc Chu dẫn đi không thể đáp lại, một phần cũng vì cơn đau hành hạ khiến hai tai y đều ù đi nghe cái gì cũng không rõ, răng cắn chặt vào môi đến rỉ máu, ngay cả móng tay bấu chặt vào da thịt Lạc Chu cũng không hay phát giác.
Cơn đau liên tục ùa đến khiến Từ Á Ngôn cảm tưởng như mình sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng hiện tại y không thể nào bỏ cuộc được, nghĩ vậy Từ Á Ngôn lại cố mở thật to mắt ra cố gắng kiên cường đến phút cuối.
Cùng lúc đó nói chiến trường, A Phiệt cùng Tần Thời trên người đều xuất hiện không ít vết thương, cứ như chỉ sơ sẩy một chút thôi người còn lại sẽ ngã xuống.
Nhưng ngã xuống của họ đồng nghĩa với việc cả đội quân thất bại nên ai cũng gắng gượng nhấc thanh đao lên.
A Phiệt cảm thấy Tần Thời như một con sói lên cơn, mỗi một đao của hắn đều như muốn xé xác gã ra làm trăm mảnh, làm gã liên tưởng đến một kẻ máu lạnh vô tình dù có bất cứ chuyện gì sập xuống cũng không làm hắn để tâm.
A Phiệt lau máu trên khóe môi nhếch miệng cười: “Không hổ danh là Tần vương, vì đại sự quốc gia mà tính mạng thê tử cũng không cần, ta có nên khen ngươi một câu đại nghĩa diệt thân không?”
Biết A Phiệt đang cố tình khiêu khích để hắn bị ảnh hưởng, nhưng nhắc đến Từ Á Ngôn vẫn khiến trái tim Tần Thời run rẩy, hắn nuốt xuống một ngụm máu tanh trong cổ cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.
“Ai nói ta bỏ mặc y?” Tần Thời mỉm cười trên gương mặt hiện lên vài phần kiêu ngạo: “Thê tử ta cần…!quốc gia ta cũng cần.”.