Renggggggg.
Tiếng chuông báo tiết một réo rắt vang lên nhắc nhở, hối thúc những kẻ đi học muộn.
Linh Nhi kéo nhẹ vành môi theo gió tạo thành một nụ cười nhỏ theo sau cô Tuệ Trân bước vào lớp. Đám học sinh lớp 8D nhanh chóng ổn định trật tự đứng nghiêm chào cô chủ nhiệm dễ thương nhưng tính khí cũng dễ thay đổi như cơn giông mùa hạ.
Cô Tuệ Trân gật đầu ra hiệu cho chúng ngồi xuống. Khẽ cười hướng mắt về phía Nhật Trung:
– Em chuyển chỗ cho Linh Nhi!
– Dạ, tại sao? _ Nhật Trung giật mình ngạc nhiên.
Cả lớp đang yên lặng giở sách vở cố gắng nhét mọi từ ngữ vào đầu ở mức có thể tránh việc bị gọi lên bảng lại không hiểu đứa bên dưới đang nói thứ ngôn ngữ kì dị nào. Đột nhiên, quay sang nhìn nhau rồi xì xào bàn tán.
Mọi thành viên trong tập thể lớp 8D đều thuộc nằm lòng chuyện tình giữa Linh Nhi và Duy Phong. Mặc dù không biết lí do hai người chia tay là gì nhưng gần một tháng nay sau ngày Linh Nhi trở lại trường, không một ai – từ những đứa con gái lắm điều đến những thằng con trai tọc mạch thích gây sự dám đả động đến Linh Nhi trước mặt Duy Phong. Bọn con trai trong trường thậm chí không dám đến gần bắt chuyện với Nhi. Chúng có sự thỏa thuận ngầm với nhau rằng những gì thuộc về công tử Duy Phong thì không nên ngó ngàng tới trừ khi muốn nhập viện đột xuất vì bị đánh hội đồng và phải cuốn gói khỏi trường dân lập Minh Tuệ danh giá ngay sau đó.
Vậy mà hôm nay cô Tuệ Trân lại sắp xếp cho hai kẻ oan gia ngồi cạnh nhau. Thật là chuyện động trời!
Trong khi Nhật Trung còn ngơ ngác, sợ hãi thì Duy Phong đang nằm dài trên bàn ngủ gật bỗng ngồi thẳng dậy cao hứng nhếch mép cười.
– Từ bao giờ mà khi đổi chỗ cho học sinh cô giáo phải báo cáo lí do thế, Nhật Trung? _ cô Tuệ Trân bất nhẫn hỏi lại.
– Ơ..dạ..
– Còn chần chừ gì mà không qua bên kia nhanh lên. Không thấy bạn Linh Nhi phải đứng chờ nãy giờ sao? _ Duy Phong lười biếng buông tiếng ngáp dài.
– Ơ..ơ..ừm..
Linh Nhi nhanh nhẹn bước về phía chỗ ngồi mới. Cô nhẹ nhàng giơ một bàn tay trước kẻ ngồi cùng bàn:
– Chào bạn. Mình là Linh Nhi! Chắc bạn cũng biết rồi nhỉ nhưng trí nhớ mình không được tốt nên coi như làm quen lại nhé! _ Nhi nháy mắt cười ngọt ngào.
– Duy Phong _ anh nghiêng đầu như thể đang đánh giá cô gái bé nhỏ trước mắt _ Cả trường này không ai là không biết tên anh nên khỏi cần giới thiệu lằng nhằng, nha cưng.
– Tên tuổi, gia thế, tài sản và số con gái xin chết dưới chân bạn nhiều đến thế nào thì đúng là ai cũng biết. Nhưng…thứ mình muốn tìm hiểu lại nằm ngoài khả năng của mọi người trong trường _ Linh Nhi nhún vai rồi bắt đầu ngồi xuống sắp xếp sách vở _ Mà nếu mình không nhầm thì chúng ta bằng tuổi nhau và học chung lớp. Hơn nữa lại càng không phải người yêu. Nên từ nay bạn xưng hô lịch sự chút. Tùy tiện gọi người khác là “cưng” hay “em” mới chứng tỏ được đẳng cấp công tử sao?
– Những đứa con gái anh đã gặp qua từ trước tới giờ đều thích được gọi như thế. Chẳng lẽ em là loại quí hiếm cần được ghi vào sách đỏ để bảo tồn?
Duy Phong thản nhiên nghịch ngợm chiếc bật lửa Dupont trong tay mà không buồn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt méo xệch vì tức giận của Linh Nhi.
“1 – 0. Không hổ danh là công tử Duy Phong. Hễ mở miệng là khiến người khác cứng họng mà tức chết ! > Cùng lúc đó tại biệt thự Sunshine.
Duy Phong ngật ngưỡng bước vào phòng Cẩm Quyên. Mệt mỏi gieo mình xuống chiếc giường lớn được chạm trổ tinh tế.
Nước mắt?!
Vị mằn mặn nhanh chóng xâm chiếm khoé môi.
Nước mắt của một chàng trai tuổi 14. Có một chút bồng bột nông nổi, có vài phần ấm ức trách than số phận trớ trêu và cũng mang nặng sự bất lực khi tận mắt nhìn những người thân yêu bị đẩy vào bước đường cùng đầy bế tắc đau khổ nhưng lại không có khả năng dang tay bảo vệ họ.
Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên, nỗi đau trong lòng Duy Phong mới có thể bộc lộ trực tiếp bằng nước mắt. Người ta nói nước mắt là sự đầu hàng của cơ thể trước những “nỗi đau” trong cuộc sống. Chính vì thế những người đàn ông trưởng thành thường ít rơi nước mắt hay đúng hơn họ thường tự kìm nén việc bộc lộ cảm xúc – nhu cầu tất yếu của con người. Nhưng mấy ai hiểu hết được nỗi đau câm lặng từ những đôi mắt khô khốc, tưởng như lãnh cảm kia.
Duy Phong như con thú bị hành hạ bởi nỗi đau mất mẹ và những vết thương trên khắp cơ thể không ngừng nhức nhối, rỉ máu. Anh điên loạn đập phá đồ đạc. Rồi ôm ngực từ từ gục xuống giữa phòng.
Vết thương nơi ngực trái quá lớn, đến nỗi nó hoàn toàn lấn áp sự đau đớn từ những vết thương khác trên da thịt.
Những đầu ngón tay thuôn dài không ngừng chảy máu, hoà lẫn cùng nước mắt. Chua xót đến tột cùng!
Khói thuốc mờ mịt.
Hương rượu cay nồng.
Duy Phong ngồi đối diện với bức ảnh chụp chung giữa anh và mẹ hồi bốn tuổi ở khu vui chơi. Khuôn mặt hai mẹ con đều được thắp sáng bởi nụ cười hạnh phúc.
Lần đó, anh được đi dự tiệc cùng mẹ nhưng đến nơi mới biết bữa tiệc chỉ dành cho người lớn, không ai dẫn theo con cái. Mẹ lo anh buồn chán nên đã bỏ ngoài tai lời lôi kéo nài nỉ của bạn bè mà rời bỏ bữa tiệc rồi đưa anh đi ăn kem, đến trung tâm trò chơi và mua rất nhiều đồ chơi đẹp.
Trước đây, anh trong tâm trí anh luôn tràn ngập hình ảnh u uất, buồn tủi của mẹ nên lần này được ra ngoài vui chơi thỏa thích, còn thấy mẹ cười thật nhiều khiến đứa trẻ như anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Nào ngờ khi về nhà liền bắt gặp sự xuất hiện của Mỹ Cầm. Những ngày sau đó mẹ nửa tỉnh nửa mê, lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại, xoay vòng giữa hai bờ quên nhớ. Cuối cùng bà đã nhẫn tâm cô lập bản thân trong thế giới điên dại, lãng quên sự tồn tại của hai đứa con trai non nớt.
Từ lúc đó, số lần cha anh – Âu Dương Hoa ghé về nhà càng thuyên giảm, anh trai – Âu Dương Duy Tuấn cũng trở nên ngỗ ngược chỉ lo ra ngoài tiêu tiền hoang phí và gây chuyện. Ngôi nhà to lớn sớm chỉ còn mình đứa trẻ hiểu chuyện như anh cùng những người giúp việc chăm sóc ột bà mẹ tâm thần.
Lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp đầy rẫy oan nghiệt thù hận nên Duy Phong có phần trưởng thành, già dặn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Không cần biết ở bên ngoài đánh nhau gây gổ với người ta thế nào nhưng mỗi khi về nhà anh đều chăm sóc Cẩm Quyên rất chu đáo. Cũng chưa từng mang bộ mặt bầm tím, rớm máu về gặp mẹ. Mọi chuyện lớn nhỏ đều tự mình tìm cách giải quyết, không hề viện đến thế lực của Âu Dương Hoa.
Có điều trong lòng anh đã luôn nhen nhóm, nung nấu kế hoạch trả thù với gia đình nhà họ Trần mà đối tượng được nhắm đến chính là đứa con gái độc nhất của Mỹ Cầm – Trần Linh Nhi.
Lên cấp II Duy Phong một mực xin cha cho vào trường dân lập Minh Tuệ. Hơn nữa còn cố ý thăm dò chuyển vào lớp Linh Nhi. Cuối cùng kế hoạch trả thù đã được thực hiện một cách trơn tru, hoàn hảo. Nhưng anh đã không hề tính đến việc mình sẽ yêu cô gái bé nhỏ dễ tổn thương ấy càng không ngờ người mẹ tội nghiệp của mình lại bị Âu Dương Hoa bức chết.
Cho đến bây giờ, khi kết thúc cái kế hoạch đáng khinh của mình Duy Phong cũng hoàn toàn không lí giải được cảm xúc của bản thân. Nên vui hay buồn, nên thở phào nhẹ nhõm hay ân hận, day dứt cả đời đây?
Duy Phong đem theo hai luồng suy nghĩ chồng chéo, trái ngược vào giấc ngủ mệt nhoài đầy bóng tối.