Linh Nhi thận trọng cầm trên tay chiếc hộp chấm bi màu đỏ, bên trên thắt một cái nơ bướm màu bạc rất đẹp đi sang lớp D4. Đám con trai dường như đã quá quen với cảnh tượng Linh Nhi ôm thứ gì đó kì lạ qua tìm Duy Phong nên đã thôi không còn huýt sáo trêu đùa nữa. Mấy thằng nhóc lớp 10 đứng ngoài cửa lớp lớn tiếng trêu: “Dạo này ít thấy chị mang quà sang thăm anh Phong thế”. Linh Nhi chỉ khẽ cười. Tụi con gái xấu tính cũng không thèm túm tụm nhìn ngó, bàn tán xôn xao mà chỉ nhìn cô khinh khỉnh rồi quay đi, ánh mắt thì vẫn hiện lên sự ghen ghét thấy rõ.
Duy Phong vẫn đang gục đầu xuống bàn như chưa thoát khỏi cơn ngái ngủ. Linh Nhi nhẹ nhàng gọi:
– Phong à, dậy đi. Em có thứ này cho anh. Hay lắm!
Anh không nhấc đầu lên chỉ cau mày nhìn cô. Linh Nhi kéo kéo tay áo Duy Phong dỗ dành:
– Ngồi lên em cho anh xem cái này nhé!
Nhi đặt hộp quà trên bàn rồi từ từ mở ra trước mắt Duy Phong. Lúc đó, anh mới để ý thấy tay cô lấm lem toàn những vết màu nước. Móng tay vốn được cắt tỉa gọn gàng đã trở nên cáu bẩn. Phong nhướn mày tỏ ý khó hiểu. Linh Nhi cúi đầu bẽn lẽn:
– Màu này bám quá. Em sợ anh lại trốn tiết nên vừa làm xong đã mang sang luôn. Chưa tẩy hết được.
– Lại trò khỉ gì nữa đây?
Duy Phong đón lấy chiếc hộp từ tay Nhi. Lạnh lùng nhìn vào bên trong. Dưới đáy hộp rải một lớp bông mịn nhuộm màu xanh biển. Bên trên xếp những viên sỏi màu sắc sặc sỡ. Sỏi màu đỏ xếp thành hình trái tim thật lớn bao quanh ba chữ cái nhỏ ở bên trong. Mỗi viên đều được vẽ một khuôn mặt ngộ nghĩnh. Có viên mang nụ cười thật tươi, có viên sở hữu vẻ mặt tức giận, có viên như đang cau có hờn dỗi, … đặc biệt viên sỏi phía đuôi trái tim lại nở nụ cười nửa miệng cố hữu rất giống với ai đó.
Linh Nhi chỉ tay vào ba chữ cái nổi bật chính giữa hộp.
– Anh biết ba chữ này nghĩa là gì không.
– …
– “BLB” là “bò lố bịch”. Hi Hi. Anh còn nhớ ngày trước anh hay gọi em là lợn con ngốc nghếch. Còn em vẫn thường trêu anh là bò lố bịch thích mặc áo hồng chứ _ Linh Nhi vui vẻ nói.
– Thế em biết tại sao anh lại gọi em là lợn không. Vì em đúng là ĐỒ ÓC LỢN không hơn!!
Duy Phong hét lên rồi đột nhiên ném mạnh hộp quà xuống sàn. Chiếc nơ bướm tung toé bên cái hộp quà rách bục. Những viên sỏi màu sắc lạch cạch rơi. Ánh nắng chênh chếch chiếu xuống. Hợp lại thành một dải cầu vồng giữa hành lang.
Trước những ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn điệu nhếch mép vô cảm của mọi người xung quanh, Linh Nhi lặng lẽ cúi xuống nhặt chiếc hộp chấm bi oặt ẹo, thu gom từng viên sỏi lấp lánh vào trong. Bọn con gái xấu tính bắt đầu rú lên tiếng cười khinh bỉ đáng sợ. Vài thằng con trai nhìn Nhi e ngại như thể chúng đang đấu tranh tư tưởng xem có nên đến giúp cô không. Nhưng giúp gì được? Chẳng lẽ chạy tới nhặt nhạnh cùng cô những viên sỏi vô giá trị vừa bị kẻ khác ném đi không thương tiếc? Cuối cùng chúng đồng loạt lùi lại một bước đúng kiểu trông thấy một người điên tội nghiệp nhưng lại chẳng dám đến gần ra tay giúp đỡ.
Linh Nhi mặc kệ tất cả. Cô vẫn chuyên tâm gom lại những viên sỏi – những mảnh vỡ trái tim cô đã kì công làm nên. Có người nói: “Niềm tin vỡ rồi, nhặt làm gì, xước tay”. Nhưng Linh Nhi lại nghĩ khác. Niềm tin của cô thực chất không phải thuỷ tinh, pha lê gì. Nó không dễ vỡ. Và thậm chí nếu có lỡ bị ai đó chà đạp đến nát vụn thì cô vẫn sẽ cố gắng hết sức để hàn gắn lại. Cô sẽ chắp vá, sẽ lắp ghép, khôi phục lại nguyên trạng ban đầu không tì vết của nó.
Rầm! Duy Phong đạp đổ ghế, tức tối xông đến túm tay Linh Nhi. Anh thô bạo kéo cô đứng dậy. Những viên sỏi rơi lã chã dưới chân.
– Em điên à!
– Bỏ em ra _ Linh Nhi giằng co dữ dội định quì xuống tiếp tục công việc dang dở của mình.
– Không phải em tặng anh sao? Nó là của anh nên anh muốn làm gì chẳng được _ Duy Phong to tiếng.
– Em không thể bắt anh phải trân trọng giữ gìn nhưng với tư cách là người làm ra chúng em không muốn bỏ chúng lại đây để rồi bị mọi người qua lại dẫm đạp như thế.
Linh Nhi bắt đầu khóc khi tận mắt trông thấy những bạn học sinh thản nhiên đá qua đá lại những viên sỏi cô đã dành cả tình yêu thương để tạo nên.
– Cút!
Duy Phong trừng mắt quát mấy tên con trai đang truyền tới chân nhau một viên sỏi đỏ rực. Mắt anh hằn lên những tia máu. Vành môi trắng bệch mím chặt lại. Khiến mấy tên đó sợ mất hồn.
Phong bất ngờ ngồi thụp xuống, nhanh tay thu dọn bãi chiến trường do chính mình bày ra. Linh Nhi chỉ có thể đờ người đứng nhìn tấm lưng cô độc của anh di chuyển dưới chân.
Duy Phong đặt vào tay cô chiếc hộp nát bươm cùng những viên sỏi lấm bẩn. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của cô, anh nhấn mạnh từng từ một:
– Anh nói lần cuối cùng, đừng làm mấy trò vô ích này nữa. Từ bỏ ý định cưa anh đi. Anh thấy phiền lắm.
– Em không muốn.
– Em không biết xấu hổ à? Đừng để anh phải cáu. Lúc cáu lên anh không biết mình sẽ làm gì đâu. Chuyện hôm nay là vẫn còn nhẹ.
– Em không sao hết. Dù anh có phang cả hộp sỏi này vào mặt em thì em vẫn thấy không sao. Em quen rồi, Phong à. Đối với sức chịu đựng của em, những việc thế này là quá bình thường. Dù anh có xua đuổi, chửi mắng thậm tệ thì ngày mai em vẫn sẽ mang thứ khác đến cho anh. Em nói với anh rồi mà. Em dai dẳng lắm! Một khi đã bắt đầu thì không có cách nào kết thúc đâu Phong.
Buổi tối, Linh Nhi nhận được một tin nhắn kì lạ từ Lan Chi: “Tại sao bạn lại yêu Duy Phong nhiều đến thế??”. Linh Nhi lắc đầu nghĩ cô gái này thật ngây thơ, ngây thơ đến tức cười, thậm chí còn có chút đáng thương.
Nhi soạn một tin nhắn thành thật nhất có thể: “Còn bạn? Bạn giải thích được lí do khiến mình yêu Phong chứ? Tớ thì không. Có lẽ vì anh ấy đẹp trai, phải chăng do anh ấy quá ngọt ngào, hay bởi sự tinh tế hiếm thấy, hoặc do chất đàn ông ngạo mạn trong anh…? Không phải! Tớ yêu Phong vì tất cả những điều đó. Đối với tớ tình yêu không thể cân đo, đong đếm, không có yêu nhiều yêu ít, chỉ là ai hi sinh và chịu thiệt về mình nhiều hơn thôi. Tớ yêu Phong. Không nhiều. Chỉ vừa đủ, bạn ạ. Đủ để tự tin mang lại hạnh phúc cho Duy Phong”.
Lan Chi: “Bạn nói như kiểu đã biết chồng tớ từ rất lâu vậy”.
Linh Nhi cười mỉa mai: “Phong không kể cho bạn sao?”.
Lan Chi: “Kể gì?? Bạn với chồng tớ có chuyện gì à??”.
Linh Nhi vừa mở tin nhắn của Chi thì một tin khác từ Duy Phong lập tức ào đến: “Em nói linh tinh gì với người yêu anh..? Chuyện gì giữa em và anh..?”. Linh Nhi lạnh người. Duy Phong đang bảo vệ người yêu mình. Anh sợ cô nói ra mối quan hệ trước đây khiến tình cảm của anh đổ vỡ sao? Nhi co đầu gối, vòng tay ôm quanh người. Câu nói của Phong như một nhát dao sắc bén, cứa sâu vào vết thương ngày cũ trong cô. Vết thương tưởng như đã lành, mỗi khi trở mùa lại bắt đầu nhức nhối hành hạ thân hình mong manh. Nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt trên khoé mi hao gầy. Bàn tay run rẩy sợ hãi soạn tin nhắn: “Anh yêu cô ấy chứ? Anh đang hạnh phúc phải không Phong? Nói cho em biết đi anh”.
Duy Phong không chần chừ mà trả lời ngay tức khắc: “Ừ. Anh hạnh phúc”.
Linh Nhi vội lấy tay gạt đi dòng nước mắt. Ấn vội số điện thoại gọi Phong. Tiếng “Alô” trầm thấp rơi tõm vào đêm đen. Linh Nhi nói liến thoắng cố tình không để Duy Phong cướp lời:
– Anh à. Em sẽ cho anh thời gian. Em sẽ đứng ngoài quan sát xem anh hạnh phúc thế nào. Nếu anh tình cảm anh dành cho Lan Chi là thật em sẽ ngoan ngoãn rút lui. Thật đấy! Nhưng nếu em phát hiện những lời anh nói hoàn toàn là dối trá thì đến khi đó anh đừng mong thoát khỏi em. Em không chúc anh hạnh phúc bên người khác đâu. Như thế nghe giả tạo, ngu ngốc và bất lực lắm. Em không thích! Nhưng anh phải sống tốt nhé! Vì em sẽ luôn theo dõi anh từ phía sau. I do love you[1]…
[1] I do love you: em thực sự yêu anh.