Ngày thứ tư.
Trời đổ mưa nhẹ. Cơn mưa dai dẳng, lâm thâm kéo dài suốt từ đêm qua kéo theo không khí man mác buồn.
Tiếng trống tan trường cất lên, Linh Nhi vội vã chạy sang phòng học của lớp Duy Phong. Cô hồi hộp lắc qua lắc lại cánh tay anh hỏi:
– Anh làm bài tốt không?
– Cũng tạm _ Duy Phong nhún vai.
– Không phải chứ. Hôm qua đã ôn kĩ vậy mà _ Linh Nhi liền xị mặt.
– Tạm cái gì. Anh Phong làm bài xong còn thừa thời gian cho tụi em chép đó _ thằng con trai bàn trên nhìn Duy Phong với con mắt ngưỡng mộ không che giấu.
– Phải thế mới không uổng công mài đũng quần mấy tiếng đồng hồ ở thư viện chứ. Duy Phong ngoan, đi nào em thưởng cho anh nha.
Duy Phong không thể ngờ món quà đặc biệt Linh Nhi dành ình chính là bị cưỡng ép làm ô sin kiêm vệ sĩ giúp cô đi mua đồ ăn.
Linh Nhi hào hứng dắt tay Duy Phong đi vào khu chợ. Chẳng mấy chốc trên tay anh đã chất một núi thực phẩm có thể dự trữ cho cả tháng. Khuôn mặt anh hiện rõ vẻ đau khổ, không tình nguyện khi mấy bác, mấy cô ở chợ nhìn chằm chằm rồi cười khúc khích. Một chị hàng cá còn toe toét hỏi chuyện:
– Hai đứa trẻ vậy mà đã thích “xích” nhau vào hử. Chắc là bác sĩ bảo cưới đúng không? Hê hê.
– Không phải đâu chị. Bọn em không phải vợ chồng đâu ạ _ Linh Nhi đỏ mặt luống cuống giải thích.
– Bọn em là vợ chồng mới cưới nên chị giảm giá mạnh vào nhé _ Duy Phong bỗng nở nụ cười nửa miệng quyến rũ.
– Anh nói linh tinh gì đấy! _ Nhi kéo tay anh nói nhỏ.
– Anh đang giúp em mặc cả thôi mà _ Phong tỉnh bơ đáp.
– Có ai trả giá như anh không hả.
– Đúng là vợ chồng son có khác, cứ tíu ta tíu tít. Ha ha. Thôi được rồi hôm nay chị giảm giá cho nhưng lần sau nhớ phải quay lại đấy _ chị bán hàng nhìn Phong và Nhi, mỉm cười ẩn ý.
Duy Phong khệ nệ bê túi thức ăn đặt lên bàn bếp. Linh Nhi tựa người vào cửa, vẻ mặt vui sướng vỗ tay tán thưởng:
– Nhìn anh cũng ra dáng ông chồng trẻ lắm.
Anh lừ mắt một cái, bước nhanh đến bên cô gầm gừ đe doạ:
– Có tin anh đem em nấu chín luôn không?
– Nấu em thì lấy ai dạy anh học bài đây? Hi hi.
– Tìm một Linh Nhi khác là được.
– Anh dám _ Linh Nhi hung hăng véo vào hông anh một cái.
Duy Phong trưng ra bộ mặt đáng thương, gục xuống vai cô nũng nịu:
– Vợ yêu. Anh đói rồi.
Câu nói vừa thoát ra khỏi khoé miệng Duy Phong thì cả anh và cô đều sững người. Sau vài phút khó xử, Linh Nhi cúi xuống sờ sờ lên bộ quần áo trên người:
– Mặc đồng phục thật khó hoạt động. Em lên nhà tìm xem có gì thay được không.
Duy Phong nhìn thân hình bé nhỏ nhanh nhẹn chạy trốn như một chú sóc vừa gặp phải mối hiểm nguy của Linh Nhi thì nhếch miệng cười, ngón tay trỏ vuốt dọc sống mũi, thầm nghĩ: “Mình lại không kiềm chế được bản thân rồi. Đứng trước cô ấy, mọi lớp vỏ bọc nguỵ trang mình cố gắng dựng nên đều trở nên vô hiệu”.
Linh Nhi vùi đầu vào tủ quần áo Duy Phong, lật qua lật lại cũng không tìm thấy thứ gì khả dĩ. Cả quần đùi lẫn quần bò của anh đều vừa với cân nặng khiêm tốn của Nhi, nếu cô nhét cả hai chân vào một ống. Có điều, áo sơ mi và áo pull của anh đều dài rộng tương đương những chiếc váy ngủ của cô. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cô đành tròng vào người một chiếc áo sơ mi trắng. Chất vải mềm mại, đường may tinh tế sắc sảo, mùi hương phảng phất rất riêng của anh. Nếu so với bộ đồng phục đại trà thì rõ ràng thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc Linh Nhi định với tay đóng cửa tủ thì một chiếc hộp các tông nằm yên vị ở góc trong cùng đã rơi vào đáy mắt cô. Linh Nhi không nén nổi sự tò mò, cúi người xem xét chiếc hộp.
Những xúc cảm hỗn loạn lần lượt lướt qua khuôn mặt cô. Bàn tay Nhi nhấc ra từng kỉ vật gắn liền với bảy năm cô và Duy Phong quen nhau. Những bức ảnh chụp chung, những đoạn chat và những dòng tin nhắn được sắp xếp cẩn thận theo trình tự thời gian, những món quà cô tặng cho anh đều không thiếu một thứ nào bao gồm cả hộp sỏi anh đã ném đi lần đó. Mỗi lần chạm tay vào một đồ vật, những kỉ niệm cũ lại ùa về trong kí ức Linh Nhi vô cùng sống động. Những kỉ niệm ấy, vui có, buồn cũng không ít, hạnh phúc và nụ cười là đôi khi, còn nước mắt cùng niềm đau lại thường trực. Nhưng anh đối với tất cả lại vô cùng trân trọng, gìn giữ. Hoá ra anh cũng chưa quên, hoá ra anh cũng như cô, dành một góc khuất của tâm hồn để lưu giữ lại những tháng ngày đã qua. Hoá ra cô không phải kẻ ngốc duy nhất thích hoài niệm. Hoá ra cô không sai lầm khi cố chấp bắt đầu lại với anh một lần nữa.
Linh Nhi ngửa mặt lên nhìn trần nhà, những ngón tay mảnh khảnh chặn lấy dòng nước ấm áp trực tuôn trào. Cô mím môi điều chỉnh lại nhịp thở.
Nhi bắt đầu xếp trở lại những món đồ vào hộp thì đột nhiên bị một bàn tay chặn lại. Duy Phong đã ở trong phòng tự lúc nào. Linh Nhi khẽ nuốt nước bọt, bối rối không biết nói gì. Khoé miệng Duy Phong nhếch lên, cứng đờ:
– Để đó, anh làm cho. Em xuống nhà nấu cơm đi.
– Em…
– Anh đói bụng lắm rồi.
Linh Nhi thấy Duy Phong dịu giọng mới ngoan ngoãn đứng dậy. Ra đến cửa phòng, cô không quay lại chỉ cúi đầu nói:
– Xin lỗi anh. Là em tò mò không đúng chỗ.
– Ừm.
Duy Phong đáp lại cụt lủn. Thật ra, anh sợ nếu nói thêm nữa bản thân sẽ thẹn quá mà hoá giận. Ban nãy, anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của Linh Nhi. Dù không muốn để cô kì vọng quá nhiều vào trò yêu đương cá cược này nhưng anh cũng không đành lòng khiến Nhi chịu bất kì tổn thương nào nữa. Anh đã hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ người yêu của cô trong bảy ngày!
Duy Phong nhanh chóng xếp lại đống đồ vào hộp các tông rồi để lại vào góc tủ quần áo như cũ.
Anh bước vào bếp đúng lúc Linh Nhi đang kiễng chân với mấy lọ gia vị để trên giá. Cặp đùi trắng nõn thấp thoáng dưới vạt áo. Những đường cong gợi cảm ẩn hiện bỗng nhen lên ngọn lửa trong lòng Duy Phong.
Linh Nhi không biết Duy Phong đang đứng sau mình nên cứ hồn nhiên rướn người lên trên làm chiếc áo sơ mi quá khổ càng kéo cao. Cả người Duy Phong bỗng cứng đờ, hơi thở có chút gấp gáp hỗn loạn. Anh tiến lại áp mặt lên chiếc cổ mịn màng. Linh Nhi quay sang thấy hai mắt nhắm nghiền, vòng tay gắt gao của anh thì mỉm cười cào nhẹ mái tóc màu choco:
– Đói lắm hả anh? Chờ chút em nấu xong liền.
– Yên nào! Cho anh ôm em một lát.
Giọng nói anh cũng trở nên khàn khàn như đang cố kìm nén điều gì. Linh Nhi giật mình, trượt tay xuống bụng anh xoa xoa:
– Anh sao vậy? Không phải đau dạ dày chứ?
Duy Phong nhanh chóng tóm lấy cánh tay không an phận của cô, hừ một tiếng:
– Em nghe lời chút có được không? Anh vốn không có giỏi kiềm chế.
Linh Nhi lờ mờ vài giây rồi bỗng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Duy Phong, lại nhìn thấy gương mặt đanh lại khổ sở của anh thì chợt hiểu ra. Nhi cố gắng khống chế sự run rẩy của bản thân, thậm chí đến hít thở cũng không dám.
Qua một lúc lâu, Duy Phong mới giải thoát cho Nhi khỏi vòng tay kìm kẹp, nở nụ cười hối lỗi:
– Làm em sợ hả? Không sao rồi. Anh giúp em nấu cơm nhé.
– Em cố tình hối lộ cho anh ôm để có cơ hội sai vặt đó _ Linh Nhi le lưỡi.
– Nhi Nhi à, sau này em không được tuỳ tiện mặc áo sơ mi đàn ông trước mặt người khác _ anh nói rất nhẹ nhàng nhưng trong đó vẫn thể hiện rõ uy quyền.
Linh Nhi nuốt xuống câu: “Cả đời này em sẽ chỉ mặc như vậy trước mặt anh”. Cô cầm rổ rau sống đưa cho Duy Phong:
– Anh rửa kĩ vào nhé. Rửa xong nhớ ngâm nước muối. Làm không sạch sẽ phạt không được ăn cơm.
Duy Phong gõ lên trán Nhi một cái rồi bắt đầu chiến đấu với công việc rửa rau gian khổ.
Nửa giờ sau, trên bàn ăn đã đầy ắp thức ăn mà toàn là những món ưa thích của Duy Phong. Nào là canh cá nấu chua, cải chíp xào nấm, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt và một ít dưa muối xổi. Duy Phong ban đầu còn làm bộ trêu Linh Nhi:
– Em đã chuẩn bị sẵn thuốc xổ chưa vậy?
Nhưng sau khi nếm thử món canh cá nấu theo kiểu đặc trưng của miền Nam thì anh liền ăn thục mạng như thể đã bị bỏ đói rất lâu vậy.
Linh Nhi vừa liên tục gắp thức ăn cho Phong vừa mỉm cười mãn nguyện. Cảnh tượng thật giống một gia đình hạnh phúc!
Từ ngày mẹ qua đời đến giờ, Duy Phong chưa từng có được một bữa cơm thực sự. Anh đã sớm hình thành thói quen “cơm đường cháo chợ”. Định nghĩa bữa cơm gia đình với anh đã trở nên quá đỗi xa lạ. Nhưng hôm nay Linh Nhi đã gợi lại trong anh cảm giác ấm áp, hạnh phúc mà cũng thật bình dị. Duy Phong chợt thấy sống mũi cay cay. Suốt bữa ăn, Phong chỉ cúi mặt tập trung vào chuyên môn cũng không hé răng nói với Nhi nửa câu. Bởi anh sợ bản thân sẽ không giữ được chút lí trí cuối cùng mà ôm chặt lấy Linh Nhi giữ chặt lấy cô cả đời này không buông.
Buổi tối, Linh Nhi soạn tin nhắn cho Duy Phong: “Anh nhớ hạ mâm cơm trên bàn thờ mẹ xuống rồi bỏ đồ ăn vào tủ lạnh nhé. Em cũng làm sẵn mấy món cho anh rồi đó. Khi nào muốn ăn chỉ cần hâm nóng lại là được”.
Duy Phong chậm rãi nhả từng vòng khói trắng vào không khí, ngón tay thuôn dài vô thức vuốt lên màn hình điện thoại. Ước muốn “giá như mình chưa gặp Linh Nhi” của anh chưa bao giờ mãnh liệt hơn lúc này. Cô càng cố gắng dành hết tâm sức vun đắp cho tình yêu của hai người, càng sẵn sàng hi sinh vứt bỏ mọi thứ chỉ càng khiến anh cảm thấy bản thân xấu xa, ti tiện và ích kỉ, không xứng đáng với tình yêu của cô.
Bên ngoài, bầu trời quang đãng lấp lánh ánh sao bàng bạc. Trong phòng, đốm lửa lập loè, khói thuốc mờ ảo quyện lẫn nỗi cô đơn tĩnh mịch.