Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 48: Chờ thời cơ



Bỏ qua giây phút gào thét âm thầm ngắn ngủi trong lòng, Trịnh Diệp liền cẩn thận quan sát mấy tên cướp.

Bốn người, hai nữ hai nam. Trong đó hai người nam và một nữ nhìn có khoảng hơn hai mươi tuổi, người nữ còn lại thì có vẻ lớn hơn.

Đặc biệt khác hẳn người nữ trẻ hơn chỉ cần nhìn sơ liền nhận ra giới tính, thì người nữ lớn tuổi hơn kia lại khó nhận biết hơn, thân hình cô ta cũng thuộc dạng cao to, lại cắt tóc ngắn, nếu không phải phần ngực của cô ta hơn nhô lên thì sẽ không biết được!

Thật không ngờ là suy đoán của cô lại chính xác như vậy, ngày sau khi cô bảo đám đông rời đi chưa được mấy giây thì liền có một chiếc xe lao tới, sau đó có bốn tên bịt mặt có súng xông thẳng vào cửa hàng thời trang. Khi đó nhớ đến bà nội cô vẫn còn ở bên trong thì không còn cách nào khác cô liền xông vào cùng bọn họ.

Hiện tại ngoài cô cùng bà nội của cô ra thì còn mười một người nữa, trong đó có năm khách hàng và sáu nhân viên. Cũng may là vì có biến cố đâm xe ở bên ngoài mà đã có không ít người rời đi, nếu không còn đông hơn nữa!

– Lão đại, giờ chúng ta phải làm sao đây?

Người nữ trẻ tuổi trong nhóm nhìn cảnh sát bảo vây dày đặc ở bên ngoài qua cửa kính có phần gấp gáp lo lắng lên tiếng.

– Không cần quá lo lắng, trong tay chúng ta có hơn mười con tin, bọn cốm đó sẽ chẳng dám manh động. Chết tiệt, nếu không phải đám nhân viên kia cứng đầu như vậy thì cũng sẽ không có rất rộ như bây giờ! Xem tình hình này cũng chỉ đành thay đổi kế hoặc thôi.

Người lên tiếng chính là người phụ nữ tóc ngắn, xem ra thì cô ta chính là kẻ cầm đầu của đám cướp này.

– Tụi mày ngoan ngoãn một chút, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách khí!

Người nói là một tên cướp có một vết sẹo dữ tợn trên trán, hắn cùng với tên cướp còn lại thỉnh thoảng thể chỉa súng về các con tin để đe doạ…

Ai cũng hoảng sợ, thậm chí có vài cô gái nhát gan còn nhỏ giọng khóc thút thít. Trịnh Diệp cũng không muốn bị chú ý, cho nên cũng bắt chước làm một cô gái yếu đuối ra vẻ sợ hãi. Trong khi đó thì âm thầm nắm lấy tay Trịnh lão phu nhân để chấn an bà.

Trịnh lão phu nhân cũng có vẻ hơi sợ hãi, nhưng vì có Trịnh Diệp, nên bà cũng tận lực kiềm chế bản thân. Bà nhỏ giọng nói:

– Bây giờ chúng ta phải làm sao?

Trịnh Diệp vẫn luôn âm thầm quan xác động tĩnh của đám cướp, thấy bọn chúng không để ý tới mới âm thầm viết một chữ lên mu bàn tay của Trịnh  lão phu nhân” chờ”!

Đúng vậy, trong tình huống hiện tại ngoài im lặng chờ thời cơ ra thì chẳng thể làm gì khác. Đối với bốn tên cướp này, nếu như chỉ có một mình cô tin chắc có thể đối phó được, nhưng hiện tại không chỉ có mình cô, nên cô không thể manh động được. Cô cũng không nghĩ tới chỉ là đi dạo mua sắm cùng bà nội mà cũng gặp phải chuyện này… Chết tiệt, nếu hiện tại có súng bên người thì cô đã không bị động như bây giờ! Xem ra sau này cần phải rút kinh nghiệm mới được…

Bốn tên cướp này, nếu không lầm thì cô đã từng thấy trên hồ sơ truy nã toàn quốc. Bọn chúng khét tiếng là tàn nhẫn, đã thực hiện không ít vụ cướp và giết không ít người!

Lần này mục tiêu của bọn chúng có lẽ là xe chở tiền, nhưng theo cách nói của ả cầm đầu khi nãy thì bọn chúng đã thất bại, nên mới thay đổi kế hoạch chuyển sang uy hiếp con tin.

Hiện tại cảnh sát cũng đã đến, và với tình hình nghiêm trọng hiện tại chắc có lẽ đã kinh động đến cấp trên, vụ này chắc là giao cho cảnh sát thủ đô xử lý rồi. Chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên trong túi quần cô chính là bằng chứng tốt nhất cho một lệnh triệu tập quan trọng hay sao?

Trịnh Diệp im lặng chờ đợi, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng như vậy. Ở một góc hơi khuất có một người đàn ông âm thầm lấy điện thoại ra… Trùng hợp Trịnh Diệp nhìn thấy, có điều trong lòng cô cũng khẽ lộp bộm khi thấy một tên cướp đi về phía người đàn ông kia.

– A…

– Mày làm cái gì đó?

Chỉ thấy tên cướp không hề chần chừ dùng cáng súng đánh mạnh vào tay người đàn ông khiến ông ta hét lên, chiếc điện thoại thì văng ra xa… Xong đó hắn ta giơ súng lên định bắn.

Người đàn ông thấy vậy thì hoảng sợ kêu tha mạng. Động tĩnh bên tình không chỉ hấp dẫn được mấy người xung quanh mà cả ả cướp cầm đầu.

– Sửu, mày định làm gì đó?

– Lão đại, nó muốn dở trò!

– Cái người nghe đây, các người đã bị bao vây, cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này, các người hãy mau chóng đầu hàng đi!

Đúng vào lúc này từ bên ngoài vang lên âm thanh yêu cầu của cảnh sát. Trịnh Diệp nghe thấy mà không khỏi kéo khoé miệng. Được rồi…mặc dù cô cũng là cảnh sát nhưng thật lòng cô chẳng thích mấy lời thừa thãi này chút nào!

Nghe thấy âm thanh đó, bọn cướp có vẻ hơi căng thẳng, trong khi có vài con tin lại hơi rụt rịt…

– Chúng mày ngoan ngoãn một chút, sống chết của tụi mày phụ thuộc vào thái độ của đám cốm ngoài kia. Nếu bọn chúng chịu phối hợp thì tụi mày sẽ an toàn.

Ả nữ cướp cầm đầu tạm dừng để ý tới người đàn ông kia, sau đó không quên buông lời ly gián tâm trạng của con tin.

– Vậy… vậy bây tôi phải làm… sao thì các người mới tha cho… tôi? Tôi, tôi… tôi không muốn chết

Lại là người đàn ông kia, sau khi nghe lời nói của ả nữ cướp thì ánh mắt có phần sáng lên, ông ta run rẩy lên tiếng.

Trịnh Diệp nhìn thấy tình hình này thì thầm than một tiếng” không ổn”, nhưng nhận ra cô không thể biểu lộ ra ngoài nên chỉ có thể tiếp tục im lặng. Quả nhiên…ả nữ cướp lạnh lùng quay lại nhìn người đàn ông, sau đó đưa tay ra hiệu cho ông ta tới gần.

Người đàn ông kia dù sợ hãi nhưng cũng làm theo, ông ta run lẩy bẩy từ từ đi tới…

Ả nữ cướp đợi người đàn ông tới gần, ghé sáng vào tai ông ta thì thầm:

– Để tôi nói cho ông biết, trong những hoàn cảnh giống như thế này, có không ít cách để đám cốm ngoài thỏa hiệp. Trong đó có một cách rất có hiệu quả chính là… giết gà doạ khỉ chẳng hạn…!

Cùng lúc đó, ả nữ cướp cũng chỉa súng vào thái dương của người đàn ông, nổ súng!

Đoàng…

Ngay lập tức, thân thể người đàn ông trở nên mềm nhũn, ngã phịch xuống, máu bắt đầu chảy ra ồ ạt, chỉ trong vài giây đã ướt đẫm nền nhà…

– Á…a…a…

Nhìn thấy cảnh này, tất cả các con tin đều đồng loạt hét lên sợ hãi.

Ả nữ cướp thấy thế cười ha hả, ả ta thổi thổi đầu súng còn đang bốc khói, lạnh giọng cảnh cáo.

– Tụi mày thấy rồi đó, ngoan ngoãn một chút, nếu không thì kết cục của các người sẽ giống với hắn ta!

Nghe thế, hầu hết tất cả đều trở lại im lặng, dù có khóc cũng không dám để phát ra âm thanh. Nhiều người còn dựa sát vào một góc, giống như muốn hoà tan vào bức tường vậy.

Ả cướp nhìn thấy kết quả mong muốn thì đắc ý nở nụ cười, sau đó thì chỉ mặt hai người trong số các con tin:

– Tụi mày đem hắn ta ra ngoài, cũng phải nhắc nhở đám cảnh sát ngoài kia một chút. Nhưng nhớ là làm cho đoàng hoàng, súng, không có mắt đâu!

Do là cửa hàng thời trang nữ nên từ nhân viên đến khách hàng phần lớn cũng là nữ. Hai người được chỉ mặt là một nhân viên và một khách hàng nữ. Khi bị chỉ mặt, đừng nói là đỡ người đi ra ngoài, chỉ nói đến sức để đứng dậy bọn họ cũng không có.

– Tôi… để tôi đi…

Thấy ả nữ cướp cầm súng muốn làm gì đó, Trịnh Diệp liền cố tỏ ra run rẩy đứng dậy. Cơ hội tốt để được ra ngoài như vậy cô mới không ngốc mà dễ dàng bỏ qua!

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, đôi mắt vốn lạnh lùng bình tĩnh mọi khi biến thành sợ hãi, hồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từng dòng…Thoạt nhìn chính là bộ dáng sợ hãi tột độ!

Ả nữ cướp nheo mắt đánh giá Trịnh Diệp một chút, sau đó phun ra một chữ” được”. Cô ta lạnh lẽo nở nụ cười như có như không, nhìn chằm chằm Trịnh Diệp, cái nhìn khiến người ta sởn cả da gà…

Sau khi đã âm thầm chấn an xong Trịnh lão phu nhân, Trịnh Diệp cùng một người nữa chính là nữ nhân viên của cửa hàng đi đến đỡ thi thể người đàn ông kia dậy. Cả hai người sắc mặt đều cực kì tái nhợt, nhất là nữ nhân viên kia khi nhìn thấy cảnh máu me như vậy thì thiếu điều muốn té xỉu…

Dù đang quay lưng về phía đám cướp, nhưng Trịnh Diệp cũng rất rõ ràng cô đang bị để ý nhất cử nhất động. Cô tin chất, nếu như cô có hành động gì khác thường sẽ bị bọn chúng tiễn đi gặp cha mẹ cô ngay lập tức!

Đội của Lục Thành đứng bên ngoài vẫn luôn vừa quan sát tình hình và đợi tin tức từ phía bọn cướp. Trong lúc đó cũng không quên tìm bản đồ của khu vực ra phân tích…

– Sếp, có người đi ra!

Một viên cảnh sát dùng ống nhòm quan xác, khi thấy cánh cửa mở ra liền lên tiếng gọi.

Lục Thành nghe vậy buông tấm bản đồ ra, dành lấy ống nhòm:

– Đưa tôi xem!

Trịnh Diệp đi ra ngoài nhìn thấy các đồng đội xung quanh thì kín đáo công môi, sau đó hoàn toàn im lặng dùng khẩu hình miệng truyền ám hiệu. Cũng là một cảnh sát, cho nên cô rất rõ cách làm việc của họ…cô chắc chắn rằng sẽ có người nhìn thấy ám hiệu của cô.

Từ đầu tới cuối, bọn cướp đứng ở sau lưng Trịnh Diệp không hề hay biết hành động của cô. Sau khi bảo cô cùng cô gái còn lại đặt thi thể xuống liền bảo cô lui vào trong.

– Anh Thành, tình hình sao rồi?

Người hỏi là Thẩm Dinh khi anh ta thấy nét mặt của Lục Thành không ngừng thay đổi.

– Ý tứ rất rõ ràng, chính là giết gà doạ khỉ. Hơn nữa… Thượng úy Trịnh Diệp, cô ấy là một trong số những con tin, cô ấy vừa truyền ám hiệu cho tôi!

Cũng bởi vì như vậy, nên cô ấy mới không nghe điện thoại được.

– Anh nói sao, Thượng úy Trịnh? Sao cô ấy lại có mặt bên trong đó chứ…

– Sao lại như vậy…

Nghe đến tên Trịnh Diệp, không chỉ có những người cùng phòng với Trịnh Diệp, mà cũng có không ít cảnh sát nháo nhào lên tiếng…

Dù Trịnh Diệp mới chuyển đến sở cảnh sát thủ đô chưa lâu, nhưng không có ai mà không biết đến cô. Trong đó cũng không ít cảnh sát trẻ yêu thích, xem cô là thần tượng, là mục tiêu để phấn đấu!

Bây giờ thấy cô bị bắt làm con tin, ai cũng lo lắng, cũng muốn đem đám cướp xé thành trăm mảnh.

Lục Thành đem những điều hiểu được từ khẩu hình miệng của Trịnh Diệp nói ra.

Sau khi nghe xong, mọi người liền tụ lại bàn đối sách.

– Lo cái gì, có Trịnh Diệp bên trong, không phải càng nắm chắc phần thắng hay sao?

Người mở miệng vậy mà lại là Lệ Kiều Kiều, những người khác tuy là chả ai thích cô ta, nhưng cũng điều cảm thấy lời cô ta là đúng.

Có Trịnh Diệp cùng bọn họ trong ứng ngoại hợp,còn sợ không bắt được đám cướp đó sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.