Trước khi Trịnh Diệp tìm ra vị trí phát ra tiếng súng thì xung quanh đó đã có vài người khác ở gần đó đến trước… Mà cách đó không xa là một người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, máu từ ngực chảy ra nhộm đỏ mặt đất ở đó. Mấy người kia cũng chỉ là đứng từ xa xa nhìn, không ai dám tới gần.
– Tôi là cảnh sát, làm ơn cho qua!
Trịnh Diệp lấy thẻ ngành của cô ra cho mấy người ở đó xem, sau đó thì nhanh chân đến ngồi xổm bên cạnh người nằm trên đất, đỡ đầu anh ta lại…
– Vương Đặc!
Ngay lập tức khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Trịnh Diệp ngay lập tức nhận ra là ai, cũng theo phản xạ hô ra tiếng. Nhưng sau đó thì cô hít một hơi thật sâu, đặt tay lên động mạch chủ trên cổ của Vương Đặc.
Xác nhận được mạch đã không còn đập, chân mày Trịnh Diệp nhíu lại thiếu điều muốn dính vào nhau. Đã chết, vậy mà đã chết…
– Sao vậy, em biết anh ta sao?
Nhìn thái độ của Trịnh Diệp, Triệu Thế Minh nhanh trí đoán ra được điều gì, nghi vấn hướng về Trịnh Diệp lên tiếng.
– Hắn ta là tội phạm truy nã, mới hồi trưa nay hắn còn phá vòng vây trốn thoát khỏi tay cảnh sát, thật không ngờ bây giờ đã chết rồi!
Nói xong, Trịnh Diệp liền lấy điện thoại gọi về sở… Haizz…hôm nay tưởng được nghỉ sớm, nhưng kiểu này lại phải tăng ca rồi!
Hoắc Vĩ Triệt từ lúc chạy theo Trịnh Diệp ra tới giờ vẫn đứng bên cạnh cô, im lặng quan sát hết thảy những việc xảy ra. Lặng lẽ nhìn sang khuôn mặt của Vương Đặc, ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt loé lóe…
Đúng là nhanh gọn, dứt khoát…kẻ không còn giá trị thì ngay lập tức trừ khử, chặc…chặc… Xem ra anh phải học hỏi cách làm việc này thôi!
…
Cái chết đột ngột của Vương Đặc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cảnh sát, cũng trực tiếp cắt đứt hoàn toàn mọi manh mối còn lại của vụ án. Sau đó trong địa bàn thành phố liên tiếp xảy ra nhiều vụ án lớn, nên cấp trên bàn lệnh xuống cho đội của Trịnh Diệp bàn giao vụ án lại cho đội phòng chống ma túy.
…
– Từ trên đây ngã xuống sẽ không sống nổi đâu!
Trên sân thượng của sở cảnh sát thủ đô, Trịnh Diệp đang suy tư đứng dựa người vào lan can thì bất chợt từ sau lưng vang lên âm thanh nhắc nhở đầy lạnh nhạt, lại mang theo ngữ điệu nói chuyện có một không hai…
Không cần quay lại Trịnh Diệp cũng biết là ai, cái kiểu nói chuyện mang ngữ điệu ngạo mạng kiểu này thì toàn sở cảnh sát chỉ có một người duy nhất thôi. Thật là… có cần phải cố làm ra vẻ như vậy không, chỉ là một câu nhắc nhở thôi mà?
– Yên tâm, tôi sẽ không ngã được đâu!
Trịnh Diệp xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày cười như không cười nhìn thẳng vào Lệ Kiều Kiều.
– Cô có ngã hay không cũng đâu có liên quan gì tới tôi?
Miệng thì nói lời hờ hững, trong khi đó Lệ Kiều Kiều lại đưa một ly cà phê cho Trịnh Diệp. Trịnh Diệp không ngần ngại nhận lấy, tự nhiên uống một ngụm.
– Cô không sợ tôi đầu độc cô sao?
– Cô sẽ không làm vậy!
Trịnh Diệp vô cùng chắc chắn khẳng định, sau đó lại dựa người vào lang cang.
– Sao vậy, hôm nay sao Lệ tiểu thư lại có nhã hứng tìm tôi nói chuyện vậy?
– Nhàm chán quá thôi, nên muốn tìm một người để gây sự đỡ buồn!
Lệ Kiều Kiều cực kì thản nhiên lên tiếng, Trịnh Diệp mém sặc vì lời của cô ấy. Có chút dở khóc dở cười:
– Rất tiếc, nếu như vậy thì cô đã tìm sai đối tượng rồi. Tôi chẳng phải là người dễ dàng bị kích động, nếu cô muốn tìm người để gây sự thì nên tìm người khác!
Bó tay, không thể sử dụng lo gic bình thường để hình dung về con người này được. Nếu như với tính cách thông thường mọi khi của Lệ Kiều Kiều,chắc chắn không thể nghi ngờ là lúc này khổng tước sẽ xòe đuôi! Có điều cô ấy lại không như vậy, mà lại nở nụ cười nhẹ, giọng điệu cũng không mang theo một chút kiêu ngạo nào:
– Trịnh Diệp, cô rất đặc biệt, cũng rất thông minh. Nhưng điểm yếu lớn nhất của cô chính là cô quá rộng lượng… Có những thứ, đừng dùng mắt để cảm nhận!
Thái độ bình thản đột nhiên của Lệ Kiều Kiều cũng không khiến Trịnh Diệp có bao nhiêu bất ngờ. Cô phóng tầm mắt nhìn vào bầu trời xanh thẳm cao vút xã xa…
– Cảm ơn cô những lời này của cô…
– Cứ ra vẻ thanh cao đạo mạo, làm như trong cái sở cảnh sát này cô là nhất không bằng… Xí…
Trịnh Diệp chưa nói xong lời muốn nói, thì đột ngột giọng của Lệ Kiều Kiều liền cắt ngang. Hơn nữa còn thấy đổi ba trăm sáu mươi độ giọng điệu mới vừa rồi, lúc này giọng điệu đã quay lại dáng vẻ chanh chua ngạo mạn mọi khi.
Trong mắt Trịnh Diệp loé ra tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra, ra vẻ không vui, khuôn mặt cũng trầm xuống Lệ Kiều Kiều:
– Lệ Kiều Kiều, cô có ý gì đây?
– Ý gì thì chắc cô hiểu mà! Cứ tiếp tục diễn đi, rồi có lúc tôi sẽ khiến cô lộ mặt thật thôi…
– Lệ Kiều Kiều, tốt nhất cô nên chú ý lời nói của mình lại!
Lần này thì đến lượt Lệ Kiều Kiều bị ngất lời, là Lục Thành, không biết từ lúc nào anh ta đã có mặt ở trên sân thượng. Nhưng có lẽ hai cô gái ” cãi nhau” quá chăm chú mới “không phát hiện” ra sự xuất hiện của anh ta.
– Chú ý cái gì chứ, tôi nói có sai đâu… À, muốn làm anh hùng bên vực mĩ nhân sao? Hừ…giả tạo…
Lệ Kiều Kiều dùng ánh mắt xem thường nhìn Lục Thành, lúc nhìn tới cánh tay còn được băng bó của anh ta thì ánh mắt càng trở nên nồng đậm xem thường, hừ lạnh nói thêm hai chữ rồi liền đậm chân ỏng ẹo rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lệ Kiều Kiều, ánh mắt Lục Thành hiện lên tia suy nghĩ sâu xa, nhưng rất nhanh đã bị anh ta bác bỏ. Quan tâm quay qua Trịnh Diệp:
– Có chuyện gì vậy?
Nghe Lục Thành hỏi tới Trịnh Diệp cũng thu hồi ánh mắt nhìn theo Lệ Kiều Kiều, cười nhẹ đáp:
– Không có gì, cô ta buồn chán nên tìm người gây sự ấy mà!
Chặc chặc…lật mặt còn nhanh hơn lặt sách. Không đúng, phải là kĩ thuật diễn quá tốt!
– Ừm, không có gì thì đừng tiếp xúc nhiều với cô ta!
Trịnh Diệp gật đầu, cũng không trả lời, tiếp tục ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời… Nhưng không có ai biết, lúc này đây lòng của Trịnh Diệp đã chẳng còn hướng về bầu trời cao nữa rồi, ánh mắt loé lên điều suy tư…
Trịnh Diệp im lặng, cũng không có nghĩa là Lục Thành cũng im lặng, anh ta thấy cô im lặng thì tiếp tục lên tiếng:
– Trịnh Diệp này, tôi vẫn luôn thắc mắc không biết tại sao cô đường là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, tại sao lại chọn nghề này chứ? Vừa vất vả, vừa nguy hiểm…
Không ngờ đột nhiên lại có người hỏi cô câu hỏi như vậy, Trịnh Diệp mất vài giây suy nghĩ rồi mới trả lời:
– Đơn giản là vì yêu thích, đam mê… và quan trọng là vì ba tôi!
Từ nhỏ cô đã luôn lấy ba làm thần tượng, làm mục tiêu cố gắng của bản thân, muốn lớn lên sẽ trở thành anh hùng bảo vệ người dân như ba của cô. Quyết tâm của cô càng lớn hơn khi người anh hùng của cô vĩnh viễn ra đi, cô muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có khả năng bảo vệ bản thân, bảo vệ người nhà… Hơn hết, làm rõ nguyên nhân khi xưa đó!
Trịnh Diệp cũng không nói suy nghĩ của bản thân cho Lục Thành biết, chỉ đơn giản một câu ngắn gọn. Không hiểu tại sao, nhưng khoảng thời gian gần đây, cô càng lúc càng không muốn tiếp xúc với anh ta… Rồi thêm những lời ám chỉ âm thầm của Lệ Kiều Kiều nữa…
Tiếp theo đó Trịnh Diệp cũng không nói nhiều, Lục Thành có hỏi cái gì, nói cái gì cô cũng chỉ trả lời cho có, qua loa vài từ.
…
Hôm qua có việc bận, không đăng chương được, hôm nay đăng bù nhé ??