Gió xuân nhẹ lướt, ánh mặt trời ấm áp, nơi chốn đều bừng bừng sức sống.
Thời Sênh thấy mình đứng trên thảm cỏ, phía xa xa dường như có bóng người đi lại, còn có thân ảnh mơ hồ vẫy tay với cô. Dường như cô nghe thấy âm thanh quen thuộc mà rất nhiều năm rồi không nghe thấy.
“Sênh Sênh, mau tới đây nào, chuẩn bị chụp ảnh rồi.”
“Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã bây giờ.”
Âm thanh kia vang vọng bên tai, mỗi một tiếng đều vô cùng quen thuộc, càng ngày càng rõ ràng như thể ở ngay bên cạnh cô vậy.
Nhưng mà trên mặt Thời Sênh lại chẳng có một chút sắc thái nào, cô nhìn thân ảnh mơ hồ ở phía trước, nâng kiếm, bổ xuống…
Cảnh tượng trước mắt như mặt nước xao động, dần dần biến mất.
Hình như còn có cảnh tượng khác muốn xuất hiện nhưng Thời Sênh đã lại vung kiếm lên một lần nữa. Mặt nước càng dao động mạnh hơn, cuối cùng không duy trì được, mọi cảnh sắc đều lập tức biến mất.
Trước mặt tối sầm, khôi phục lại về căn phòng kia, lúc này, cô vẫn còn đang đứng ở ngưỡng cửa.
Phượng Từ vẫn đứng ở phía xa, hình như đang định xông lên, nhưng thấy cô rồi lại dừng bước lại, trước sau mới chỉ qua mấy giây.
Thời Sênh hít sâu một hơi, bước vào phòng, đi thẳng tới chỗ màn hình.
Thời Sênh chống mũi thiết kiếm xuống đất, cười lạnh nói: “Linh, đã tới nước này rồi mà còn không chịu ra ư?”
“Không hổ là Thời gia chủ.” Âm thanh điện tử vang lên, “Đối mặt với chính người thân của mình mà cũng thờ ơ như thế. Xem ra, những lời nhận xét của người đời về cô cũng không phải không có lý.”
Thời Sênh tiếp tục cười lạnh: “Mi dùng người thân đã mất để đối phó với ta thì quá coi thường người khác rồi.”
Lúc trước thế giới giả thuyết và thế giới chân thật cô còn có thể phân biệt được chứ đừng nói gì lúc này.
Linh hơi tức giận, một chiêu này của nó dùng với bất kỳ kẻ nào cũng có tác dụng, duy chỉ có áp dụng với cô ta là mất hiệu lực. Cô ta lại còn tỏ vẻ khinh thường nó nữa chứ.
Đây không phải là kẻ ác cáo trạng trước sao?
Âm thanh điện tử cứng nhắc lại vang lên: “Ở sâu trong nội tâm của cô vốn không hy vọng bọn họ tồn tại chứ gì?”
“Ta có hy vọng bọn họ tồn tại hay không thì liên quan quái gì tới mi nhỉ. Mi muốn từ bỏ nghiệp lớn của mình để tâm sự với ta về chuyện gia đình ta đấy à?” Giọng điệu của Thời Sênh rất không khách khí.
Linh: “…”
Linh im lặng vài giây sau đó tiếp tục nói: “Thời gia chủ có thể tìm tới chỗ này cũng khiến tôi thấy ngoài ý muốn lắm. Tôi đã quá coi thường cô rồi.”
Thời Sênh chống mũi kiếm hơi xoay tròn, khuôn mặt nửa cười nửa không lúc ẩn lúc hiện trong màn ánh sáng khi tỏ khi mờ, “Mi còn coi thường ta nhiều cái lắm.”
“… Thời gia chủ cũng đừng nên quá tự tin, tôi dám ở đây thì nhất định có thể nắm chắc rời đi an toàn.” Âm thanh của Linh quanh quẩn trong căn phòng, “Căn phòng này đã được chôn thuốc nổ, chỉ cần tôi dừng hoạt động thì sẽ lập tức xảy ra nổ mạnh, đến lúc đó cả tinh cầu này cũng sẽ bị hủy đi, Thời gia chủ đừng mong có thể chạy thoát.”
“Lợi hại như thế cơ á?” Thời Sênh kinh ngạc thốt lên đầy khoa trương.
Được người ta khen mình lợi hại thì ai chẳng đắc ý, nhưng lúc này Linh chỉ có cảm giác nặng nề. Người phụ nữ trước mặt nó bây giờ có vẻ chẳng khẩn trương tí nào.
Cô ta không giống như đang giả vờ nhẹ nhàng mà rõ ràng là không để bụng.
Linh đột nhiên cảm thấy hơi thấp thỏm.
Rất nhanh, nó lại nghe thấy cô kiêu ngạo nói tiếp: “Nổ thì cứ nổ thôi, người chết cũng chẳng phải ta, chút ít thủ đoạn giữ mạng thì ta vẫn có.”
Đừng nói là nó muốn cho nổ tinh cầu này, cho dù nó muốn cho nổ cả vũ trụ thì cô cũng chẳng sợ.
Thân là gia chủ Thời gian, tùy thời có thể mở ra thông đạo tới thế giới khác, có gì mà cô phải sợ chứ?
Còn về Lam Tinh và những người khác, nếu thật sự xảy ra thảm họa nổ mạnh thì đám lão già ở trong gia tộc cũng sẽ liên thủ mở thông đạo đưa người ở đó rời đi, cho nên cô chẳng có gì phải sợ hãi hết.
“Cô… muốn làm gì?” Linh chần chừ.
Thời Sênh nhún vai: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, chẳng phải đầu não mi am hiểu nhất đạo lý này sao? Tại sao còn muốn hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như thế vào lúc này chứ?”
“Trong thế giới giả thuyết, năm lần bảy lượt mi muốn dồn ta vào chỗ chết. Mi cho rằng ta sẽ không báo thù này sao?”
“Mi nghĩ ông đây là người rộng lượng thế à?”
Thời Sênh ném liên tiếp ba câu qua, Linh dường như vẫn chưa tiêu hóa xong nên mãi không nói câu nào.
“Cô có thể làm gì được tôi chứ?” Linh bình tĩnh lại, chỉ cần cô ta động vào nó thì tinh cầu này sẽ tan thành tro bụi, chẳng ai chạy thoát được.
Linh âm thầm chuẩn bị rút lui, nhưng nó phát hiện mọi con đường an toàn đều đã bị phá hỏng, cho dù nó đi về phía nào cũng không xông ra được. Thông đạo bị tầng tầng lớp lớp mã hóa chặn lấy, trong lúc nhất thời nó cũng không giải được.
Nó chính là đầu não cơ mà, sao có thể chứ?
Đúng rồi…
Là nó.
Thời Sênh nhướng mày vui vẻ, nhẹ gọi một tiếng, “Thần Hành.”
Hình ảnh mơ hồ của Thần Hành xuất hiện trên màn hình. Linh nhớ rõ Thần Hành, chính trí thông minh nhân tạo này đã nhiều lần phá vỡ chướng ngại do nó thiết kế ra để Thời Sênh được thông suốt.
Thân là đầu não, Linh chưa từng bị khiêu khích như thế bao giờ.
“Chủ nhân, hoàn thành nhiệm vụ.” Giọng nói non mềm của Thần Hành báo cáo cho Thời Sênh, gương mặt nhỏ tràn ngập vẻ cần được tuyên dương.
Lần trước để Linh chạy mất, lần này nhóc có chủ nhân hỗ trợ, tuyệt đối sẽ không để nó chạy thoát được.
Linh dùng toàn lực đánh sâu vào, có ý đồ lao ra. Nhưng hình thức mã hóa của Thần Hành cực kỳ xa lạ, nó không có cách nào phá giải. Ít nhất thì trong thời gian ngắn, nó hoàn toàn không phá giải được.
Cái này cũng chưa phải đáng giận nhất. Đáng ghét nhất là cô ta còn thả virus vào, tuy rằng không tạo thành nguy hiểm trí mạng với nó nhưng cũng kéo dài được khá nhiều thời gian.
… Càng giống như bỏ virus vào để ghê tởm nó vậy.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Linh cất cao giọng nói.
“Chẳng phải mi muốn cho nổ tung nơi này sao? Ta giúp mi mà, không cần cảm ơn đâu.” Thời Sênh cười đến mi mắt đều cong lên.
Linh: “…”
Tại sao lại có kiểu người không đi theo lẽ thường thế này chứ?
Nó uy hiếp cô ta mà cô ta lại muốn giúp nó nữa à?
“Cô đã sớm tính kế từ trước rồi đúng không?” Linh nghiến răng nghiến lợi, không ngờ bản thân nó sẽ có ngày bị tính kế như thế này.
Thời Sênh cười nhạo: “Không phải chỉ mình mi biết tính kế đâu. Mi tưởng ta là kẻ ngu ngốc chắc? Tùy ý để mi sắp đặt vào bẫy sao?”
Mẹ cái đồ thiểu năng trí tuệ, ông đây là người dễ bị tính kế thế sao?
“Mục đích tới tinh hệ Xích Nguyệt của cô cũng không phải để tìm Hạ Sơ!”
“Đương nhiên.” Thời Sênh thừa nhận không hề do dự.
Linh cắn răng: “Cô căn bản không tin Cesar.”
Nó biết bọn họ làm gì ở bên ngoài. Cô ta chỉ cố ý để nó thấy và tưởng rằng cô ta tới tìm Hạ Sơ. Ai ngờ được mục tiêu của cô ta ngay từ đầu chính là nó.
Thời Sênh nhún vai: “Trước giờ ta chưa từng tin hắn.”
Cô đã sớm nói rồi, một lời của Cesar cũng không thể tin.
Linh trầm ngâm một lát, nó còn có rất nhiều nghi vấn: “Cô phát hiện ra Jonah không ổn từ lúc nào?”
“Ồ, hóa ra Jonah là người của mi à?” Thời Sênh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhún vai đầy vô tội, cười ác liệt, “Ta không biết, ta chỉ không thích xen vào việc của người khác thôi. Đây quả thực là một điều ngoài ý muốn tuyệt vời.”
Thời Sênh vuốt cằm nói thầm: “Xem ra không nên xen vào việc của người khác là chính xác nhất.”
Linh suýt chút nữa tức điên lên. Nó sợ cô ta nhìn ra vấn đề nên che giấu rất sâu chuyện khống chế Jonah. Jonah muốn trở lại thành phố Seat là sự thật, chỉ cần có thể đi cùng cô ta thì nó sẽ gian lận được.
Nhưng cô ta căn bản không dẫn theo Jonah. Nó còn tưởng cô ta đã nhìn ra cái gì, vì để cô ta khỏi nghi ngờ nên nó đã làm Jonah chết đi.
Ai mà ngờ chuyện nó bận bịu nửa ngày, cô ta căn bản chẳng biết gì, chỉ đơn thuần là không dẫn theo Jonah đi cùng mà thôi.
Bảo có đáng giận hay không cơ chứ!
“Thời gian hỏi đáp kết thúc.” Thời Sênh đột nhiên lên tiếng.
Cái gì?
Tích tích tích…
Toàn bộ không gian đột nhiên vang lên những âm thanh tích tích.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!