Chương 55THẾ GIỚI TU CHÂN (4)
Rừng Tử Vong có không ít linh thú, cấp không cao lắm, chỉ cần gặp phải Thời Sênh là coi như cầm chắc cái chết thảm.
Cứ thẳng đường mà đi, cuối cùng cũng tìm thấy cái cây đỏ kia.
Đúng là màu đỏ. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều thắm một màu đỏ rực.
Vì sao cô biết bên trong là màu đỏ ư?
Vì cô chặt cái cây luôn rồi còn đâu nữa.
Theo thuỷ tính thì cái cây đó được coi như đạo cụ đặc biệt, nhưng mãi cho đến khi Thời Sênh xẻ nó ra rồi, vẫn chẳng thấy gì đặc biệt.
Chẳng lẽ vì bản cô nương đây không phải nữ chính nên mới không thể phát sinh chuyện gì?
Không lẽ giờ đạo cụ trong kịch bản cũng ẩn giấu sâu thế à? Thật là đáng sợ mà!
Cây: “…” Mẹ nó, cho ta một cơ hội được toả sáng coi nào, mới gặp đã chặt luôn rồi, phản ứng gì cho nổi?
Chặt cây xong, Thời Sênh ngồi thở trên thân cây, ngửa mặt nhìn trời và chờ nam chính.
Cô biết, nữ chính sẽ gặp được nam chính ở tại thân cây này, nhưng hắn xuất hiện như thế nào thì chỉ có tác giả biết mà thôi.
Cô ngồi chờ đến nỗi sắp biến thành Hòn Vọng Phu cũng chẳng thấy hắn ta đâu.
Không lẽ khu rừng này không chỉ có mỗi cái cây đỏ này thôi sao?
Chắc phải đi vài vòng xem xét thử.
Thời Sênh đi vài vòng xung quanh, chẳng thấy có cái cây đỏ nào nữa, chỉ thấy vài con linh thú ngập ngừng. Sau khi “xử lý” xong vài con linh thú đó, cô quay lại chỗ thân cây cũ thì thấy có một người.
Ai da…
Thời Sênh sờ thanh trường kiếm mà Ngọc Tiêu đưa cho cô lúc chuẩn bị rời đi, bước vài bước lại gần kẻ kia, lấy kiếm đâm vào lưng y.
“Này…”
“Dừng tay!”
Hai âm thanh vang lên cùng lúc, vừa là tiếng kiếm đâm vào da thịt, vừa là tiếng quát thanh lãnh của một cô gái.
Thời Sênh giữ kiếm thủ thế, nghiêng đầu nhìn cô gái, nhăn mặt: “Ủa, đây chẳng phải Diệp sư muội sao?”
Diệp Thanh Thu đang khoác lên mình chiếc trường bào màu tím phủ đầy bụi, đầu tóc rối bời, chỉ có mỗi khuôn mặt vẫn thanh tú sạch sẽ, đôi mắt vẫn tinh anh.
“Ngươi đang làm gì thế?” Diệp Thanh Thu hỏi.
“Giết người, mù à?” Thời Sênh đáp như đó là một chuyện thường tình.
“…” Thương Thù này bị làm sao thế? Khác hoàn toàn so với một năm trước. Diệp Thanh Thu chớp chớp mắt: “Y và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại giết y, ngươi không sợ gặp quả báo sao?”
“Nhìn y thấy không hợp mắt thì ta giết thôi!” Thời Sênh chăm chú nhìn Diệp Thu Thanh, thu kiếm lại, chống xuống đất, thao tác nhanh gọn lẹ.
Vì y là hung thủ giết Thương Thù kiếp trước chứ cô đâu có vô cớ giết người đâu? Nếu có nhân quả báo ứng, y chính là nhân, còn cô mới là quả.
“Ngươi…” Diệp Thu Thanh không ngờ Thời Sênh lại có hành động này, chỉ biết giương mắt nhìn thân hình của người đàn ông mà mình chưa rõ dung mạo ấy, hằn lên một vết thương sâu.
Nàng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng khi nhìn thấy con người ấy, có một trực giác mãnh liệt bảo rằng nàng ta phải cứu y.
Thấy Thời Sênh có vẻ muốn tiếp tục, Diệp Thu Thanh liền ra tay, một bức tường nước đột nhiên xuất hiện, Thời Sênh chỉ biết nhanh chóng chụp lấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất, che trước mặt mình.
Bức tường nước không đổi thế được, lao qua hai người, Thời Sênh chỉ kịp thấy trong làn nước có hàng ngàn vòng xoáy, muốn xé toạc cơ thể mình, cô xoay người ép ra một vòng băng cứng, nước đụng vào băngphát ra những âm thanh răng rắc.
Chẳng hổ danh là nữ chính, Thuỷ linh căn cũng vận dụng hết sức linh hoạt được như thế.
Ở cái vị diện nguy hiểm trùng trùng thế này mà Hệ thống cũng không cho cô bàn tay vàng, thật là không chấp nhận được!
Khi Thời Sênh còn đang thầm trách mắng Hệ thống, tầng băng đá bị nước làm thủng một lỗ, Thời Sênh vung kiếm phá tan bức tường nước, thả nam nhân kia xuống, bay qua lỗ hổng, chui ra ngoài an toàn.
Nam nhân kia bị nước cứa toàn thân, bức tường nước hoà chung một màu đỏ.
Tường nước biến mất. Nam
nhân kia nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu. Không biết có phải do đau quá hay không, nam nhân kia bò trên mặt đất, căm phẫn nhìn về phía Diệp Thanh Thu.
“Ủa, chưa chết à?” Thời Sênh hừ một tiếng, định tiến lên đâm thêm một đao.
Diệp Thanh Thu đi một đường nước, ôm lấy nam nhân kia, kéo về phía mình.
“… Diệp sư muội, muội làm như thế có phải phép không? Dù muội muốn giết y thì cũng phải xếp hàng chờ tới lượt chứ? Kiểu gì cũng phải để ta bắt đầu!”
Khoé mắt Thời Sênh loé lên một tia sát khí.
Nam chính sao khó giết thế chứ? Đâm y hai nhát rồi chứ đâu có ít, biết thế chém đầu y luôn cho rồi.
Diệp Thanh Thu: “…” Ta nói muốn giết y khi nào chứ?
Nam chính: “…” Có phải y gặp một kẻ tà tu rồi hay không?
“Thôi được, nếu Diệp sư muội muốn có y thì thôi ta nhường cho muội vậy. Nhưng Diệp sư muội… thói quen nuôi béo tốt rồi mới giết của muội không tốt tí nào, dễ bị kẻ muội nuôi quay lại cắn lắm, muội nhớ cẩn thận đó!” Thời Sênh nhắc nhở Diệp Thanh Thu.
“Thương Thù, ngươi đang nói nhảm cái gì đó?” Nàng ta có thói quen này từ khi nào thế?
“Làm gì hung dữ vậy? Ôi, làm người ta sợ quá đi!” Thời Sênh vỗ ngực, lùi ra sau. Miệng thì nói theo kiểu ra vẻ, nhưng mặt lạnh tanh, nhất là đôi mắt cực kì đáng sợ.
Bộ dạng ấy khiến Diệp Thanh Thu càng chắc chắn hơn, trong lòng đã khẳng định rằng Thương Thù đã bị kẻ khác đoạt xác trọng sinh.
Bản thân nàng ta có thể, thì người khác cũng có thể…
Có nên giết Thương Thù hay không?
Không được, nàng ta không biết người này có thân phận như thế nào, không được tuỳ tiện manh động…
Diệp Thanh Thu nghĩ đoạn liền vác lấy nam nhân đó quay đầu chạy, chờ về đến Phiêu Miểu Tông rồi quay lại đối phó người này sau vậy.
Thời Sênh cũng chẳng đuổi theo, cô tin chắc những lời cô vừa nói hồi nãy, nam chính cũng nghe thấy.
Nam chính cũng chẳng phải người tốt lành gì, nếu như lúc đầu không được nữ chính nhiệt tình chăm sóc, lại phải nghe những lời này, cộng thêm vết thương mà nữ chính gây ra…
Nghĩ đến cảnh tượng đó, lại thấy có một chút phấn khích.
…
Thời Sênh cảm thấy hình như tác giả không bắt nữ phụ tự tìm đường chết thì cô ta không vui hay sao ấy.
Ba ngày sau khi tạm biệt nữ chính, họ lại gặp nhau!
Trái đất tuy tròn, nhưng chỉ ba ngày mà cũng đi hết một vòng rồi sao?
Diệp Thanh Thu cũng bất ngờ khi gặp lại cô.
“Cái gì đuổi theo muội ở đằng sau đấy?” Thời Sênh hỏi Diệp Thanh Thu.
Đúng vậy, bọn Diệp Thanh Thu đang chạy thục mạng, phía sau có cái gì đó lớn lắm đang đuổi theo sau.
Lớn cỡ nào cơ?
Cô làm sao mà biết được chứ?
Nhìn vào rừng cây phía sau, cô tự hỏi, cái “thứ” ấy lớn cỡ nào?
“Rồng!”. Diệp Thanh Thu lời ít ý nhiều.
Cái trò gì thế?
Rồng á?
Thế giới tu chân thì còn có thể xuất hiện rồng, chứ thế giới phàm tục thì lấy đâu ra?
Thôi kệ, cho dù là có đi nữa thì sao nó lại đuổi theo nàng ta? Nữ chính à, cô có làm gì đắc tội thì tự hưởng đi, đừng có liên luỵ tới ta.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!