Chương 61THẾ GIỚI TU CHÂN (10)
Hỏa long vừa ra, uy áp của tông chủ như bị đánh tan, hắn ta không thể tin được lùi về sau một bước, khi hỏa long sắp lại gần, hắn vội vàng niệm chú bố trí kết giới xung quanh mình.
Nhưng kết giới không có tác dụng gì, thân hình hỏa long vờn sát quanh kết giới, kết giới liền bị lửa thiêu tạo thành một lỗ thủng.
“A Từ.” Thời Sênh gọi một tiếng.
Phượng Từ chần chừ một chút, vừa giơ tay gọi hỏa long về, vừa đánh ra mấy lưỡi đao do lửa ngưng tự thành, xuyên qua kẽ hở của kết giới, bắn vào bụng tông chủ.
“A…” Tông Chủ chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh thô bạo xuyên thẳng vào mình, đấu đá lung tung trong thân thể, dường như muốn xé toạc hắn ra.
Từ khi bắt đầu tới kết thúc, chẳng qua mấy giây, đợi mọi người phản ứng lại thì tông chủ đã ôm bụng, một gối quỳ trên đất rồi.
“Tông chủ!”
“To gan, ngươi là ai lại dám động thủ với tông chủ.” Mọi người phản ứng lại, ào ào xông lên trước, lấy ra vũ khí nhắm vào Thời Sênh và Phượng Từ.
“Mấy người nói đạo lí chút đi, rõ ràng là ông ta động thủ với ta trước.” Thời Sênh kéo Phượng Từ tới bên cạnh mình, hơi chế nhạo nói: “Lẽ nào các ngươi không biết ta chẳng qua chỉ là Trúc Cơ? Dưới uy áp của tông chủ, ta còn có thể sống sao? Cho phép quan lại phóng hỏa mà không cho dân đen thắp đèn à?”
Tên khốn kia căn bản không có ý muốn nghe cô giải thích, mặc kệ cô nói thế nào thì khẳng định vẫn phải gánh tội này.
Giống như lần bỏ thuốc trong nguyên tác kia đó, cứ coi như Thương Thù có nhân chứng, cuối cùng không phải vẫn cứ nhận định do nàng ta làm sao?
“Ngươi là đệ tử của Phiêu Miểu Tông, sao có thể ngỗ ngược phạm thượng? Cứ coi như tông chủ trừng phạt ngươi, đó cũng là vì ngươi động thủ với đồng môn trước.”
“Ngọc Tiêu, đệ xem xem đồ nhi tốt mà đệ dạy đi! Đầu tiên là tàn hại đồng môn, giờ còn động thủ với tông chủ, phải nghiêm trị!”
“Trục xuất sư môn cũng không coi là quá đáng. Năm đó sư phụ đã từng nói, nữ nhân này mệnh cách không rõ ràng, sẽ mang tới tai họa cho sư đệ, sư đệ lại cứ không tin. Giờ thì hay rồi, tàn sát đồng môn không nói, còn muốn ngỗ ngược phạm thượng.”
Ngọc Tiêu thần sắc không đổi, đối diện với sự chất vấn của nhiều người như thế, y vẫn đứng trước mặt Thời Sênh, “Tông chủ động thủ với Tiểu Thù trước, Tiểu Thù chẳng qua là bảo vệ bản thân.”
“Đệ… Đệ… sư đệ à, sao đệ lại hồ đồ như vậy?”
Thời Sênh nhìn về hướng Ngọc Tiêu có chút kì lạ, mệnh cách của cô không rõ ràng sao?
Trong bản gốc, đúng là nguyên chủ thật sự mang tới cho Ngọc Tiêu tai họa.
Những người này…
Không biết Diệp Thanh Thu nói gì với họ mà đến cả giải thích cũng không nghe, liền vội vàng định tội cho cô.
Phượng Từ thấy Thời Sênh sắc mặc không tốt, trong con mắt đỏ rực lóe lên sự hung ác, từng chữ từng câu nói: “Giao Diệp Thanh Thu ra, không thì – hắn chết.”
“Hỗn xược!”
“Ngọc Tiêu, đệ cứ thế xem họ làm càn à?”
“Ngọc Tiêu…”
“Các ngươi gọi sư phụ ta làm gì? Người động thủ cũng không phải sư phụ ta.” Thời Sênh lạnh lùng giễu cợt một tiếng, “Ta, Thương Thù, hôm nay ở đây đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Ngọc Tiêu, từ đây không liên quan gì tới nhau nữa.”
Thời Sênh nhìn về hướng Ngọc Tiêu, “Sư phụ, xin lỗi, đồ nhi bất hiếu, sau này đồ nhi sẽ báo đáp ơn dưỡng dục của người.”
Chỉ cần cô không ở đây, Ngọc Tiêu có lẽ sẽ không chết, cho nên cách tốt nhất chính là đoạn tuyệt quan hệ với Ngọc Tiêu.
“Tiểu Thù…” Ngọc Tiêu chau mày nhìn cô.
“Sư phụ yên tâm, con có năng lực bảo vệ tốt cho mình.” Thời Sênh nháy mắt với Ngọc Tiêu, không đợi y nói gì đã lại chuyển hướng đối diện với một đám người đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ đói, “Trục xuất sư môn thì không cần phiền rồi, ta tự đi.”
“Giết chúng.” Phượng Từ giơ tay muốn phóng hỏa.
Thời Sênh không ngăn cản. Khi hắnvừa phóng hỏa, cô liền gọi Pudding ra, kéo Phượng Từ nhảy lên Pudding, bay ra khỏi đại điện đang cháy mù mịt.
“Nói cho Diệp Thanh Thu, phải nắm bắt thời gian tu luyện, ta sẽ trở về tìm ả ta.”
Câu này vang vọng mãi ở Phiêu Miểu Tông.
Thời Sênh không hề lập tức rời khỏi Phiêu Miểu Tông mà đi tìm Lâm Nhất Nhất và Bạch Lang, bảo họ chăm sóc tốt Ngọc Tiêu, đừng để y đi đối đầu với Diệp Thanh Thu.
Lâm Nhất Nhất ôm lấy Thời Sênh khóc thút thít, cuối cùng bị Phượng Từ ném ra, đợi Bạch Lang nhặt đồ nhi của mình về thì Thời Sênh và Phượng Từ đã biến mất rồi.
…
Thời Sênh
đọc được lệnh truy nã của cô và Phượng Từ mới biết tông chủ đã chết rồi.
Thời Sênh biết hắn ta chết thế nào, chỗ lửa mà Phượng Từ đánh vào trong cơ thể hắn ta hôm đó, nếu Phượng Từ không gọi chúng ra thì chúng sẽ từng chút từng chút một thiêu đốt đi linh lực trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác đó, e là sống không bằng chết.
Mà hôm đó, Phượng Từ phóng lửa, có đến mấy vị Phong Chủ không thoát được, liên tiếp tổn thất nhiều chủ phong như vậy làm cho Phiêu Miểu Tông rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Phượng Từ nhìn chằm chằm vào bức họa trên lệnh truy nã, một lúc lâu sau mới nhả ra một chữ, “Xấu.”
Hắn liền giơ tay đốt tờ lệnh truy nã đó thành tro.
Thời Sênh nhìn trái nhìn phải, may mà xung quanh không có ai, không ai nhìn thấy động tác của hắn, không thì lại gây phiền phức rồi.
“Nàng đẹp.” Phượng Từ quay đầu nhìn Thời Sênh, “Vẽ xấu.”
Thời Sênh: “…” Không cần giải thích, bản cô nương hiểu!
“Ta có thể giúp nàng diệt Phiêu Miểu Tông.” Phượng Từ không hiểu, vì sao nàng lại ngăn cản mình, diệt một tông môn bé nhỏ dưới hạ giới chỉ là việc cỏn con với hắn mà thôi.
“Huynh không cảm thấy nhìn bọn họ sống đau khổ vùng vẫy sẽ hay hơn sao?”
Phượng Từ mơ màng nhìn Thời Sênh, sẽ hay hơn sao?
Ừm, nàng nói cái gì cũng đúng.
Chắc chắn sẽ hay hơn, vậy lần sau không để những người đó chết nhanh như thế.
Thời Sênh hoàn toàn không biết, vì một câu của mình, thủ đoạn giày vò người khác của Phượng Từ sau này nhiều không kể xiết.
…
Cách thi đấu tông môn 50 năm một lần còn có 10 năm, cho nên Thời Sênh vẫn còn thời gian tu luyện.
10 năm này, Phượng Từ vì để Thời Sênh nâng cao tu vi đã đi khắp cả Tu Chân Giới, chỉ cần là thứ tốt, hắn đều cướp về cho Thời Sênh.
Thế là, trong thời gian 10 năm, đại danh của hai người ở Tu Chân Giới như sấm đánh bên tai.
Kẻ thù của hai người đều có thể vây hết mấy vòng quanh Tu Chân Giới.
Người của Phiêu Miểu Tông cũng cố chấp, hễ nghe thấy tin tức của cô và Phượng Từ là xông đến như ong vỡ tổ.
“Yêu nữ, ngươi không được chết tử tế!”
“Sao lại là ta không được chết tử tế rồi? Các ngươi không phải vì Quy Thiên Kiếm trong tay ta mà tới sao?” Thời Sênh vung thanh trường kiếm đen sì trong tay, “Lấy danh nghĩa bảo vệ chính nghĩa, lại làm việc cướp bóc, những kẻ khoe khoang danh môn chính phái các ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
“Ta nhổ vào, rõ ràng là ngươi cướp Quy Thiên Kiếm!” Nam nhân kia không phục bèn phản bác.
“Đúng thế, ta có bản lĩnh cho nên ta cướp được, ta chưa từng phản bác. Ngươi đã muốn Quy Thiên Kiếm như thế, vậy ta liền dùng nó từng nhát một đưa ngươi lên đường nhé? Không cần cảm ơn ta.”
Tiếng dứt, Thời Sênh không chút do dự đem trường kiếm đâm vào ngực hắn ta.
Nam nhân mở trừng hai mắt, khóe miệng có máu đỏ thẫm trào ra, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, toàn thân co giật, mất đi sinh cơ.
Phượng Từ lên trước kéo tay của cô lại lau lau, thần sắc nghiêm túc nói: “Loại việc này để ta làm là được rồi.”
Thời Sênh nhìn nam nhân giúp mình lau tay, động tác của hắn rất nhẹ, hình như sợ làm cô đau, nhưng vì cảm thấy bẩn nên cứ cố chấp lau mãi.
“Được rồi, đã rất sạch rồi.” Thời Sênh nắm lấy tay Phượng Từ, cười nhìn hắn.
Phượng Từ cuối cùng xoa xoa sau đó đặt tay cô vào tay hắn, “Nàng nên giữ sạch sẽ.”
Lại tới rồi, lại tới rồi.
Bản cô nương không phải thú cưng ngươi nuôi, có thú cưng nào biết giết người không hả?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!