Lãnh Mục Hàn cứ thản nhiên xoay xoay ly nước, mặt thì giống không để tâm tới hai người kia nhưng trong lòng đã lộn hết cả lên.
Diệp Tâm lén quan sát nét mặt của Bùi Cảnh Sơ, bây giờ trông chẳng khác gì đít nồi, do phải kìm nén cơn giận nên trông rất buồn cười. Nếu là Lãnh Mục Hàn gặp phải hoàn cảnh này, chắc chắn anh ta sẽ rất bình tĩnh mà đẩy lui đối phương.
Đúng, Lãnh Mục Hàn chính là kiểu người không chịu thua bất cứ ai, thứ gì đã là của anh thì đừng hòng ai cướp được.
Thấy không khí không được tốt lắm, Diệp Tâm lên tiếng:
“Ăn thôi, em đói bụng rồi!”
“Phục vụ!” Hai người đàn ông đồng thanh, sau đó ánh mắt họ giao nhau.
Mùa hè, nhiệt độ trong nhà hàng bỗng trở nên âm độ, rất lạnh a!
Người phục vụ đưa ra cuốn menu, bàn tay còn run run, chỉ mong sao mau thoát khỏi bàn này. Cô đồng cảm với anh ta, nếu là cô chắc chắn cũng sẽ có thái độ như vậy.
Sau khi đc ác món ăn đã được dọn lên, Bùi Cảnh Sơ cẩn thận lau sạch dao dĩa cho cô khiến Lãnh Mục Hàn cảm thấy vô cùng chướng mắt. Anh gắp một ít cải xanh bỏ vào bát cô, nói:
“Ăn rau đi, tốt cho sức khỏe!”
Bùi Cảnh Sơ cũng không chịu thua kém, gắp thịt cho cô:
“Dạo này hình như em gầy đi nhiều, ăn đồ bổ dưỡng nhiều chút.”
“Cô béo quá rồi, đồ ăn dầu mỡ không thích hợp với cô.”
[…]
[…]
Đang đói mà gặp cảnh này thực cũng hết muốn ăn luôn. Phía bên kia, một số người cũng đang ngó sang phía cô hóng chuyện, cô nghe thấy họ thì thầm to nhỏ với nhau:
“Bên kia có chuyện gì vậy?”
“Hình như là hai người đàn ông cùng tranh giành một người phụ nữ, cô ấy thực có phúc nha!” Người kia vang lên một câu cảm thán.
“Không chừng là cô ta đi ngoại tình rồi bị chồng bắt quả tang đấy, hoặc là cùng một lúc câu dẫn hai người đàn ông rồi bị phát hiện.” Một người khác chen vào.
Nếu ở đây có một cái hố, Diệp Tâm chắc chắn sẽ chui vào đó trốn, thực không biết giấu mặt vào đâu a! Một bữa cơm thôi cũng không cho người ta yên than được à?
Cô tự hỏi bản thân, Lãnh Mục Hàn bình thường ít nói biến đâu mất rồi? Bùi Cảnh Sơ không thích cãi nhau với người khác đâu rồi? Hai người này cô không quen nha!
Sau khi không thể nhịn thêm được nữa, Diệp Tâm đập bàn một cái, lên tiếng khó chịu:
“Hai người có thôi ngay đi không?”
Im lặng! Hình như có tác dụng rồi. Cô tiếp tục:
“Tôi đến đây là để ăn cơm chứ không phải xem hai người cãi nhau, nhìn xem hai người đã phá bữa cơm của tôi như thế nào hả?”
“Tâm Tâm, nếu em muốn chúng ta có thể đến chỗ khác ăn.” Bùi Cảnh Sơ nhẹ giọng với cô, còn liếc sang Lãnh Mục Hàn một cái.
“Thôi khỏi, em hết đói rồi, em muốn về nhà!” Nói rồi cô đứng dậy cầm túi xách bỏ đi, ra đến cửa nhà hàng thì thấy Bùi Cảnh Sơ đuổi theo, anh cầm tay cô nói:
“Để anh đưa em về!”
Đúng lúc đó, Lãnh Mục Hàn cũng bước tới, gạt tay Bùi Cảnh Sơ ra.
“Không cần phiền đến Bùi tiên sinh, Diệp Tâm vẫn là nên để tôi đưa về thì hơn.”
“Tôi là bạn trai cô ấy, tất nhiên là tôi có tư cách hơn anh.”
“Nhưng cô ấy là vị hôn thê của Lãnh Mục Hàn tôi!”
Đùng đoàng, câu nói mang lực sát thương cực lớn truyền đến tai của hai người đối diện, đánh thẳng vào trung tâm não bộ của họ.
Diệp Tâm nghĩ: Anh ta đã biết hết tất cả rồi sao? Vậy mà từ trước đến nay vẫn sai cô không khác gì người hầu?
Bùi Cảnh Sơ nghĩ: Hắn ta là vị hôn phu của Tâm Tâm, vậy có phải so với bạn trai “giả” như anh cao hơn vài bậc?