Lãnh Mục Hàn ngồi trên máy bay, lòng không ngừng cầu mong mau hạ cánh. Anh đã hai ngày không gặp cô, thực sự rất nhớ cô.
Trước lúc lên máy bay, thư kí Dương đã nói với anh rằng Diệp Tâm ở công ti bị người ta khi dễ, anh liền lập tức bỏ lại mọi công việc mà quay về.
Vừa ra khỏi cổng an ninh, đã có xe của thư kí Dương ở sẵn bên ngoài chờ anh. Khi anh đã yên vị trên xe, thư kí Dương liền hỏi:
“Lãnh tổng, anh muốn về nhà hay tới công ti trước ạ?”
“Tới công ti!” Lãnh Mục Hàn anh sắp vì nhớ cô mà phát điên rồi, còn về nhà gì nữa.
Anh nhận ra, mình hình như đúng như lời cô nói, đã lỡ yêu cô mất rồi.
Đến công ti, mọi người đều khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của anh, chẳng phải nói đi một tuần mới về sao?
Anh lên thẳng tầng 25 tìm cô, đúng lúc cô ôm tập tài liệu đi ra ngoài. Hai người đâm phải nhau, tập tài liệu rơi xuống.
Diệp Tâm cúi xuống nhặt, Lãnh Mục Hàn cũng cúi theo, cầm lấy bàn tay sưng đỏ của cô, nghiêm giọng hỏi:
“Tay em làm sao thế này?”
Cô hơi giật mình vì sự xuất hiện khác thường của anh, nhưng chợt nhớ ra anh có bao giờ bình thường đâu nên cũng tạm thời bỏ qua vấn đề này, trả lời anh qua loa:
“Tôi không sao, không cẩn thận bị bỏng thôi.”
“Không sao? Tay em bị thành thế này mà bảo không sao? Không phải em cẩn thận lắm sao, tại sao lại bị bỏng?” Giọng anh hơi gắt, bất quá cũng là vì lo cho cô.
Ai đó cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt.
Cơ mà nhìn cái khuôn mặt như muốn biểu thị “em nói ra ai tôi sẽ giết người đó” của anh, khiến cô hơi rùng mình. Hai ra kia đúng là đánh ghét nhưng nếu vào tay anh xử lí thì thực hơi tội a!
Thấy cô do dự, anh nói với thư kia Dương đằng sau:
“Gọi Nguyệt Thanh và Âu Duy lên đây!”
“Vâng!”
TMD, thì ra anh đã biết hết cả rồi, biết thế không thèm do dự.
Từ ngoài cửa đi vào trong phòng làm việc, Lãnh Mục Hàn cứ nhìn tay cô chằm chằm không rời một khắc, khiến lòng cô rung động mạnh mẽ.
Chưa đầy 5 phút sau, Nguyệt Thanh và Âu Duy đã được đưa vào. Hai ả có chút sợ sệt không dám nhìn thẳng vào anh.
Lãnh Mục Hàn rất điềm tĩnh ngồi xuống ghế hỏi:
“Hai cô thấy Diệp Tâm là người như thế nào?”
Thấy anh không có vẻ gì là đang tức giận về việc làm của hai ả, Nguyệt Thanh mừng thầm trong lòng nhanh nhảu trả lời:
“Dạ thưa tổng giám đốc, Diệp Tâm cô ta mới vào công ti nhưng đã lên mặt với người khác, năng lực thì yếu kém không coi ai ra gì, theo tôi thấy loại người như cô ta nên bị sa thải.”
“Rất đáng ghét đúng không?” Anh làm ra vẻ đồng tình
“Đúng vậy ạ!” Hai ả đồng thanh trả lời
Anh bắt đầu đứng lên đi đến đối diện Nguyệt Thanh, ánh mắt xoáy sâu vào cô ta, vẫn rất tao nhã nhưng giọng nói lạnh đi nhiều:
“Cô ấy lên mặt với người khác vì những người đó đáng để dạy lại, không coi ai ra gì vì bọn họ không đáng để vào mắt, còn cô nói năng lực cô ấy yếu kém, có phải ý cô là chủ tịch Diệp không có mắt nhìn người?”
Nguyệt Thanh cứng đờ người, từng câu từng chữ của anh đều nằm ngoài dự tính của cô ta.
“Tôi… Ý tôi không phải như vậy.”
“Ý cô không phải như vậy thì là như thế nào? Chẳng lẽ là do co chướng mắt người ta nên mới ra tay hãm hại?”
“Tổng giám đốc, tôi không có, xin anh tin tôi, là Diệp Tâm cô ta tự ý đánh người, còn có Âu Duy làm chứng.” Cô ta khóc lóc biện minh hòng nhận được sự đồng tình của anh, Âu Duy cũng hùa theo cô ta:
“Đúng như vậy Lãnh tổng, Diệp Tâm cô ta tát chị Nguyệt Thanh rất mạnh.”
“Câm miệng!” Lãnh Mục Hàn lớn tiếng, lần này anh thực sự tức giận, đã cho bọn chúng cơ hội cuối cùng vậy mà cũng không biết giữ lấy, còn già mồm trước mặt anh. Anh quay sang nói với thư kí Dương:
“Tôi không muốn nhìn thấy hai người này xuất hiện trong công ti, còn nữa, khiến cho cả thành phố này không ai dám nhận hai người bọn họ cho tôi!”
“Đã hiểu.” Lúc thư kia Dương đưa hai người họ ra ngoài, Nguyệt Thanh còn nói vọng vào trong:
“Lãnh Mục Hàn, tại sao anh lại đối xử với chúng tôi vậy? Không phải chì là bỏng một chút thôi sao? Sao đến nỗi khiến chúng tôi không tìm được việc làm?”
“Vì các cô đã đụng vào người phụ nữ của tôi, đó là cấm kị!”
Người nào nó đứng bên cạnh cạn lời, ai người phụ nữ của anh, ai là người phụ nữ của anh a???
Cô hỏi anh: “Lãnh Mục Hàn, anh giúp tôi như vậy..•
“Là tôi quan tâm em.” Anh ngắt lời cô, giọng nói ôn nhu thêm mấy phần.
Cô cảm thấy ấm áp, rất ấm áp.