Au: Sát Sát
Đoàng! Hai tiếng súng vang lên cùng lúc.
Đạn bay ra từ súng của Lãnh Mục Hàn bắn trúng chân của Bùi Cảnh Sơ, anh ta ngã xuống đất. Còn Lãnh Mục Hàn anh nhanh chóng tránh được đạn của Bùi Cảnh Sơ, đến bên chỗ Diệp Tâm.
“Tiểu Diệp, em không sao chứ?”
“Không sao! May anh đến kịp”. Cô trả lời.
Anh cởi trói cho cô, phát hiện phần áo sau lưng cô đã bị xé rách một nửa, xương cánh bướm lộ ra. Đặc biệt hơn là trên lưng cô có một hình bông hoa màu đỏ nhạt, cái hình mà anh không bao giờ quên.
Thảo nào khi gặp cô đã thấy đặc biệt như vậy, không ngờ cô với người chơi tinh một đêm với anh lại chính là một.
Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng tìm được em.
Anh lấy áo khoác của mình khoác cho cô, không để ý đến chuyện trong tay Bùi Cảnh Sơ vẫn còn súng.
Đoàng! Một tiếng súng nữa vang lên, lần này điểm nhắm là Diệp Tâm. Bùi Cảnh Sơ anh ta rất thông minh, đối với cô Lãnh Mục Hàn có ý thức bảo vệ mãnh liệt, nhất định sẽ không màng đến tính mạng mà đỡ đạn cho cô.
Đúng thế, vì bảo vệ cho cô mà anh lấy ngực đỡ đạn, nhưng anh đã kịp nổ thêm một phát súng, đạn bay chuẩn xác cắm vào ngực Bùi Cảnh Sơ, chỉ cách tim có 2 cm.
Lãnh Mục Hànngã xuống. Anh vạn vạn không ngờ tới, người Bùi Cảnh Sơ ngắm bắn không phải anh mà lại là Diệp Tâm. Nếu anh chậm hơn một giây nữa, có lẽ người trúng đạn sẽ là cô.
Trước mắt Diệp Tâm bây giờ toàn là máu, cô nhìn thấy anh, nhìn thấy anh ngã xuống trước mặt cô, mà vốc thì lại không làm được gì hết.
“Lãnh Mục Hàn!”
Trên đường đến bệnh viện, cô vẫn nắm chặt tay anh không rời, nước mắt không ngừng rơi.
“Lãnh Mục Hàn, anh nhất định không được làm sao, xin anh!” Cô đứng im nhìn anh được đưa vào phòng cấp cứu, trong lòng hơn một ngàn lần cầu nguyện cho anh.
“Chị dâu, chị đừng lo, lão đại số mệnh rất tốt, sẽ không làm sao đâu”. Một người đàn em của anh vỗ vai cô, an ủi.
Bây giờ cô mới chợt nhận ra, người này từ nãy vẫn luôn miệng gọi cô hai tiếng “chị dâu”.
Trong lúc cô vẫn còn lưỡng lự không chấp nhận anh, anh đã quy hoạch hết cuộc sống của anh và cô vào làm một.
Người đàn ông đó, cô đi đến đâu cũng không tìm được.
Người đàn ông đó, yêu cô thật lòng.
Người đàn ông đó, là hôn phu của cô, Lãnh Mục Hàn.
Ba tiếng sau.
Lãnh Mục Hàn được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt nhợt nhạt không có một cắc máu nào.
Diệp Tâm ngồi lặng im nhìn anh nằm đó, đau lòng. Anh lúc ngủ trông hiền hoà biết mấy, không còn cái bộ mặt lạnh tanh thường ngày, cũng chẳng phải con người hay trêu chọc cô.
“Diệp Tâm, chỉ cần em cho phép tôi đứng cạnh em, tôi nhất định khiến em cũng thích tôi, như tôi thích em”. Giọng nói ấy lại vang lên trong đầu cô.
“Lãnh Mục Hàn, em cho phép anh đứng cạnh em rồi đấy, anh còn không mau tỉnh lại đi.”
“Lãnh Mục Hàn, em thích anh! Rất thích anh!”
Đàn em của anh thấy cảnh tượng này không nhịn được liền lên tiếng:
“Chị dâu, chị đi rửa mặt thay quần áo trước đi, lúc lão đại tỉnh chắc chị cũng không muốn anh ấy thấy bộ dạng của chị bây giờ đúng không?” Kèm theo đó là một bộ quần áo sạch sẽ được đưa đến trước mặt cô.
Lúc này cô mới nhận ra người mình thực sự rất bẩn, máu của anh dính khắp người, phải đi tắm thật sạch, anh không chịu được bẩn.
“Vậy anh trông anh ấy giúp tôi”.
“Vâng”.
Vì đây là phòng VIP nên có nhà tắm riêng, cô cũng không phải đi đâu xa. Tắm xong, cô đi mua cháo cho anh phòng lúc anh tỉnh lai có thể ăn ngay.
Vừa ra đến ngoài cửa, cô đã gặp một người ở hành lang.
Doãn Nghi!