Mạn Uyển Như thực lòng không hiểu, rốt cuộc Diệp Tâm kia có cái gì mà Lãnh Mục Hàn lại yêu đến vậy.
Cô xinh đẹp? Cô ta không xinh đẹp sao?
Cô dịu dàng? Trước khi đến đây Mạn Uyển Như có điều tra qua, hồi học cấp ba Diệp Tâm cùng với Đường Mộc Nhiên chính là hai chị đại trong trường, lấy đâu ra dịu dàng.
Cô yêu anh? Cô ta cũng đâu có kém.
Lãnh Mục Hàn, Lãnh Mục Hàn anh thay đổi rồi, vì một người con gái mới quen hơn một tháng mà trở nên dịu dàng khác thường.
Mười mấy năm lớn lên cùng nhau, đó là lần đầu tiên Mạn Uyển Như thấy một Lãnh Mục Hàn như vậy.
Nghĩ đến đây, cô ta càng không nhịn được muốn đến gặp anh. Đã ba ngày rồi cô ta không nhìn thấy anh, không biết bệnh tình của anh như thế nào rồi.
Bệnh viện.
“Xin lỗi, người mà cô tìm ngài ấy vừa xuất viện sáng nay rồi.” Viên y tá nhẹ nhàng nói với Mạn Uyển Như.
“Xuất viện? Vết thương của anh ấy lành rồi sao?”
“Thực ra vết thương của ngài ấy không quá đáng ngại, xuất viện cũng là chuyện thường.” Nói rồi y tá kia đi làm việc của mình.
Mạn Uyển Như rút điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Lãnh Duật Thần.
“Mạn Uyển Như, sao em cứ phá chuyện đại sự của anh hoài vậy?” Giọng Lãnh Duật Thần gắt lên ở đầu dây bên kia.
“Chuyện đại sự của anh chắc cũng chỉ là cô diễn viên đó thôi chứ gì, cho em xin địa chỉ nhà của anh Hàn.”
“Tin nhắn!”
________
Lãnh Mục Hàn cẩn thận cắt từng miếng thịt vuông vắn cho vào chảo rán, còn Diệp Tâm… Bạn Diệp của chúng ta nhàn hạ ngồi ăn táo ngoài sô pha.
Bạn Diệp: Nè nè, không phải tôi không muốn làm nha, là do tên kia không cho tôi làm nha~
Mạn Uyển Như đứng trước cửa nhà anh một hồi lâu, mãi mới dám nhấn chuông cửa.
“Tiểu Diệp, ra mở cửa!”
“Ra ngay, ra ngay đây~”
Lúc nhìn thấy vị khách kia là Mạn Uyển Như, cô không khỏi ngạc nhiên một chút.
“Anh Hàn đâu?”
“Anh ấy ở trong nhà.” Diệp Tâm không vui cho lắm, cũng phải thôi, có ai nghe người phụ nữ khác gọi hôn phu của mình là anh này anh nọ mà vui nổi không?
Cô ta không nói gì thêm trực tiếp lướt qua cô để đi vào nhà.
Mẹ kiếp, đang thử thách bà à?
Nấm: Diệp tỉ, em ủng hộ chị giết giặc.
Nhìn khắp phòng khách không thấy, Mạn Uyển Như tiến vào phòng bếp, cảnh tượng trước mắt suýt nữa thì làm tim cô ta rơi ra ngoài.
Cái gì đây? Anh đang nấu ăn ư? Lãnh Mục Hàn mà cô quen nấu cho bản thân mình còn thấy lười chứ đừng nói là nấu cho người khác.
Nhận ra được sự khác lạ trong tiếng bước chân, Lãnh Mục Hàn dừng động tác đang làm để quay lại nhìn cô ta.
“Sao em lại xuất hiện ở đây?”
“Tới thăm anh.”
“Tôi khỏi rồi.”
“Anh Hàn, anh rốt cuộc yêu chị ta đến mức nào vậy?” Cô ta chua xót hỏi.
Trầm mặc mất một giây, anh trả lời: “Yêu đến mức có thể hi sinh tính mạng này vì cô ấy. Nhưng so với cái chết, tôi càng muốn sống để có thể chăm sóc cho cô ấy hơn.”
Diệp Tâm khẽ mỉm cười, không phải cô cố tình nghe lén, chỉ là tò mò quá thôi.
Nấm: Thế mà bảo không cố tình. =_=