Lúc Diệp Tâm ra khỏi sân bay, một thân hình bé nhỏ chạy theo cô.
Ninh Thiên Vũ nói muốn làm cô bất ngờ, nhưng không may thay cô nghe thấy tiếng động liền quay người lại.
Cô và thằng bé bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Ninh Thiên Vũ: ==” Cô không phối hợp với con.
“Tiểu Vũ, sao con chạy theo cô vậy? Ba mẹ con đâu?” Cô cúi người xuống xoa đầu thằng bé.
“Tôi là ba của thằng bé!” Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên.
“Chào…. anh…” Cô nhanh chóng đứng lên định chào hỏi thì bị khuôn mặt của người đối diện làm cho đông cứng.
Sao, sao có thể trùng hợp đến vậy?
“Lục Thiếu Phong?”
“Hai người quen nhau sao?” Ninh Hiểu Nguyệt ló người ra từ đằng sau Lục Thiếu Phong, ngây ngô hỏi.
Hai người kia vẫn chăm chăm nhìn nhau, ánh mắt chứa nhiều phần phức tạp.
Không phải là tình cũ đó chứ?
“Khụ… Mẹ à, mẹ định cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn cô Diệp Tâm sao?” Tiểu Vũ lên tiếng cắt đứt ánh nhìn của cả ba.
“Nguyệt Nguyệt, em đưa Tiểu Vũ về trước đi, anh còn có chuyện nói với cô Diệp đây.”
“Vâng!” Ninh Hiểu Nguyệt không hỏi nhiều, rất nghe lời đưa Tiểu Vũ đi, dù sao Lục Thiếu Phong cũng sẽ không thể làm ra chuyện gì có lỗi với cô.
Tiểu Vũ ôm lấy Diệp Tâm một cái rồi chạy theo mẹ, không kịp để cô có phản ứng gì.
“Giờ chỉ còn tôi và cô, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.”
Địa điểm là một quán cà phê ngay gần sân bay.
Lúc Diệp Tâm nghe Tiểu Vũ nói đến ba Lục của nó, cũng không ngờ người đó lại là Lục Thiếu Phong.
Đời này lắm chuyện trùng hợp.
“Cô… Không cảm thấy làm vậy không công bằng với Mục Hàn hay sao?” Lục Thiếu Phong len tiếng phá vỡ sự im lặng bao trùm, không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Tâm cười chua xót, cô biết làm vậy là không công bằng với anh, nhưng cô còn lựa chọn nào khác sao?
“Tôi ở bên Lãnh Mục Hàn sẽ làm hại anh ấy.”
“Nhưng cô rời xa cũng khiến cậu ấy gần như trở nên phát điên.”
“Anh ấy sống có tốt không?”
Câu hỏi này, cô đã tự hỏi lòng mình cả trăm lần, anh hiện tại thế nào rồi, có ăn uống cẩn thậm không, có tự chăm sóc tốt cho bản thân không?
“Không tốt! Rất không tốt! Hôm trước khi đến Mĩ, tôi có đến gặp cậu ấy, người không khác gì cái xác không hồn. Cô, trở về đi!” Hắn nhìn cô với ánh mắt trân thành, vừa như khuyên nhủ vừa giống cầu xin, Lục Thiếu Phong mà lại phải xuống nước như thế.
Hắn với Lãnh Mục Hàn tình cảm quả thực rất tốt.
Nhưng, nếu hiện tại cô trở về thì chẳng phải bao công sức, bao chịu đựng lao tâm khổ tứ trốn tránh anh đều đổ xuống sông xuống biển sao?
Không! Cô không muốn lại làm hại anh!
“Xin lỗi, tôi không thể!” Nói rồi cô đứng dậy toan bước đi, nhưng Lục Thiếu Phong đã vội vàng ngăn lại, anh nói với theo:
“Cô tại sao luôn khiến Mục Hàn phải khổ tâm tìm mình? Ba năm trước cũng vậy, ba năm sau cũng thế!”
“Ba năm trước?” Cô chau mày thắc mắc, chân hoá đá tại chỗ.
[…]
Trong lòng Diệp Tâm hiện tại chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, những câu nói cuối cùng của Lục Thiếu Phong cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Nếu đúng như hắn nói, Lãnh Mục Hàn là người đàn ông ba năm trước cùng cô phát sinh quan hệ 419, vậy duyên phận của hai người hẳn là đã bắt đầu từ lâu rồi.
Vết bớt hình bông hoa sau lưng cô, ngoại trừ ba mẹ và Đường Mộc Nhiên, đảm bảo không có người thứ tư biết đến.
Vậy mà tên ngốc kia lại dùng vết bớt đó tìm cô suốt ba năm.
Nói Lãnh Mục Hàn ngốc quả không sai.
Còn chuyện anh nhất quyết cãi lại ông nội về đây tiếp quản Lãnh Diệp, về tìm hôn thê của mình cũng chính là cô, lại một lần nữa như con dao cứa vào ngực Diệp Tâm.
Lãnh Mục Hàn, anh cứ như vậy thì làm sao em từ bỏ đây?
Có thể cho phép bản thân cô ích kỉ một lần không? Cô không muốn quan tâm đến điều gì nữa.
Cô chỉ biết rằng: cô yêu anh, anh cũng yêu cô, không muốn cứu như vậy mà dày vò trái tim của hai người nữa.
Cô muốn trở về, trở về bên cạnh Lãnh Mục Hàn.
Trên màn hình điện thoại là số của anh, đã rất nhiều lần cô bấm số nhưng lại không dám ấn nút gọi, cô sợ rằng khi nghe thấy giọng nói của anh, mọi cố gắng lại tan biến hết.
Nhưng lần này, cô đã can đảm ấn vào nút đó, cô khao khát muốn được nghe thấy giọng trầm khàn của anh.
Tiếng chuông điện thoại mới vang lên được hai hồi, lập tức đã có người bắt máy.
“Alo, ai vậy?” Giọng mệt mỏi của anh ở đầu dây bên kia.
Cô im lặng, cố kiềm chế nước mắt.
“Alo… Sao không nói chuyện?” Anh vẫn kiên nhẫn giữ máy.
“Lãnh Mục Hàn, em nhớ anh!” Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật khóc thành tiếng, nước mắt như được dịp tuôn như mưa.
Lãnh Mục Hàn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô thì cuống cuồng cả lên, cô còn đang khóc.
“Tiểu Diệp, là em sao? Đừng khoác, em đừng khóc.” Anh muốn dỗ dành cô nhưng lại không biết làm thế nào, cuối cùng cũng chỉ nói được câu đó.
Cô vẫn không nín, lại càng khóc to hơn. Đường Mộc Nhiên mà biết cô yếu đuối thế này, chắc chắn sẽ cười vào mặt cô.
Nhưng vừa nghe thấy giọng anh là cô muốn khóc.
Anh im lặng để cô khóc một hồi, lòng trở nên vui vẻ.
Cuối cùng cô cũng thông suốt, không trốn tránh anh nữa.
Cuối cùng cô cũng gọi điện cho anh.
Cuối cùng, anh cũng biết được rằng cô cũng nhớ anh.