Tác giả: Trang Nấm
Về đến nhà mình, Diệp Tâm ngủ một giấc từ tận chiều đến tối.
Lúc tỉnh dậy, đã là chín giờ ba mươi phút, lười đánh thức cô giúp việc nên cô tự mình mò xuống bếp tìm đồ ăn.
Mở tủ lạnh ra, có sẵn một bát canh cá ở đó, cô chỉ việc hâm nóng lại rồi ăn.
Nhưng không hiểu sao, vừa ăn nước mắt cô vừa rơi xuống.
Diệp Tâm nhớ tới bữa ăn mà Lãnh Mục Hàn nấu, ngày hôm đó cũng có canh cá, món cô thích ăn nhất.
Làm sao thế này? Đã hứa rằng không khóc nữa vậy mà bản thân vẫn không chịu được mà nhớ tới anh.
Lãnh Mục Hàn, anh đã cho em uống bùa mê thuốc lú gì vậy hả?
Nếu anh thực sự không về, em sẽ ở vậy cả đời, không lấy ai khác. Thế nên, nếu anh không muốn em chết già thì mau trở về đi.
Em đợi anh, bao lâu cũng đợi!
Ba tháng sau.
“Hôm nay tôi muốn thông báo, chính thức giao chức phó tổng giám đốc cho Diệp Tâm, mọi người có ý kiến gì không?” Diệp Khắc Sinh trong phòng họp tuyên bố dõng dạc, hướng mắt về tất cả thành viên trong hội đồng quản trị.
Họ còn có thể có ý kiến gì nữa đây? Ba tháng qua cô tự nguyện đi lên từ một nhân viên nhỏ, hoàn thành nhiều dự án lớn của công ti, đưa ra hướng giải quyết thích hợp cho những phương án còn đang dang dở của Lãnh Mục Hàn.
Tài năng của cô ai còn không biết? Năng lực của cô ai còn không dám công nhận?
Tiếng vỗ tay vang lên vang vọng khắp cả căn phòng, mọi người đểu hi vọng cô gái này sẽ đưa Lãnh Diệp phát triển, giống như Lãnh Mục Hàn của ba năm trước.
Khoảng thời gian này, hầu hết cô đều vùi đầu vào công việc, chính là vô cùng chăm chỉ.
Đã không có tư chất như anh thì ít ra cũng phải nỗ lực hết mình, không thể để các dự án anh đang thực hiện đình trệ được.
Lãnh Mục Hàn, anh thấy không, em thực sự trưởng thành rồi. Sự nghiệp của anh, em nhất định sẽ thay anh hoàn thành.
Không phải, là sự nghiệp của chúng ta.
Cốc cốc! Cô còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì tiếng gõ cửa vang lên, cô trả lời:
“Mời vào!”
Trần Tư Lam đẩy cửa bước vào, còn cười với cô thật tươi:
“Phó tổng Diệp, có hứng thú cùng ăn trưa không?”
Diệp Tâm quay đi tránh ánh mắt “thâm tình” của anh ta, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng được, hẹn anh ở căn-tin của công ti.”
Nghe thấy địa điểm hẹn, anh ta có vẻ hơi sốt rồi cũng vui vẻ đồng ý: “Tôi đợi em!”
Đợi đến khi anh ta ra ngoài, cô mới ngả người ra đằng sau, dựa lưng vào ghế.
Trần Tư Lam – Giám đốc bộ phận marketing, ai trong công ti cũng biết anh ta hiện tại đang theo đuổi cô.
Anh ta cũng không phải dạng vừa, tung ra tin đồn hai người tuần trước bắt đầu hẹn hò, còn bonus thêm cho mấy bà tám trong công ti cái ảnh hai người đi ăn đêm cùng nhau.
Khốn nạn nhất là, tự anh ta làm ra chuyện này nhưng trước mặt cô lại giả vờ như mình không biết gì, thập phần vô tội.
Tìm người đóng thế cô rất ổn, dáng rất giống, nhưng anh ta lại để có sơ hở.
Trần Tư Lam, để xem hôm nay tôi vạch mặt anh thế nào.
Giờ nghỉ trưa.
Diệp Tâm đi xuống căn-tin để ăn trưa, hôm nay chỗ này đông người hơn hẳn.
Đương nhiên, còn không phải là vì biết cô và Trần Tư Lam “hẹn hò” ở đây hay sao?
Rất tốt, càng nhiều người đến xem thì màn kịch hôm nay càng hay.
Trần Tư Lam đưa tay vẫy cô, anh ta đã chọn sẵn thức ăn cho cô rồi, xem ra rất chu đáo.
“Giám đốc Trần, cảm ơn đã lấy cơm cho tôi.” Cô khách sáo nói, lạnh lùng mà xa cách.
Anh ta tự tin đẩy thức ăn về phía cô, trả lời: “Vậy thì em ăn nhiều chút, sau đó có thể hay không cho tôi câu trả lời về vấn đề hôm trước tôi nói với em.”
Xung quanh, mấy má nhiều chuyện bắt đầu dỏng tai lên hóng hớt.
Khụ! Cô sẽ không để họ chờ lâu nữa đâu.
“Giám đốc Trần, thứ lỗi tôi không thể nhận lời anh.”
“Tại sao?” Anh ta tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên khi nghe cô nói.
“Anh nghĩ xem, tôi có thể hay không đi yêu một người không trung thực, tự biên tự diễn nên câu chuyện mà trong khi đó nữ chính là tôi đây không biết gì?” Cô cố ý nói to, để tất cả mọi người nghe thấy.
[Câu chuyện chuyển biến bất ngờ, chàng tưởng chừng như chiếm được tim nàng nhưng không ngờ lại bị nàng vạch trần âm mưu, càng ngày càng gay cấn] Cô A nhắn tin trên team chat của công ti.
Nói chút về team chat này, là do mấy bà tám lập ra vào năm ngoái, chuyên hóng hớt các tin hot trong Lãnh Diệp. Từ việc ai yêu ai, ai để ý ai, chia tay… đều bị lôi ra nói sạch sẽ.
Đương nhiên, đã là chỗ của bà tám thì thông tin đi vào trong sẽ bị biến dạng đến mức không ngờ.
[Thật ư? Tiếc thật sao hôm nay tui lại nghỉ làm cơ chứ?!! (Icon khóc ròng)]
[Boss Diệp nói mình không phải nữ chính, có khi nào Trần Tư Lam anh ta trong quá trình hẹn hò với boss còn lòng thòng với người phụ nữ khác không nhỉ?] Một người khác thắc mắc.
[Không rõ, hóng tiếp đi a~]
Trở lại với hai người kia, Trần Tư Lam trợn mắt há mồm, dường như không hiểu Diệp Tâm đang nói gì, cô đành tiếp tục giải thích:
“Cái cô mà anh chọn thế tôi để chụp ảnh, tay trái cô ta đâu có đeo nhẫn. Diệp Tâm tôi, cùng với chiếc nhẫn này sinh tử không rời, điều này tôi nghĩ ai cũng rõ chứ.”
“Tôi…” Anh ta ú ớ không nói được gì. Sao cô lại biết bức ảnh đó là do anh ta tự tạo chứ? “Điều đó đâu khẳng định được tôi là người tung bức ảnh, là do một ID lạ gửi vào group mà.” Anh ta cố gượng cười.
Đến nước này rồi còn chối, xem ra cô phải vạch mặt anh ta sạch sẽ rồi.
“Anh Trần đây không biết, tôi là hacker, có cần tôi ra tay điều tra ID đó không?”
“Không… cần!”
“Còn không mau cút cho khuất mắt tôi?”
Trần Tư Lam ngượng thối mặt, tức tối bỏ đi.
Bữa ăn này, Diệp Tâm ăn không vào.
Team chat lại lần nữa dậy sóng:
[Oa oa, chàng bị vạch mặt tức quá bỏ đi rồi]
[F*ck mother! Sao tôi lại quên mất boss Diệp luôn đeo nhẫn nhỉ?]
[Boss không lên tiếng phản bác không có nghĩa là boss thừa nhận mình hẹn hò nha các thím]
[Trần Tư Lam anh ta thật bỉ ổi nha, suýt nữa tưởng boss Diệp quên boss Hàn rồi. Haizz, tội lỗi]
[Sau này tui có chết cũng không dám đụng chị ấy đâu, xem mặt mũi hiện tại của Trần Tư Lam thì rõ]
[Boss quá ngầu, tui ngưỡng mộ chị ấy quá điiii ><]
[••]
Diệp Tâm đọc tin nhắn của mọi người mà thấy hả lòng hả dạ.
Ai dám chơi cô, cô sẽ không tha cho người đó.
Trên đời này, cô chỉ có thể yếu đuối duy nhất đối với hai người: một người là ba cô, người kia chính là Lãnh Mục Hàn.
Tan làm, Diệp Tâm không trở về nhà ngay mà ra bờ hồ đi dạo.
Đây là thói quen của cô từ sau khi anh đi, nó khiến cô cảm thấy thoải mái hơn sau bộn bề công việc.
Đưa bàn tay trái lên ngắm nhìn, từng ánh nắng xuyên qua kẽ tay, chiếu vào khiến chiếc nhẫn bạc ánh lên những tia sáng.
Rất đẹp, rất vừa tay! Có lẽ là Lãnh Mục Hàn đã lén đo kích thước ngón tay cô.
Giá như, cô cũng nhìn thấy anh đeo chiếc nhẫn còn lại thì tốt biết mấy.
Chìm trong nỗi nhớ một lúc lâu, cô mới nhớ là tối mình còn có công việc phải làm tại nhà, đành về sớm hơn một chút.
Vừa xoay người một cái, liền bắt gặp hình dáng của một người.
Người đó cũng đang nhìn cô chằm chằm, bốn mắt chạm nhau.
Hình như, đã lâu không gặp rồi!
P/s: Các tình iu có đoán ra ai không? Hai bạn cmt chính xác nhanh nhất Nấm viết đoản tặng nhé!