Boss Sủng Vợ: Bảo Bối, Tìm Được Em Thật Không Dễ!

Chương 47: Anh em cũng ăn rồi, chi bằng gả cho anh đi



Tác giả: Sát Sát

“Tiểu Diệp, đồ ngốc này, sao em gầy đi nhiều thế?”

Diệp Tâm đẩy xe lăn, đưa Lãnh Mục Hàn ra ngoài đi dạo. Đã rất lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, tia nắng sớm chiếu xuống người cô, đúng là rất gầy.

“Boss Hàn, ngài đã hỏi tiểu nữ câu này suốt từ hôm qua đến giờ, đếm sơ sơ cũng được hơn ba mươi lần rồi đấy.”

“Nhưng em chưa lần nào trả lời ra hồn cả.”

Nhìn vào ánh mắt “chân tình” của anh, Diệp Tâm cảm thấy có chút xấu hổ. Chẳng lẽ bây giờ lại nói vì em lo cho anh, em nhớ anh nên ăn không ngon, ngủ không yên à?

Sự thật chính là như thế nhưng lại không thể nào cất lời.

“Thì em lo công việc của Lãnh Diệp nên gầy.” Cô lại trả lời qua loa, so với lần trước không khác nhau nhiều.

“Hừ, đồ vô tâm!”

Nhìn thấy biểu cảm lúc này của Lãnh Mục Hàn mà cô không khỏi bật cười, giận dỗi y hệt trẻ con.

Như thế cô càng nhận rõ, anh yêu cô nhiều thế nào.

“Em, đã từng có khoảnh khắc nào đó sợ hãi cái chết chưa?” Anh nhìn về phía xa xăm, hỏi cô.

Khoảnh khắc sợ chết sao? Có lẽ là có.

“Rồi.” Cô trả lời.

“Lúc xe anh lao vào xe tải, anh đã rất sợ, sợ rằng bản thân sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa, không được nghe thấy giọng nói của em nữa.”

Người đàn ông của cô, đến giây phút nguy hiểm nhất vẫn luôn nghĩ đến cô.

Diệp Tâm cô kiếp trước đã làm gì cứu thế mà kiếp này lại tốt số như thế?

“Lãnh Mục Hàn, em yêu anh!” Cô cảm động rúc vào lòng anh, nước mắt rơi từ bao giờ.

Anh xoa xoa đầu cô như trẻ nhỏ, thật muốn cả đời này xem cô là đứa nhỏ để anh chiếu cố.

Bảo bối, tìm được em thật không dễ!

“Vợ à, em khóc rất xấu!”

“Em mặc kệ, ai bảo anh chọc em khóc.”

“Nhưng mà anh khát nước.”

Lúc này cô mới rời khỏi lồng ngực anh, đứng dậy đi vào trong rót nước.

Đợi khi cô đã đi khuất, anh lấy điện thoại ra gọi cho một người:

“Ông nội, cháu muốn nhờ ông một chuyện.”

[•••]

Diệp Tâm vừa vào sảnh bệnh viện liền bắt gặp một người.

Mạn Uyển Như gật đầu với cô một cái thể hiện ý chào.

Diệp Tâm bước tới, đã lâu không gặp mà cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, luôn hút mắt người khác.

“Lâu không gặp, Diệp Tâm!”

“Ừ, hơn ba tháng rồi.”

“Bác sĩ nói rất đúng, cô là người mà anh Hàn vẫn luôn chờ. Có một trăm Mạn Uyển Như chăm sóc cũng không bằng một câu nói của Diệp Tâm.” Cô ta thở ra một cái, mỉm cười, dường như đang tự giễu chính mình.

Diệp Tâm từ trước giờ vẫn chưa từng oán trách gì cô gái này, dù những lời cô ta nói ra ngày đó dù đều là mắng chửi cô, nhưng chưa câu nào là sai.

Tình yêu mà cô ta dành cho Lãnh Mục Hàn, chắc chắn không kém cô.

“Cảm ơn cô, Uyển Như! Cảm ơn cô ba tháng qua vẫn luôn chăm sóc cho anh ấy.”

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được: tôi không thua cô cái gì hết, nhưng trái tim của Lãnh Mục Hàn, tôi lại mãi mãi không có được. Đó mới là yếu tố quyết định.”

Tình yêu này, Mạn Uyển Như cô ta đã quyết định buông bỏ rồi.

Yêu một người không yêu mình giống như ôm một con nhím, càng ôm chặt càng đau.

“Rồi cô sẽ gặp được người đàn ông của riêng mình. Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cô, có thể cùng Lãnh Mục Hàn từ nhỏ lớn lên, chứng kiến anh ấy từng bước trưởng thành, đó là một điều rất thú vị.”

“Còn tôi lại ngưỡng mộ người có thể ở bên anh ấy tới cuối đời hơn.”

Hai người phụ nữ cùng cười ở giữa sảnh lớn của bệnh viện, rất chói mắt.

Mạn Uyển Như hiện tại cũng không còn cảm thấy đau lòng nữa, ngược lại còn thấy vui cho hai người họ.

Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng thực sự được ở bên nhau, thật không dễ dàng gì.

Lúc Diệp Tâm mang nước ra, Lãnh Mục Hàn vẫn ở đó.

Vị trí của anh ngược nắng, chiếu lên người anh trông thật loá mắt.

Cô thoáng chốc ngây người, anh thực sự rất đẹp trai.

Chỉ có thể nói, ông trời đối xử với anh rất công bằng, lấy đi người thân của anh nhưng cũng đã trả lại anh sự xuất sắc hơn người.

Cô rất may mắn, vì gặp được anh, vì được yêu anh.

“Anh biết anh rất đẹp trai, nhưng em còn đứng đó nữa là anh sẽ khát chết đó.”

Giọng Lãnh Mục Hàn vang lên, cắt đứt cả mạch cảm xúc đang dâng trào trong cô.

Khụ! Cô quên mất rằng anh rất tự phụ.

Những ngày sau đó, với sự trợ giúp của Diệp Tâm và bác sĩ, Lãnh Mục Hàn luôn luyện tập để hồi phục lại các chức năng.

Nhưng có lẽ do phần xương đầu gối từng bị chấn thương, cộng thêm việc ngủ khá lâu, đã một tuần liền nhưng không có tiến triển gì nhiều, anh vẫn chưa đứng được vững chứ đừng nói là đi.

“Vợ, anh muốn về nhà.”

“Anh đã hồi phục đâu mà về.” Cô lập tức phản bác.

“Anh căn bản đã không còn vấn đề gì rồi, về nhà cũng tập được mà, anh không thích mùi thuốc ở đây.”

Cũng phải, người ưa sạch như Lãnh Mục Hàn chịu ở bệnh viện bằng đấy ngày đã là khó cho anh lắm rồi.

Nhìn ánh mắt “chờ mong” của anh mà cô không cách nào từ chối, đành đi thương lượng với bác sĩ.

Đúng như anh nói, hiện tại đu anh có ở lại đây cũng không có tác dụng gì nhiều nên bác sĩ đương nhiên đồng ý cho anh xuất viện.

Nhìn thấy cháu nội và cháu dâu của mình vào nhà, Lãnh lão gia rất vui vẻ kêu người giúp việc nấu một bữa thịnh soạn chào đón hai người.

Diệp Tâm biết, ông đã hoàn toàn coi mình là người nhà rồi.

Tối đó, Diệp Tâm đang nằm trong vòng nói chuyện điện thoại với Đường Mộc Nhiên thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Đã hơn mười giờ, ai còn tới vào giờ này chứ?

Quả nhiên, người tới chính là Lãnh Mục Hàn.

“Anh sang đây làm gì, còn không ngủ đi?” Cô đứng chắn ở cửa, nhăn mày hỏi.

“Đi ngủ!” Anh trả lời, xem đây là việc rất đương nhiên.

“Ngủ phòng anh ý.”

“Anh ngủ phòng vợ anh có gì không hợp lẽ?”

“Chúng ta còn chưa cưới.”

“Đến em anh còn ăn rồi, nằm chung đã là gì.”

Anh nói rồi di chuyển xe lăn vòng qua người cô, đi vào trong. Cửa lớn đúng là rất tiện.

Cô đi theo thằng sau, bất mãn lên tiếng: “Lãnh Mục Hàn, da mặt của anh để chỗ nào rồi?”

“Trước mặt vợ không cần da mặt.” Anh trả lời rồi trèo lên giường, đắp chăn ngủ y như đây là phòng mình.

Ai nói cho cô biết là cô đang mơ ngủ đi, Lãnh Mục Hàn cao ngạo lạnh lùng đi đâu mất rồi?

Đụng xe một cái là liền rơi mất não ư?

“Em còn đứng đó làm gì, còn không mau tắt đèn đi ngủ đi. Còn nữa, đừng có lợi dụng thời cơ mà có ý đồ đen tối với anh đó nhá.” Ai đó rất vô sỉ lên tiếng.

“Khụ! Nằm mơ em cũng không thèm!” Diệp Tâm tức tối tắt đèn rồi leo lên giường ngủ, nằm quay lưng lại với anh.

Mấy phút sau, ai đó không chịu được xoay người qua lại.

Cô không thèm để ý.

Lại qua mấy phút nữa, ai đó bắt đầu dịch lại gần cô.

Khụ! Cái tên mặt dày này, còn nói cô đừng lợi dụng thời cơ, xem đi, xem đi, bây giờ ai mới là kẻ lợi dụng hả?!

Cô vẫn không có phản ứng.

Tức nước vỡ bờ, anh xoay người cô lại rồi nằm đè lên người cô.

Quái lạ, anh lấy đâu sức vậy nhỉ?

“Tiểu Diệp, anh không nhịn được nữa.” Giọng nói khàn đục của anh vang lên, thể hiện rõ sự ham muốn.

Diệp Tâm biết mình đang rơi vào tỉnh cảnh gì, mở miệng nói: “Lãnh Mục Hàn, không… ưm..”

Cô còn chưa nói hết câu, anh đã cúi người hôn xuống, chặn mọi câu nói của cô.

Càng hôn càng nồng nhiệt, tay anh bắt đầu không an phận di chuyển trên người cô, thành thục cởi hết đồ trên người.

Sao cô vẫn cảm thấy có gì không đúng nhỉ?

Vào lúc này, đầu óc cô cũng bị sắc dục làm hỗn loạn, vô thức đem hết đồ trên người anh cởi bỏ.

Đêm đó, Diệp Tâm bị ăn sạch sẽ.

Sáng hôm sau.

Diệp Tâm tỉnh dậy, cảm giác đau nhức ở thân dưới khiến cô hơi khó chịu.

Xoay người sang bên cạnh, anh nằm đó, phần tóc trên trán hơi ướt xoã che gần hết đôi mắt, mi dài rủ xuống, rất an tĩnh.

Lồng ngực anh phập phồng, im lặng có thể nghe thấy tiếng tim đập rất khẽ.

Diệp Tâm cứ ngây ngốc như vậy ngắm anh, cảm giác hạnh phúc tràn ngập.

Hạnh phúc nhất chính là sáng mai tỉnh dậy, người ấy vẫn nằm ở đây, bên cạnh cô.

“Em không biết đàn ông buổi sáng rất dễ bị khơi dậy thú tính hả, anh cũng là đàn ông đấy. Đừng nhìn nữa.”

Rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng từng lời nói anh phát ra có thể chứng minh anh đã tỉnh, lại còn biết mình đang bị nhìn lén.

“Khụ! Em đi tắm!” Cô vội vàng tung chăn đi vào nhà tắm với tốc độ nhanh nhất.

Đóng cửa lại, cô vẫn thấy tim mình đập liên hồi.

Cảm giác mặt nóng ran, nhìn vào gương liền thấy đã đỏ lựng như trái cà chua từ lúc nào.

Thật quá mất mặt đi a~~

Không đúng, từ tối qua tới giờ cô vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lẽ.

Rốt cuộc là cái gì, sao cô không thể nào nhớ được?

Nhìn thấy mấy dấu hôn đỏ trên người, cô liền muốn lập tức độn thổ.

Cái này mà để ông nội nhìn thấy, chắc cô cuốn gói về nước luôn quá.

Lúc cô tắm xong đi ra ngoài đã là chuyện của ba mươi phút sau.

Nhìn quanh phòng không thấy Lãnh Mục Hàn, chắc là anh đã về phòng tắm rồi.

Trên giường có đặt một tờ giấy ghi chú, chắc là của anh để lại.

“Xuống vườn hoa sau nhà.”

Hừ, sang ra đã gọi cô ra vườn hoa, là có chuyện gì đây?

Còn nữa, xe lăn của anh, sao lại ở đây?

Diệp Tâm thay một bộ đồ ở nhà, đi gặp Lãnh Mục Hàn.

Lúc nhìn thấy anh, anh mặc một bộ đồ thoải mái, ngồi trên ghế gỗ gần cây phong già.

Giờ cô mới để ta thấy cây phong này, có lẽ đã mấy chục năm tuổi.

Lãnh Mục Hàn ngồi dưới gốc cây, chốc chốc có vài chiếc lá đỏ rơi xuống, đẹp đến mê người.

Cái gì mà mới sáng ra bị anh hút hồn đến hai lần vậy, Diệp Tâm mày càng ngày càng mê trai rồi.

“Mới sáng ra, anh gọi em ra đây làm gì?”

“Cầu hôn!” Anh trả lời.

“Cầu hôn?” Cô ngây ngốc hỏi lại.

“Cái gì trên người em anh cũng thấy qua rồi, chẳng lẽ em định không gả?”

Đúng là mặt dày, cầu hôn cũng lôi cái này ra nói được.

“Anh không nhẫn cũng không hoa, ai thèm lấy chứ?” Cô giả vờ giận dỗi, cúi xuống nhìn xuống ngón chân của mình.

“Chỉ cần nhẫn với hoa là em sẽ đồng ý sao?”

“Có thể suy nghĩ.”

“Vậy được.” Anh đứng lên tiến về phía cô.

Diệp Tâm trợn mắt há mồm kinh ngạc. Anh… anh từ bao giờ lại hồi phục rồi, rõ ràng hôm qua còn…

Hôm qua? Tối qua anh cùng cô… Thôi chết, bị sói lừa rồi!

Thảo nào tối qua cảm thấy có điều không đúng, thì ra là do anh quá… “mạnh mẽ”.

“Lãnh Mục Hàn, anh…”

Anh đi đến, quỳ một gối trước Diệp Tâm, cầm lấy tay cô, nói:

“Tiểu Diệp, ngay cả anh em cũng ăn rồi, chi bằng gả cho anh đi.”

Ặc! Diệp Tâm hết nói nổi con người này, đúng là não có cấu tạo khác người thường mà.

Cô còn đang lơ ngơ thì một chiếc nhẫn đã được luồn vào ngón tay áp út của mình.

Đây… đây là nhẫn của cô mà. Cái tên này lại nhân lúc cô không để ý trộm mất.

“Chẳng có chút thành tâm nào hết, em không gả.”

Cô rụt tay lại, xoay người giận dỗi định bỏ đi.

Chưa được hai bước, liền không đi tiếp được nữa.

Hoa, không, là cánh hoa. Rất nhiều cánh hoa từ trên cao từ từ rơi xuống chỗ hai người đang đứng.

Rất nhiều, rất lãng mạn!

Cảnh tượng rất đẹp, khiến cô đang giận cũng quên mất mình đang giận vì cái gì.

“Diệp Tâm, em nghe anh đã. Anh biết, anh không giỏi nói lời hoa mĩ, còn hay chọc giận em, còn giấu cả chuyện mình đã hồi phục. Nhưng anh muốn cưới em là thật, đời này ngoài em ra sẽ không là ai khác. Em là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng tồn tại trong tim anh. Anh chỉ muốn biết, em có nguyện ta cả đời này ở bên anh, để anh chăm sóc cho em không?” Anh hoảng loạn nói lớn, bước một bước dài đến ôm cô từ đằng sau.

“Anh rất ích kỉ, chỉ muốn cả đời này trói em bên mình, em đồng ý không?” Thì thầm vào tai cô, siết chặt vòng tay hơn.

Cô cảm động đến rơi nước mắt, xoay người lại xà vào lòng anh, nói:

“Em cũng rất ích kỉ, thế nên anh tốt nhất đừng làm chuyện có lỗi với em.”

“Sẽ không!”

Đi một vòng lớn như thế, cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Bên trên tầng hai, có một người khẽ mỉm cười.

“Mục Dương, con nhìn xem, con trai con cuối cùng cũng sắp yên bề gia thất rồi.”

HOÀN CHÍNH VĂN.

P/s: Tui chăm chỉ chưa các thím, mau vote cho tui đi. Hoàn chính văn rồi, còn 3 ngoại truyện nữa nhé😊😊


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.