Boss sủng vợ: Bảo bối, tìm được em thật không dễ!
Au: Sát Sát
Chương 7: Lần đầu gặp mặt là oan gia
Một tuần sau, Diệp Tâm sang Mĩ du học.
Trước khi đi, cô và Đường Mộc Nhiên đã có một cuộc chia tay “đẫm nước mắt”.
“Diệp Tử, cậu đi rồi mình tớ biết chơi cùng ai? Hic…” Mộc Nhiên giả vờ đưa tay lên chấm nước mắt.
“Thôi đi đại tỉ, cậu đã nói câu này mấy chục lần rồi. Mình đi có ba năm thôi chứ có phải cả đời đâu.”
“Nhưng mình nhớ.”
“Được rồi, ngày nào mình cũng gọi điện cho cậu được chưa?”
Diệp Tâm ôm cô vào lòng, thể hiện sưj tiếc nuối khi xa nhau.
Hai người chơi với nhau cũng 5 năm rồi, có gì cũng cùng nhau chia sẻ, chưa một lần cãi vã, nếu không phải chung một giới tính thì chắc chắn người ta sẽ nghĩ bọn họ yêu nhau a~
[Sát: Ơ thế không phải hai tỉ bị les ư?
Đồng thanh: Mày muốn chết à?]
“Thôi mình đi đây!” Nói rồi Diệp Tâm tiến về hướng chiếc máy bay. Đến khi máy bay đã cất cánh Đường Mộc Nhiên vẫn còn đứng đó.
Lần này là cô khóc thật!
Ba năm sau~
Một cô gái từ trên máy bay bước xuống, trên người toát ra khí chất bức người. Ai đi qua cô cũng phải quay lại nhìn, vì cô quá đẹp.
Diệp Tâm hoàn thành khoá học sớm nên được về nước trước 1 tháng, cô muốn tạo sự bất ngờ nên không thông báo cho ai về việc này.
Việc đầu tiên cô làm khi về nước, chính là đến trong tâm thương mại để mua quà tặng cho Mộc Nhiên và ba mình.
Sau khi chọn xong một bộ vest, Diệp Tâm đến quầy trang sức để chọn dây chuyền.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng cô cũng để mắt tới một sợi dây chuyền bạch kim, còn có treo thêm hình một giọt nước trông rất hút mắt.
“Tôi lấy cái này!” Cả hai đồng thanh
Diệp Tâm cảm thấy có gì đó không đúng liền quay sang bên cạnh thì thấy một đôi nam nữ dục xong đang để mắt tới sợi dây chuyền cô chọn.
“Hàn, người ta là muốn cái kia cơ.” Chỉ vào sợi dây bạch kim, giọng nũng nịu.
“Được, gói sợi dây đó lại cho tôi đi!”
Tận mắt chứng kiến thứ mình yêu thích sắp vào tay người khác, Diệp Tâm cô nhất định không để điều đó xảy ra.
“Khoan đã, là tôi chọn nó trước cơ mà.”
“Tôi không quan tâm vấn đề này.” Lãnh Mục Hàn buông một câu lạnh nhạt.
Nghe giọng đó mà Diệp Tâm muốn sôi tiết, cái gì mà không quan tâm, cái gì mà không quan tâm hả?
“Vị tiên sinh này, nhìn anh cũng giống người biết lí lẽ nhưng sao không hiểu đạo lí như vậy? Ai đến trước thì người ấy được mua, OK?”
“Cũng đâu có ai chứng kiến cô đến trước chúng tôi.”
Nhân viên bán hàng chỉ biết câm nín.
“Đúng vậy, mà cô có biết cái này trị giá bao nhiêu không? Sợ rằng cô bán mình đi cũng không trả nổi đâu.” Ả nữ nhân bên cạnh Lãnh Mục Hàn tiếp lời, từng câu từng chữ phát ra đều mang theo ý khinh bỉ.
Diệp Tâm bực thật rồi. Khốn nạn, hổ không tái xuất thì tưởng bà đây là hello kitty à?
“Vậy cô mua nổi sao? Có lẽ từng thứ trên người cô cũng nhờ đi với những người đàn ông như tiên sinh đây mà có cả, tỏ ra thanh cao cái gì?” Cô nhếch mép nói, từng câu từng chữ đều đánh trúng tim đen của ả.
“Cô” Ả bực dọc dơ tay định tát cô thì bị cô giữ lại, hất tay ả ra, cô nói:
“Đừng nghĩ ai cô cũng có thể đánh được, lần sau để tôi thấy cô đánh người nữa thì không chắc là tôi sẽ để yên đâu.” Cô nhìn sợi dây bạch kim một lần nữa, bỗng dưng cảm thấy nó không còn đẹp nữa, liền nói với nhân viên ở quầy: “Còn nó, tôi hết hứng lấy rồi!”
Trước khi rời đi Diệp Tâm còn liếc nhìn Lacnh Mục Hàn một cái, khẽ nhếch môi khinh bỉ. Lòng cô cảm thấy dịu đi không ít.
Khi bóng cô đã khuất sau dãy hành lang, anh cũng chuẩn bị rời khỏi thì tay bị ra giữ lại.
“Hàn, anh đi đâu vậy? Vẫn chưa mua mà.”
Anh khẽ nhăn mày, khuôn mặt hiện vài tia chán ghét. Lấy một cấp tiền nhét vào tay ả, anh nói:
“Lần sau đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mặt tôi.” Nói rồi anh vội đi, còn ả thì nói với theo bóng lưng anh:
“Hàn, em đã làm gì sai sao? Anh nói đi em sẽ sửa mà. Hàn…” Ả nói vậy nhưng anh đâu để ý, anh còn đang mải đuổi theo cô.
Được một đoạn đã không thấy bóng cô đâu nữa, anh đành ngừng lại.
Lãnh Mục Hàn vừa rồi đột nhiên cảm thấy, cách nói chuyện của cô quá giống với cô gái tối hôm đó. Người con gái khiến anh sau một đêm liền không thể nào quên.