Bức Họa Chết Người

Chương 13: Thực tập suy nghĩ



Em giả sử mình phải làm cái việc là suy nghĩ, Tuppence nói.

Sau một bữa tiệc vui trong bệnh viện, Tuppence cuối cùng cũng lấy làm vinh sự được cho phép đi. Đôi bạn chân tình bây giờ đang ngồi so sánh những bản ghi chép ngắn trong phòng uống trà của dãy phòng đẹp nhất tại khách sạn Con thỏ và lá Cờ ở chợ Basing.

– Em nên để cho việc suy nghĩ được yên, Tommy nói. Em biết những điều bác sĩ bảo em trước khi cho phép em đi rồi chứ. Không lo lắng, không căng thẳng thần kinh, rất ít hoạt động thể lực – để mọi việc dễ chịu.

– Bây giờ em đang làm gì khác chứ? Tuppence hỏi. Em đưa cao hai chân, phải không, và đầu em trên hai cái gối? Và để suy nghĩ, suy nghĩ thì không cần thiết căng thẳng thần kinh. Em đâu có làm toán, hay học kinh tế, hay lên đến những con số tài khoản ngân hàng. Nghĩ suy chỉ là nghỉ một cách dễ chịu, hoặc để cho trí óc phơi mở trong trường hợp một cái gì đó thú vị và hệ trọng vừa mới trôi vào. Dù thế nào, anh không muốn em suy nghĩ một chút với đôi bàn chân kê cao và đầu trên gối, hơn là tham gia vào hoạt động một lần nữa chứ?

– Anh chắc chắn không muốn em tham gia vào hoạt động một lần nữa. Bỏ đi. Em hiểu chứ? Thể lực, Tuppence, em sẽ giữ lại phần tinh hoa. Nếu có thể, anh sẽ không để em đi khuất mắt anh bởi vi anh không tin em.

– Được rồi, Tuppence nói. Bài diễn văn chấm dứt. Bây giờ hãy nghĩ xem. Đừng để ý đến những gì bác sĩ nói với anh. Nếu anh biết em cũng làm từng ấy việc về những bác sĩ

– Được rồi. Anh không ước những hoạt động thể lực hiện tại mà thôi, anh bảo đảm với em. Mục đích là chúng ta so sánh những bàn ghi ngắn. Chúng ta nắm giữ nhiều đồ đạc. Trông xấu như một ngôi làng bán đủ thứ đồ trộn lẫn.

– Bằng vào đồ vật anh muốn nói đến cái gì?

– Tốt, những sự kiện. Tất cả các loại sự kiện. Và không chỉ những sự kiện – nghe lỏm, những gợi ý, những truyền thuyết, những chuyện tầm phào. Toàn thể sự kiện giống như một chậu cám với nhiều gói được gói lại và xô đẩy nhau trong đám bụi bẩn.

– Bụi bẩn là hợp lí, Tommy nói.

– Em không hoàn toàn hiểu là anh đang lăng mạ hay khiêm tốn, Tuppence nói. Dù sao, anh đồng ý với em, phải không? Chúng ta đã đi quá xa Nhiều sự kiện. Có những sự kiện sai và có những sự kiện đúng, những việc quan trọng và những việc không quan trọng và tất cả trộn lẫn với nhau. Chúng ta không hiểu bắt đầu từ đâu.

– Anh hiểu, Tommy nói.

– Được rồi, Tuppence nói. Chúng ta bắt đầu từ đâu?

– Anh sẽ bắt đầu từ việc em bị đánh dùi cui vào đầu.

Tuppence suy nghĩ một chút. Em không thấy thật sự đó là một điểm khởi đầu. Em muốn nói, đó là điểm cuối cùng xảy ra, không phải cái bắt đầu.

– Đó là điểm khởi đầu trong trí anh, Tommy nói. Anh không có người cốc vào đầu vợ anh. Và đó là một điểm Thật Sự để bắt đầu. Đó không phải là chuyện tưởng tượng. Đó là sự kiện Thật sự đã Thật Sự xảy ra.

– Em không còn đồng ý với anh nữa, Tuppence nói. Thật sự nó đã xảy ra và xảy ra với em, và em sẽ không quên đâu. Em đang nghĩ về nó – từ khi em lấy lại được sức suy nghĩ.

– Em cho ai làm điều đó?

– Bất hạnh thay, không biết. Em đang cúi xuống trên một tấm bia mộ, và ..hù!

– Ai có thể ở đó?

– Em giả sử có ai đó tại Sutton Chancellor. Tuy thế điều này hình như không thể. Em khó mà nói ai được.

– Cha cố?

– Không thể là cha cố được. Tuppence nói. Đầu tiên bởi vì ông là một ông già dễ thương. Và thứ hai bởi vì ông không đủ sức. Và thứ ba bởi vì ông thở rất khò khè. Không thể nào cha bò đến sau lưng em mà em không hay.

– Vậy em loại cha cố ra ngoài –

– Còn anh không à?

– Tốt, Tommy nói, vâng, anh loại trừ. Như em biết. Anh đã thấy và nói chuyện với ông. Ông là một cha cố ở đây nhiều năm và nhiều người biết. Anh giả sử một kẻ ác độc khóac lên hình dạng cha cố hiền từ nhưng không thể kéo dài lâu hơn một tuần hay vì vậy mà loại ra, anh dám nói thế. Không chừng khoảng mười hay mười hai năm.

– Vậy thì, Tuppence nói, nghi ngờ kế tiếp sẽ là cô Bligh, Nellie Bligh. Có trời biết tại sao. Cô ta không thể nghĩ em đánh cắp một tấm bia mộ được.

– Em có linh cảm đó có thể là cô ta sao?

– Thật sự thì không. Tất nhiên, cô ta Có Khả Năng. Nếu cô ta cần theo dõi em và thấy em đang làm gì, và dùng dùi cui cốc vào đầu em, cô ta đã thành công. giống như cha cố, cô ta ở đó – tại hiện trường – Cô ta ở Sutton Chancellor, tạt vào nhà cô thật nhanh để làm việc này và rồi, cô có thể thấy em trong sân nhà thờ, cô đi nhón gót chân để tránh sự tò mò, thấy em đang quan sát một nấm mộ, nhắm em đang hành động vì lí do đặc biệt nào đó, rồi đánh em bằng chậu hoa nhà thờ bằng kim loại hay cái gì khác trong tầm tay. Nhưng đừng hỏi em tại sao. Dường như không có lí do nào khả thể cả.

– Kế là ai, Tuppence? Bà Cockerell, có phải tên bà ấy không?

– Bà Copleigh, Tuppence đáp. Không, không phải bà Coplegh.

– Bây giờ vì sao em lại chắc chắn về điều ấy thế? Bà sống tại Sutton Chancellor, có thể bà thấy em đi ra ngoài và có thể bà đi theo em.

– Ô vâng, vâng, nhưng bà ấy nói nhiều quá. Tuppence đáp.

– Anh không hiểu nơi nào việc nói nhiều lại thích đáng với cái gì chứ.

– Nếu anh lắng nghe bà suốt một buổi chiều như em, Tuppence nói, anh sẽ nhận ra rằng bất cứ người nào nói quá nhiều không dừng giòng suối câu chuyện lại trong một chốc, thì không có thể là một người đàn bà của một hành động như thế! Bà ta không thể tiến tới gần em mà không cao giọng nói khi bà đến.

Tommy nghiên cứu điều này.

– Được rồi, anh nói. Trong loại sự kiện đó em đã có phán đoán tốt, Tuppence. Loại bà Copleigh ra. Còn ai khác?

– Amos Perry. Đó là người đàn ông sống trong ngôi nhà bên con kênh.( Em gọi nó là Ngôi Nhà Con Kênh bởi vì nó có quá nhiều tên cũ. Nguyên thuỷ nó được gọi như vậy đấy.) Chồng của mụ phù thủy thân thiện. Có một cái gì đó hơi kì dị về lão ta. Đầu óc lão khá chấc phác và lão là người to béo có sức khỏe, lão có thể cốc dùi cui vào đầu ai nếu lão muốn, thậm chí em nghĩ trong một số trường hợp chắc chắn nào đó lão có thể làm vậy – mặc dù em không biết chính xác tại sao lão lại muốn gõ vào đầu em. Lão thực sự có khả năng làm điều đó hơn cô Bligh đối với em chỉ là một kẻ gây rắc rối, một phụ nữ có năng lực đi quanh điều khiển giáo xứ và chõ mũi vào mọi việc. Tuyệt đối không phải là hạng người tới được đích điểm tấn công cơ thể, ngoại trừ một số lí do gây xúc động một cách hoang dã. Cô nói thêm, với một chút rùng mình. Anh biết đấy, lần đầu tiên thấy ông ta em cảm thấy sợ hãi Amos Perry. Lão chỉ cho em khu vườn. Thình lình em cảm thấy rằng em – em không thích làm phật ý lão – hay gặp lão trong một đêm tối trời ở ngoài đường. Em cảm thấy lão không phải là một người đàn ông không cần hung dữ nhưng lão có thể hung dữ nếu một cái gì đó bị tước đoạt từ lão.

– Được rồi. Amos Perry. Số một.

– Và có vợ lão nữa. Tuppence chậm rãi nói. Mụ phù thủy thân thiện. Bà ấy dễ thương và em thích bà ta – em không muốn đó là bà – em không nghĩ kẻ ấy Là bà, nhưng bà ấy lẫn lộn mọi việc, em nghĩ… những sự kiện có liên can đến ngôi nhà đó. Đó là một điểm khác, Tommy – chúng ta không biết trong tất cả chuyện này sự kiện nào quan trọng nhất – em bắt đầu tự hỏi mọi việc có không xoay quanh Ngôi Nhà đó – như là Ngôi nhà không phải là tâm điểm. Bức tranh – bức tranh không có ý nghĩa gì cả, phải không Tommy, em nghĩ, nó phải có ý nghĩa gì đó.

– Phải, anh nghĩ nó phải có ý nghĩa.

Em đến đây cố gắng tìm bà Lancaster – nhưng hình như ở đây không ai từng nghe đến tên bà, em đang tự hỏi mình có nắm được các sự kiện ở vị trí ngược lại không – rằng bà Lancaster đang gặp nguy hiểm(bởi vì em vẫn chắc chắn về chuyện này.) Bởi Vì Bà làm Chủ Bức Tranh đó. Em không nghĩ Bà từng ở Sutton Chancellor – nhưng bà hoặc là nhượng lại, hoặc là mua, một bức tranh của ngôi nhà ở đây. Bức tranh ấy Muốn nói cái gì – trong một chừng mực nào đó là sự hăm dọa với một ai.

– Bà Cocoa – bà Moody – kể lại với dì Ada rằng bà nhận ra một kẻ tại Sunny Ridge – một kẻ liên hệ với” những hoạt động tội phạm.” Anh nghĩ những hoạt động tội phạm có liên hệ với bức tranh và với ngôi nhà bên con kênh, và có lẽ một đứa trẻ bị giết ở đó.

Dì Ada say mê bức tranh của bà Lancaster – bà Lancaster thì tặng nó cho dì – có lẽ bà cũng kể chuyện về nó – bà kiếm được nó ở đâu, hay kẻ nào đã tặng cho bà, và ngôi nhà hiện ở đâu –

Bà Moody thì bị sát hại bởi vì bà nhận ra cái kẻ đã” liên can đến những hoạt động tội phạm.”

– Nói cho em biết cuộc nói chuyện của anh với bác sĩ Murray, Tuppence nói. Sau khi nói với anh vê bà Cocoa, ông tiếp tục nói về những mẫu giết người, cho ví dụ về những trường hợp ngoài đời thưc. Thứ nhất là một phụ nữ từng điều khiển một nhà điều dưỡng dành cho những bệnh nhân có tuổi – anh nhớ có đọc qua về chuyện này, mặc dù anh không nhớ tên người phụ nữ ấy. Nhưng cái ý tưởng trao tiền họ có cho cô ta, rồi họ sẽ sống ở đó cho đến khi chết, được cho ăn và chăm sóc tốt, mà không có bất cứ nỗi lo nào. Và họ Là hạnh phúc – họ thường chết nhẹ nhàng sau một năm – hoàn toàn yên bình trong giấc ngủ. Cuối cùng người ta bắt đầu để ý. Cô ta bị bắt và bị kết án giết người – nhưng lương tâm không cắn rứt mà lại còn tự bào chữa mình giết họ chỉ vì quá yêu mến những người già.

– Phải. Đúng vậy, Tommy nói. Bây giờ anh không thể nhớ tên người đàn bà đó.

– Đừng lo điều đó. Rồi ông ta trích dẫn trường hợp khác. Trường hợp một phụ nữ, một người làm công hay một người nấu ăn hay một quản gia. Bà ta thường giúp việc trong nhiều gia đình khác nhau. Thỉnh thoảng không có gì xảy ra, em tin thế, đôi khi lại là loại đầu độc tập thể. Giả thuyết cho là đầu độc thức ăn. Tất cả hoàn toàn là những triệu chứng bịnh hợp lí. Một số hồi phục.

– Cô ta thường xử dụng bánh săng uých, Tommy nói, và đóng thành từng gói rồi gởi cho họ đem theo đi picnic. Cô ta rất dễ thương rất tận tụy và cô thường kiếm ra, nếu đó là những vụ đầu độc tập thể, một số triệu chứng và tự mình kí tên. Có lẽ cường điệu thêm hiệu quả của nó. Sau đó cô ta bỏ đi thuê chỗ khác, trong một miền khác của nước Anh.

– Phải rồi, vâng. Không ai có thể hiểu Tại Sao cô ta lại làm thế, anh tin vậy. Phải chăng cô ta kiếm một con nghiện không bình thường cho việc này – nói chung là một thói quen? Có phải điều đó làm cô ta vui? Không ai thật sự có thể biết được. Hình như cô ta không bao giờ có ác ý đối với những kẻ mà cô ta gây ra cái chết cho họ. Một chút sai sót trên đỉnh trần nhà?

– Vâng. Em nghĩ cô ta chắc như thế, dù em giả sử một trong những người đi xe đạp ảo thuật sẽ phân tích nhiều cái và khám phá ra tất cả cái đó đều có dính líu với một người tù khổ sai mà cô ta biết đã nhiều năm khi còn là một đứa trẻ hắn ta gây cho cô ấy một cú sốc hay khiến cô choáng váng. Nhưng dù sao, cũng tương tự như thế.

– Người thứ ba thì còn kì dị hơn nữa, Tommy nói. Một phụ nữ Pháp. Một phụ nữ đã đau khổ kinh khủng vì mất chồng con. Tim cô ta tan nát và cô ta là một thiên thần của lòng từ thiện.

– Phải rồi, Tuppence nói, em nhớ lại rồi. Bất cứ ngôi làng nào cô ấy đến cũng gọi cô ấy là thiên thần. Kẻ hiến dâng hay cái gì đấy. Khi bọn họ đau ốm cô ta đến tất cả vùng phụ cận và chăm sóc họ. Cô chăm sóc rất tận tụy. Nhưng sớm hay muộn, sau khi rõ ràng là khá hồi phục, càng ngày họ càng tệ hơn và chết. Cô ta ngồi hàng giờ khóc thương và đi dự lễ tang cũng khóc còn mọi người thì nói rằng họ sẽ không biết phải làm gì nếu không có thiên thần săn sóc cho những người thương của họ và làm mọi việc cô có thể làm.

– Tại sao em muốn kiểm tra lại chuyện này thế, Tuppence?

– Bởi vì em tự hỏi Dr. Murray có một lí do gì khi nhắc lại chúng.

– Em muốn nói ông có liên hệ –

– Em nghĩ ông liên kết ba trường hợp cổ điển nổi tiếng, vẻ như là, để thử lại, giống như đôi găng tay, xem có hợp với bất cứ ai tại Sunny Ridge. Trong một chừng mức nào đó em nghĩ có vài người trùng khít đấy. Cô Packard sẽ khớp với người đầu tiên. Bà quản lí có năng lực của một Nhà Điều Dưỡng.

– Em thật sự đã đưa mũi dao vào người phụ nữ ấy. Anh luôn luôn thích cô ta.

– Em dám nói người ta Đã thích kẻ sát nhân, Tuppence nói rất có lí. Giống như những kẻ lừa đảo và những nhà ảo thuật đáng tin cậy luôn luôn trông quá thành thật và hình như quá thành thật nữa là khác. Em dám nói hình như mọi kẻ sát nhân đều rất dễ thương và đặc biệt có trái tim dịu hiền. Sự việc tương tự như vậy. Dù sao, cô Packard rất có năng lực và cô có mọi phương pháp để tham gia bằng cách cô có thể sản sinh ra một cái chết tự nhiên dễ chịu không bị nghi ngờ. Và chỉ một người như bà Cocoa mới có thể nghi ngờ cô được. Bà Cocoa có thể nghi ngờ cô bởi vì bà ấy hơi điên và có thể hiểu người điên, hoặc tình cờ bà có thể bắt gặp cô một nơi nào đấy trước kia.

– Anh lại không nghĩ cô Packard sẽ có lợi về tài chính do cái chết của bất cứ người già nào.

– Anh không biết đấy, Tuppence nói. Đó là một cách hành động thông minh, không phải lấy lợi từ mọi người. Chỉ cần kiếm một hai người thôi, những kẻ giàu có ấy, có lẽ để lại cho anh nhiều tiền, nhưng để luôn luôn có những cái chết hòan toàn tự nhiên, và chỗ đó anh không kiếm được gì.Vậy anh hiểu em nghĩ rằng Dr.Murray có thể, chỉ Có Thể thôi, ném một cái nhìn về cô Packard và nói thầm:’ phi lí, mình đang tưởng tượng mọi việc.’ Nhưng cũng vậy thôi, ý tưởng găm vào óc ông ta. Trường hợp thứ hai ông nhắc đến sẽ thích hợp với người làm công gia đình, hay nấu ăn, thậm chí một loại y tá bệnh viện nữa. Một kẻ nào đó làm thuê tại một nơi, một phụ nữ trung niên đáng tin cậy, nhưng trong cách đặc biệt này thì hơi điên. Có lẽ thường có những bất mãn, thù ghét một vài người bệnh ở đó. Chúng ta chưa thể phán đoán sự việc ngay được vì em không nghĩ mình quen biết họ thân lắm –

– Và người thứ ba?

– Người thứ ba hơi khó, Tuppence chấp nhận. Một kẻ tận tụy. Trung thành.

– Có lẽ hắn ta chỉ thêm vào thước đo giá trị ấy thôi, Tommy nói. Anh thêm, anh tự hỏi về bà y tá người Ai nhĩ lan đó.

– Cái người mình tặng khăn quàng lông thú ấy à?

– Phải, con người dễ thương mà dì Ada thương. Con người rất tình cảm. Cô ta dường như yêu mến mọi người, quá thương tiếc khi họ chết. Khi nói với chúng ta cô ta rất lo âu, phải không nào? Em nói thế – cô sắp ra đi, và cô ta thật ra không nói cho chúng ta biết lí do.

– Em giả sử có thể cô là một mẫu người hơi yếu thần kinh. Nữ điều dưỡng không dược phép quá đa cảm. Nó ảnh hưởng xấu đến bịnh nhân. Họ được bảo nên trầm tĩnh và có năng lức và gợi sự tin cậy.

– Y tá Beresfold đang nói đấy, Tommy nói và cười.

– Nhưng hãy trở về với bức tranh, Tuppence nói. Chúng ta chỉ nên tập trung vào bức tranh. Bởi vì em nghĩ những gì anh nói với em về bà Boscowan rất thú vị, khi anh đến thăm bà ấy. Bà vọng âm – vọng âm đang Thú Vị đấy.

– Thì bà ấy thú vị chứ sao. Là người thú vị nhất anh nghĩ chúng ta tình cờ gặp trong công việc bất thường này. Nói chung hình như là con người Biết việc, mà không phải bởi ý nghĩ về họ. Có vẻ như bà ta biết một cái gì đó về chỗ này và anh thì không, có lẽ em cũng không nốt. Nhưng bà ấy biết Một Cái gì đó.

– Kì cục nhất là điều bà ấy nói về con thuyền. Về cái điều nguyên thủy bức tranh không có thuyền. Tại sao bây giờ anh nghĩ nó lại có một con thuyền nhỏ?

– Anh không biết.

– Vậy có bất cứ cái tên nào sơn trên chiếc thuyền đó không? Em không nhớ có thấy một cái tên – nhưng rồi em không bao giờ nhìn nó cho kĩ.

– Chiếc thuyền có vẽ cái tên Waterlily.

– Một cái tên rất hợp cho một con thuyền – cái ấy nhắc em đến cái gì nhỉ?

– Anh không có ý kiến.

– Và bà ta hoàn toàn xác định chồng bà không vẽ chiếc thuyền ấy – có thể ông vẽ sau này.

– Bà ấy nói không – bà rất quả quyết.

– Tất nhiên, Tuppence nói, có khả năng khác mà chúng ta chưa đi vào. Về cú đập dùi cui vào đầu em, em muốn nói – kẻ ở ngoài – một ai đó có lẽ theo em từ chợ Basing đến đây vào ngày đó để xem em đi tới đâu. Bởi vì em đã ở đó hỏi tất cả những câu hỏi này. Thâm nhập vào mọi đại lí nhà. Blodget và Buregess và tất cả những đại diện còn lại. Họ thoái thác em về chuyện ngôi nhà. Họ cố tình né tránh. Sự cố tình né tránh hơn tự nhiên. Nói chung cùng một sự né tránh chúng ta gặp phải khi chúng ta cố gắng tìm ra tung tích bà Lancaster. Luật sư, ngân hàng, một chủ nhà không thể liên hệ bởi vì ông ta ở ngoại quốc. Cũng cùng một Mẫu. Họ gởi một ai đó theo dõi xe của em, họ muốn biết em đang làm gì, và cuối cùng em bị cốc vào đầu. Cái mang chúng ta đến ngôi mộ trong sân nhà thờ. Tại sao có kẻ nào đó không muốn em nhìn tấm bia mộ cổ đó? Dù sao tất cả bị lôi đi rải rác – một nhóm con trai, em phải nói, bị nhàm chán với việc phá hỏng những hộp điện thoại, đi vào sân nhà thờ kiếm ít trò vui và phạm thánh phía sau nhà thờ.

– Em nói có những chữ sơn – hay những chữ khắc trên đá thô?

– Phải – khắc với một cái đục, em nghĩ thế. Một ai đó từ bỏ như một việc làm hỏng.

Cái tên – Lily Water – và tuổi – bảy tuổi. Nó được khắc chính xác – rồi một vài mảnh chữ khác – có vẻ như là” Người nào mà…” rồi thì” phạm lỗi ít nhất” – và -” một hòn đá xay” –

– Vang âm khá quen thuộc.

– Phải thế. Xác định nó thuộc về kinh thánh – nhưng được khắc bởi một kẻ không hoàn toàn bảo đảm những từ anh ta muốn nhớ lại là –

– Tòan thể sự việc rất kì dị.

– Và tại sao có kẻ nào đó muốn tấn công – em chỉ gắng giúp cha cố – ông già khốn khổ đang cố tìm đứa trẻ mất tích – đó, chúng ta lại – trở về với một đứa trẻ tội nghiệp bị chôn sau một lò sưởi, và bà Copleigh tán chuyện về những nữ tu sĩ bị chôn trong tường và những đứa trẻ bị giết, một người mẹ giết một đứa con, một người tình, một đứa con ngoài giá thú, một vụ tự sát – Tất cả những câu chuyện kì dị những chuyện tầm phào nghe lóm và những truyền thuyết, trộn lẫn trong một thứ bánh tráng miệng làm vội huy hoàng nhất! Cũng thế thôi, Tommy, có một Sự Kiện có thật – không chỉ nghe lỏm hay truyền thuyết –

– Em muốn nói?

– Em muốn nói rằng trong ống khói của Ngôi Nhà Bên Kênh, con búp bê cũ rách nát này bị rơi xuống – con búp bê của một đứa trẻ. Nó đã ở đó rất, một thời gian rất lâu, tất cả bị phủ với mồ hóng và gạch vụn –

– Đáng tiếc chúng mình không có.

– Em có, Tuppence nói. Cô nói một cách đắc thắng.

– Em mang đi theo à?

– Phải, nó khiến em giật mình, anh biết mà. Em nghĩ em thích mang đi và khảo sát. Không ai cần con búp bê. Em tưởng tượng gia đình Perry sẽ ném vào trong khay tro ngay tức thì. Em có đây.

Cô đứng lên từ ghế dựa, đến chiếc va li của mình, sờ soạng một chút và mang ra ngoài một cái gói bọc giấy báo.

– Của anh đây, Tommy, hãy xem xét nào.

Tommy cẩn thận mở gói giấy báo. Anh lôi ra ngoài con búp bê trẻ em với sự thận trọng. Những cẳng tay cẳng chân treo lủng lẳng, khi ông sờ vào những tràng hoa bằng vải lả tả rơi ra. Thân hình dường như làm bằng một lớp da thú rất mỏng được cưa thành khúc trên một cái xác đã một lần rơi tõm xuống lớp mùn cưa và bây giờ đang oằn xuống bởi vì đây đó vụn mạt cưa đã trốn mất. Khi Tommy cầm, hoàn toàn dịu nhẹ trong khi đụng vào, cái xác con búp bê bất ngờ bở ra, phần phật thành một vết rách lớn từ đó tuôn ra một tách đầy mùn cưa và theo đó những viên sỏi nhỏ lăn tới lui trên sàn nhà. Tommy đi quanh cẩn thận nhặt nó lên.

– Chúa ơi, anh lẩm bẩm, Chúa ơi!

– Thật kì dị, Tuppence nói, con búp bê chứa đầy sỏi. Quả là ống khói đang bở ra, anh nghĩ thế không? Chất nhựa dẻo hay cái gì đó đang vỡ vụn ra thế?

– Không, những hòn sỏi này Bên Trong con búp bê.

Bây giờ anh thu nhặt cẩn thận, thọc ngón tay vào xác con bê và một vài hòn sỏi rơi ra ngoài. Anh đem chúng tới bên cửa sổ và lật qua lật lại trong lòng bàn tay. Tuppence quan sát anh bằng cặp mắt không hiểu.

– Thật không tin được, nhét sỏi vào trong con búp bê, cô nói.

– Không chính xác là sỏi bình thường, Tommy đáp. Có rất nhiều lí do cho việc này, anh phải tưởng tượng ra.

– Anh muốn nói gì?

– Nhìn chúng đi. Cầm lấy vài viên.

Từ bàn tay anh cô ngạc nhiên lấy vài viên.

– Tuyệt đối không gì khác ngoài những viên sỏi. Một số viên khá lớn và một số nhỏ. Tại sao anh lại kích động đến thế?

– Bởi vì, Tuppence, anh đang bắt đầu hiểu mọi việc. Những cái này không phải là sỏi, cô gái yêu qúy của tôi ạ, chúng là Kim Cương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.