Bức Họa Chết Người

Chương 15: Sáng hôm sau



Buổi sáng sau cuộc họp.

Ivor Smith và Tommy ngưng nói chuyện nhìn nhau, rồi họ nhìn Tuppence. Tuppence đang nhìn chăm chăm vào cái vỉ chắn lò. Đầu óc cô có vẻ xa vời.

– Chúng ta bắt đầu từ đâu đây? Tommy nói.

Với một tiếng thở dài Tuppence trở về nơi những ý tưởng của cô đang lang thang , và nhìn hai người đàn ông.

– Với em dường như tất cả đan chặt với nhau, cô nói. Cuộc họp đêm qua? Nó có mục đích gì? tất cả có nghĩa gì? cô nhìn Ivor Smith. Tôi giả thiết nó có một ý nghĩa nào đó với hai anh. Anh biết chúng ta ở đâu không?

– Tôi sẽ không đi quá xa như thế, Ivor đáp. Sau cùng một sự kiện chúng ta không cùng nhau mà. Phải không nào?

– Không hoàn toàn. Tuppence nói.

Hai người đàn ông nhìn cô dò hỏi.

– Được rồi, Tuppence nói. Tôi là một người đàn bà với một nỗi ám ảnh. Tôi Muốn Tìm Bà Lancaster. Tôi muốn được bảo đảm rằng bà vẫn bình yên.

– Em muốn tìm bà Lancaster đầu tiên, Tommy nói. Em sẽ không bao giờ tìm ra bà Lancaster cho đến khi em tìm ra bà Johnson.

– Bà Johnson, phải, tôi tự hỏi – nhưng tôi giả thiết không có cái gì trong phần này khiến ông chú ý hết, cô nói với Ivor Smith.

– Ô có, bà Tommy, có rất nhiều.

– Ông Eccles thì thế nào?

– Ivor mỉm cười. Tôi nghĩ, sự trừng phạt sẽ qua mặt ông Eccles rất nhanh. Còn nữa, tôi sẽ không trông cậy vào ai. Hắn là một gã đàn ông bao phủ những dấu vết của mình với một thiên tài không thể tin được. Đến mức mà, người ta tưởng tượng thật sự không hề có một dấu vết nào hết. Đầy suy tư ông nhỏ nhẹ thêm vào, một nhà điều hành vĩ đại, một tay tổ chức giỏi.

– Tối qua – Tuppence bắt đầu, rồi lưỡng lự – tôi có thể hỏi vài câu không?

– Em có thể hỏi, Tommy bảo vợ. Nhưng đừng trông cậy vào việc kiếm bất cứ câu trả lời thoả đáng nào ở đây từ Ivor.

– Sir Philip Starke, Tuppence nói – Vai trò của ông ta trong đó là gì? dường như ông ta không thích hợp với khả năng một tội phạm – trừ phi ông ta là loại người –

Cô dừng lại, nhanh chóng gẫm lại một cuộc hội kiến với bà Coplegh về những mối nghi ngờ điên dại những kẻ giết trẻ em –

– Sir Philip Starke đóng vai trò như một nguồn suối thông tin rất có giá trị, Ivor Smith nói. Ông là điền chủ lớn nhất trong những miền đất này – và trong những miền khác của nước Anh.

– Tại Cumberland?

– Ivor Smith nhìn Tuppence sắc sảo. Cumberland? Tại sao cô lại nhắc đến Cumberland? Bà biết gì về Cumberland, bà Tommy?

– Không có gì. Vì lí do nào đó nó chỉ thoảng qua trí tôi. Cô cau mày có vẻ bối rối. Và một cây hồng màu đỏ sọc trắng chạy dọc theo hông một ngôi nhà – một trong những loại hồng lỗi thời.

Cô lắc đầu.

– Có phải sir Philip Starke là chủ Ngôi Nhà Con Kênh?

– Ông ta là chủ khu đất – ông ta là chủ hầu hết đất đai xung quanh.

– Phải, tối qua ông có nói.

– Qua ông ta, chúng tôi biết nhiều về những việc cho mướn và thời hạn cho thuê nhà phức tạp đã được luật pháp che đậy một cách thông minh.

– Những đại lí nhà đất tôi đến thăm tại khu thị trấn – có điều gì giả tạo về họ không, hay tôi tưởng -tượng?

– Bà không tưởng tượng đâu. Sáng nay chúng tôi sẽ đi thăm họ. Chúng tôi sẽ hỏi một số câu hỏi gây khó khăn đấy.

– Tốt, Tuppence nói.

– Việc chúng tôi đang tiến hành khá dễ chịu. Chúng tôi đã làm sáng tỏ vụ đánh cướp bưu điện lớn nhất năm 1965, và những vụ cướp Albury Cross, và vụ xe lửa đưa thư Ái nhĩ lan. Chúng tôi tìm thấy một số của cải. Họ đã tạo ra những nơi tài tình trong những ngôi nhà này. Một chỗ tắm mới lắp đặt, một căn hộ cho thuê làm từ căn khác – hai phòng của căn hộ này hơi nhỏ hơn kích thước chúng phải có bằng cách ấy tạo ra một chỗ xây lõm trong tường đáng lưu ý. Ô vâng, chúng tôi đã khám phá ra nhiều cái.

– Nhưng còn Người Ta thì sao? Tuppence nói. Tôi muốn nói cái người nghĩ ra hay điều khiển cái đó – tách khỏi ông Eccles, tôi muốn nói thế. Hẳn phải có những kẻ khác biết chuyện chứ.

– Ô vâng. Có hai gã – một điều khiển một hộp đêm, thuận tiện nhất là tách khỏi gã số 1. Người ta thường gọi hắn là Hamish hạnh phúc – nhưng cái ấy cách đây lâu rồi. Lẩn như chạch. Và một người đàn bà tên Killer Kate – nhưng cái ấy cách đây lâu rồi – một trong những tội phạm đáng chú ý hơn cả của chúng tôi. Một cô gái rất đẹp, nhưng rất khả nghi về sự quân bình trí óc. Chúng gây khó khăn cho cô – cô có thể trở thành mối nguy hiểm cho chúng. Chúng là một mối tương quan nghiêm ngặt – trong đó vì của cải – không phải vì sát nhân.

– Và Ngôi Nhà Con kênh là một trong những chỗ xa chôn giấu của cải của chúng?

– Một thời gian nào đó, chúng gọi là Ladymead. Trong thời kì này có nhiều tên khác nhau.

– Chỉ làm cho những sự việc thêm khó khăn, tôi cho là thế. Tuppence nói. Ladymead. Tôi tự hỏi cái tên này có dính liền với sự kiện đặc biệt nào không.

– Nó dính liền với cái gì chứ?

– Thật ra không phải vậy. Nó chỉ khởi sự một cuộc chạy đua khác trong trí nhớ tôi thôi, nếu ông hiểu những gì tôi muốn nói. Cái phiền là, cô nói thêm, bây giờ tôi thật sự không hiểu tự tôi muốn nói gì nữa. Cũng là bức tranh. Boscowan vẽ bức tranh rồi một ai khác vẽ con thuyền và đó, với một cái tên trên chiếc thuyền nhỏ –

– Tiger Lily.

– Không, Waterlily. Và vợ ông ta bảo ông không vẽ con thuyền.

– Bà ấy biết à?

– Tôi hi vọng bà ấy biết. Nếu ông cưới một họa sĩ, đặc biệt nếu ông là một hoạ sĩ, tôi nghĩ ông sẽ biết đó là một bút pháp vẽ khác hẳn. Bà ấy đang khá sợ hãi, tôi nghĩ thế. Tuppence đáp.

– Ai – Bà Boscowan?

– Phải, nếu ông hiểu điều tôi muốn nói. Nặng nề không chịu nổi.

– Có thể lắm. Vâng.

– Bà biết chuyện. Nhưng tôi không bảo đảm bà hiểu chúng bởi vì bà biết chúng, nếu ông hiểu những gì tôi muốn nói.

– Anh không hiểu. Tommy nói.

– Em muốn nói, có một cách để hiểu những dữ kiện. Cách khác là anh phân loại cảm tưởng về chúng.

– Đó là cách em vướng vào đó, Tuppence.

– Anh có thể nói cái điều anh thích, Tuppence đáp, rõ ràng đuổi theo dấu tư tưởng riêng của mình, toàn thể sự việc cột chặt xung quanh Sutton Chancellor. Quanh Ladymead, hay Ngôi Nhà Con Kênh hay bất cứ cái gì anh muốn gọi. Và tất cả mọi người sống ở đây, bây giờ và trong quá khứ. Một số chuyện em nghĩ có thể theo một con đường dài trở về.

– Em đang nghĩ đến bà Copleigh.

– Xét trên toàn thể, em nghĩ bà Coplegh chỉ đưa ra nhiều sự kiện mà đã làm cho mọi việc thêm khó khăn thôi. Em nghĩ bà ấy tận dụng tất cả thời gian của bà và lẫn lộn ngày tháng.

– Người ta làm vậy, Tommy nói, trong xứ.

– Em hiểu cái đó. Sau rốt, em được đặt vấn đề tại nhà một cha xứ tại miền quê. Họ ghi dấu những sự kiện bằng những biến cố , họ không ghi dấu chúng bằng năm. Họ không nói “điều đó xảy ra vào 1930″ hay” chuyện ấy xảy ra năm 1925″ hay những chuyện như vậy. Họ bảo: “chuyện này xảy ra vào năm sau khi nhà máy xay cũ bị cháy rụi ” hay “chuyện này xảy ra sau khi sét đánh cây sồi lớn và giết chết nông dân James” hay ” đó là năm chúng tôi bị bệnh dịch bại liệt.” Tất nhiên rồi, những sự kiện họ nhớ lại không đi vào bất cứ một tiến trình đặc biệt nào mà quá tự nhiên. Mọi việc đều rất khó khăn, cô nói thêm. Chỉ có những mảnh vụn rơi vãi đây đó, nếu anh hiểu những gì em muốn nói. Dĩ nhiên mũi nhọn là, Tuppence nói với cái vẻ của một người bất ngờ làm một khám phá quan trọng, cái phiền là em khá gìa rồi.

– Cô vĩnh viễn trẻ mà. Ivor nịnh đầm.

– Đừng ngốc thế, Tuppence nói, gay gắt. Tôi già bởi vì tôi nhớ những sự kiện đó cùng một hướng. Tôi nên trở lại nguồn gốc với sự trợ giúp của kí ức.

Cô đứng dậy đi quanh phòng.

– Đây là một loại khách sạn gây khó chịu.

Cô xuyên qua cánh cửa lớn vào phòng ngủ và một lần nữa trở lại, lắc đầu.

– Không có Kinh thánh.

– Kinh thánh?

– Phải. Anh biết đấy, trong những khách sạn lỗi thời, họ luôn luôn để một cuốn Kinh thánh Gideon bên giường ngủ của mình. Em giả thiết để cho ta có thể được an toàn bất cứ giây phút nào ngày và đêm. Ở đây không có.

– Em cần một quyển thánh kinh à?

– Em cần. Chính xác em được giáo dục và em thường hiểu quyển Kinh thánh của em khá rõ, như bất cứ con gái của vị tu sĩ nào phải hiểu. Nhưng bây giờ, anh biết đó, người ta quên để rồi. Đặc biệt khi người ta không còn đọc những bài học một cách rõ ràng nữa trong các nhà thờ. Họ cho ta một số kinh thánh và một bản dịch đứng đắn nơi tất cả các chữ hợp lí một cách kĩ thuật, em tưởng thế, mà vọng âm không giống như thường tình. Trong lúc cả hai anh đến các đại lí nhà đất, em sẽ lái xe vào Sutton Chancellor, cô thêm.

– Cái gì? anh cấm em. Tommy nói,

– Phi lí – Em sẽ không đi do thám. Em chỉ vào nhà thờ coi Thánh kinh. Nếu có một số kinh thánh hiện đại, em sẽ đi hỏi cha cố, Cha có một cuốn Kinh thánh, phải không nào? Loại tốt đấy, em muốn nói thế. Kinh Thánh được vua chuẩn y.

– Em cần quyển Kinh thánh được vua chuẩn y làm cái quái gì?

– Em chỉ cần làm sống lại kí ức về những từ được khắc nguệch ngoạc trên mộ chí đứa trẻ… Chúng làm em chú ý.

– Tất cả rõ rồi – nhưng anh không tin em, Tuppence – không tin em lại không vướng vào chuyện rắc rối một lần nữa khi khuất mắt anh.

– Em hứa với anh em sẽ không đi lảng vảng trong nghĩa trang nhà thờ nữa. Nhà thờ một buổi sáng đầy nắng và phòng đọc sách của cha cố, chỉ có vậy thôi – còn gì có thể vô hại hơn?

Tommy nhìn vợ đầy nghi ngờ và nhượng bộ.

Để xe lại bên cánh cổng quàn ở nghĩa địa tại Sutton Chancellor, Tuppence cẩn thận nhìn quanh trước khi bước vào khuôn viên nhà thờ. Cô có sự nhờm tởm tự nhiên của một người đã chịu đựng sự tổn thương đáng buồn về thể xác tại một hiện trường chắc chắn mang tính địa lý. Vào lúc này thì dường như không còn sự tấn công nào có thể thực hiện núp sau những mộ chí nữa.

Cô đi vào nhà thờ, nơi đó một bà già đang qùy gối đánh bóng một số đồ đồng. Tuppenne nhón gót chân đến bục giảng và làm một cuộc khảo sát thăm dò cuốn sách ở đó. Người đàn bà đang chùi đồ đồng nhìn lên với cái liếc nhìn bất mãn.

– Tôi không ăn cắp nó đâu, Tuppence trấn an, cẩn thận đóng quyển kinh lại, cô nhón gót ra khỏi nhà thờ.

Cô thích quan sát hiện trường nơi đã xảy ra cuộc khai quật vừa rồi, nhưng rồi cô quyết định không làm vì lí do này.

” Bất Cứ Kẻ Nào sẽ Làm Tổn Thương” cô thì thào. ” có thể nó có nghĩa như vậy, mà nếu vậy sẽ có một ai đó – “

Cô lái xe theo quãng đường ngắn đến nhà mục sư, ra khỏi xe bước lên lối đi hẹp đến cánh cửa trước. Cô rung chuông nhưng không nghe tiếng leng keng bên trong.’ Chuông vỡ rồi chăng, mình hi vọng thế,’ Tuppence nói, biết thói quen của những cái chuông nhà cha trưởng giáo xứ. Cô đẩy cánh cửa và nó đáp lại cái đẩy của cô liền.

Cô đứng trong tiền sảnh. Trên cái bàn nhỏ ở tiền sảnh chiếm nhiều chỗ một phong bì lớn là một con tem ngoại quốc. Nó mang mực truyền thống của Hội truyền giáo Cơ đốc tại Châu Phi.

“Ta vui mừng mình không phải là một người truyền đạo Cơ Đốc.”

Đằng sau cái ý tưởng mơ hồ đó, có một cái khác hiện hữu, một cái gì liên hệ với cái bàn tiền sảnh nơi nào đó, một cái gì cô phải nhớ lại…Hoa? Lá? Một vài bức thư hay cái gói?

Ngay lúc đó cha cố hiện ra từ cánh cửa lớn bên trái.

– Ô, cha nói. Con cần cha chăng? Cha – bà Beresfold à, phải không?

– Hoàn toàn đúng, thưa cha, Tuppence đáp. Cái con thật lòng đến hỏi cha là vào dịp tình cờ nào cha có một cuốn Kinh Thánh.

– Kinh Thánh ư, cha cố nói, trông hơi bất ngờ đầy khả nghi. Một cuốn Kinh Thánh.

– Con nghĩ rất có thể cha có.

– Tất nhiên, tất nhiên rồi, cha nói. Thật ra, cha cho là cha có nhiều nữa cơ. Cha có một cuốn Cựu ước Hi Lạp, ông nói giọng đầy hi vọng. Đó không phải là cái con cần, cha cho là thế?

– Không, con cần cuốn Kinh có chữ kí của Đức vua. Tuppence nói giọng chắc nịch.

– Ô, tất nhiên, hẳn trong nhà phải có nhiều. Phải, nhiều lắm. Bây giờ trong nhà thờ chúng ta không dùng loại kinh đó, cha rất tiếc phải nói vậy. Người ta phải đứng vào hàng ngũ với ý kiến của đức Tổng giám mục, và đức giám thì rất say mê tính hiện đại, vì những người trẻ và chỉ có thế. Cha nghĩ, đáng tiếc đó. Trong thư viện ở đây cha có quá nhiều sách đến nỗi một số cuốn này bị tụt hậu so với cuốn kia. Nhưng cha Nghĩ cha có thể tìm cho con cuốn kinh con cần. Cha Nghĩ vậy. Nếu không, chúng ta sẽ hỏi cô Bligh. Cô ta ở đây tại chỗ nào đó trông chừng những cái bình dành cho bọn trẻ cắm hoa rừng cho Góc Thiếu nhi trong nhà thờ. Ông để Tuppence đứng trong tiền sảnh rồi lui về căn phòng nơi cha đến.

Tuppence không theo ông. Cô còn ở lại trong tiền sảnh, cau mày suy nghĩ. Bất ngờ cô ngước lên khi cánh cửa lớn cuối căn phòng mở ra và cô Bligh bước qua. Cô ta đang ôm một cái bình kim loại rất nặng.

Nhiều sự kiện nhấp nháy trong đầu Tuppence.

– Dĩ nhiên, Dĩ nhiên rồi. Tuppence nói.

– Ô, tôi có thể giúp được gì – tôi – ô, bà Beresfold à.

– Phải, Tuppence đáp, và nói thêm, và kia là bà Johnson, phải không nào?

Cái bình nặng rơi xuống nền nhà. Tuppence cúi xuống nhặt nó lên. Cô đứng cân nặng nó trong lòng bàn tay.’ Đúng là một vũ khí khá nặng tay,’ cô nói. Cô đặt cái bình xuống. Đúng là cái vật đánh vào đầu bất cứ ai từ phía sau, đó là cái mà cô làm với tôi, phải vậy không, Bà Johnson?

– Tôi – tôi – cô nói gì thế? Tôi – Tôi – Tôi không bao gìờ –

Nhưng Tuppence không cần lưu lại thêm nữa. Cô đã thấy hiệu quả của lời mình nói. Vào giây phút nhắc đến bà Johnson lần thứ hai, trong một cách không thể nhầm lẫn được cô Bligh đã tự tố cáo mình. Cô ta đang run rẩy và kinh hoảng.

– Có một lá thư trên cái bàn nhỏ của cô trong tiền sảnh ngày kia, Tuppence nói, gởi đến một bà Yorke tại một địa chỉ ở Cumberland. Đó là nơi cô mang bà ta đến, phải không, bà Johnson, khi cô đưa bà ra khỏi Sunny Ridge? Đó là nơi bây giờ bà ta hiện đang sống. Bà Yorke hay bà Lancaster – cô thường dùng một trong hai cái tên – Yorke và Lancaster giống như loại hoa hồng sọc đỏ và trắng tại vườn nhà Perry –

Cô quay đi thật nhanh và ra khỏi ngôi nhà để mặc cô Bligh đứng trong tiền sảnh, còn tựa mình vào lan can lầu, miệng mở to, chăm chăm nhìn theo cô. Tuppence chạy theo lối đi hẹp đến cổng lớn, nhảy vào xe hơi lái đi. Cô nhìn lui về phía cổng trước, nhưng không thấy ai nổi lên. Tuppence lái xe quá nhà thờ và lui lại thị trấn Basing, nhưng bất ngờ đổi quyết định. Cô quay xe, lái trở lại đường mình đến, theo con đường bên trái dẫn đến Ngôi Nhà cầu Con Kênh. Cô bỏ xe lại, nhìn qua cánh cổng lớn xem có ai trong gia đình Perry trong vườn không, nhưng không hề có dấu hiệu gì của họ. Cô đi xuyên qua cánh cổng lớn chạy lên lối đi hẹp dẫn đến cửa sau. Cánh cửa lớn này khép chặt và cửa sổ cũng đóng.

Tuppence cảm thấy buồn phiền. Có lẽ Alice Perry đã đi mua sắm ở chợ Basing rồi. Cô đặc biệt muốn gặp Alice Perry. Tuppence gõ cửa lớn, đập nhẹ nhàng rồi lớn hơn. Không ai trả lời cả. Cô quay tay nắm nhưng cánh cửa không nhượng bộ. Nó bị khoá rồi. Cô đứng đó, do dự.

Có một số vấn đề cô cực độ muốn hỏi bà Perry. Có thể bà Perry ở lại Sutton Chancellor. Có thể cô lui lại đó. Cái khó của Ngôi Nhà Bên Con Kênh là dường như không bao giờ có người trong tầm mắt và xe cộ hiếm khi đi qua cầu. Không có ai để hỏi gia đình Perry đã ở đâu sáng hôm nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.