Cá Nằm Trên Thớt

Chương 24



Nhưng này dường như đã định trước là một đêm không yên ổn, cũng chính là đêm hôm nay, làm cho Từ Ca có phán đoán mơ hồ về A Đại.

Người của trại rãnh Nam tìm tới cửa là ở sau nửa đêm, khi đó Từ Ca đã dần dần tỉnh rượu, anh họ cũng tìm cơ hội mò qua, cho cậu uống mấy thứ có chút giải rượu, làm cậu tỉnh táo lại.

“Cậu có thể đừng gây sự nữa được hay không, cậu có biết giữ được mạng của cậu khó biết bao nhiêu không?” Anh họ gỡ mũ rơm xuống, kéo Từ Ca vào một góc nhỏ, thấp giọng trách cứ.

“Tôi không biết anh là ai,” Từ Ca nói một cách giận dỗi, cậu một ngụm liền uống cạn thứ đồ vật đắng đến mặt cậu đều nhăn lại kia, sặc mấy cái liên tục, lại tiếp tục oán giận, “Anh mẹ nó rốt cuộc là Gà Rừng, hay là người anh mà tôi quen biết, nếu anh là Gà Rừng, tôi không có lời gì để nói với anh, nếu anh thật sự là anh của tôi, vậy anh thật sự là không có mặt mũi trở về đối mặt với hương thân phụ lão!”
Dường như lời này k1ch thích đến anh họ, anh gầm nhẹ một tiếng, mắng —— “Tôi con mẹ nó sao lại không có mặt mũi?!”

Nhưng một tiếng này giống như quá lớn, vì vậy anh vội vàng kéo Từ Ca đến chỗ càng tối hơn, lại thấp giọng, nói mẹ nó thằng nhãi* cậu không hiểu gì, đừng tưởng rằng cậu hất rượu của A Đại liền rất oai, “Cậu cho rằng cậu là ai, nếu cậu không có thân phận khế đệ, chỉ cần một giây là hắn có thể chém rớt đầu cậu!”
(*逼崽子 bức tể tử: ý tương đương với nhãi ranh, mang theo chút yêu thương.

)
“Sợ đao thì anh còn làm lính cái gì?” Nói thật, Từ Ca thật sự cảm thấy mình vừa rồi thật oai, ít nhất oai hơn tên nhát gan trước mắt này, “Đúng, anh sợ, cho nên anh sợ đến độ không dám nói cho bọn họ anh vốn cũng là lính.


Vừa nói ra lời này, biểu tình của anh họ cứng lại rồi.

Anh cắn chặt răng, nhìn vào mặt Từ Ca, không nói thêm gì.

Từ Ca nâng bát uống một ngụm, thuốc này thật sự có hiệu quả, uống xong ruột đều đắng đến xoắn vào nhau, càng đừng nói đến hơi rượu gì đó.

Cũng không thứ gì có thể đắng thành như vậy, mẹ nó, Từ Ca phun ra một cục đàm, trả lại bát không cho anh họ.

Anh họ nhận bát không, vốn định bỏ lại Từ Ca một mình, nhưng đi vài bước lại vòng trở về, sờ soạng trên dưới một hồi, móc ra nửa gói thuốc.

Từ Ca không lấy, anh họ lại đốt một điếu, rít hai cái, lại đưa qua.

Miệng Từ Ca quá đắng, ngửi mùi thuốc đều cảm thấy ngọt, bất đắc dĩ, miễn cưỡng lấy qua, cũng rít hai hơi.

“Bọn họ đã cứu anh.

” Anh họ nói, cũng mặc kệ Từ Ca có nghe hay không, thấp giọng lẩm bẩm, “Có chuyện không giống như cậu nghĩ, A Đại là người tốt, không có cậu ấy anh đã sớm chết.


Từ Ca cười lạnh một tiếng, hừ bằng mũi, “Hắn vừa giết một người lính, anh có dám chạy ra ngoài nói anh cũng là lính không? Anh dám nói, tôi liền xem anh là đàn ông.


“Đó không quan trọng.


“Sao lại không quan trọng.

“Người trong thôn cũng bị lính giết rất nhiều, cậu không thấy.


“Nếu bọn họ thành thành thật thật chiêu an, đáng giá động đao động súng sao?”
“Có chuyện nói không rõ,” Anh họ thở dài, lắc đầu, “Nói không rõ.


“Là nói không rõ hay là không muốn nói, anh là đuối lý cho nên anh trốn trong khe núi này, anh nói anh có mặt mũi, vậy con mẹ nó sao anh không —— “
Từ Ca còn muốn phản bác, nhưng còn chưa nói xong nửa câu sau, lại nghe chỗ lửa trại đột nhiên truyền ra vài tiếng mắng, thoáng cái thôn dân liền xúm lại, nhìn như xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Mà anh họ cũng ngẩn ra, mặt biến sắc, cất bước liền chạy vào trong đám người.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.