65.
Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên, Giang Trừng có liên quan, còn cả Lam Vong Cơ nữa, mất tích đúng một ngày. Ngày hôm sau, cả bốn người vẫn lên lớp nghe giảng như cũ, giống như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.
Chỉ là có chút khác thường mà thôi…
Lam Vong Cơ đến sớm nhất, vẫn ngồi bàn đầu như bình thường, mặt không đổi sắc, trên bàn xếp đầy nào sách nào vở đầy chữ lít nha lít nhít chẳng hiểu là gì. Trong mắt đám học sinh, hôm qua chỉ là việc giữa hai nhà Vân Mộng Giang thị cùng Lan Lăng Kim thị. Trăm triệu lần không nghĩ đến cuối cùng Lan Lăng Kim thị lại chỉ làm nền, cuối cùng trở thành nơi bàn hôn ước của Lam thị cùng Giang thị… Bởi vậy đám đệ tử thế gia cũng không để ý đến y lắm.
Tiếp đến là Ngụy Vô Tiện bước vào. Mọi người còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngụy huynh kính yêu của bọn hắn sẽ bị trục xuất về nhà, cả đám mặt như đưa đám. Vừa thấy hắn bước vào, cả đám lại trợn tròn mắt mà nhìn. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến bọn họ, đi thẳng đến bên cạnh Lam Vong Cơ rồi ngồi xuống, tay chân rất không thành thật bắt đầu đụng chạm người đang ngồi đoan chính bên cạnh. Hôm qua được mấy vị tông chủ cùng Lam lão tiên sinh luyện cho một thân định lực, cho dù thêm một đám nữa cùng nhìn thì hắn cũng có thể sừng sững bất động.
Người lên lớp tiếp theo là Giang Trừng, việc hôm qua đả kích gã thật mạnh, cả đêm lật qua lăn lại suy nghĩ, đến cùng là Lam Vong Cơ làm cách nào mà có thể bắt cóc sư huynh đi ngay trước mí mắt mình. Nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được gì, đương nhiên cũng ngủ muộn hơn bình thường, dậy muộn hơn cả Ngụy Vô Tiện. Gã vừa vào đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện dựa dẫm bám dính vào người Lam Vong Cơ, tức đến xì khói mà không biết xả vào đâu, cho nên quát:
“Ngụy Vô Tiện! Ngươi cách xa Lam Vong Cơ một chút cho ta! Nghiêng ngả ưỡn ẹo thành cái dạng gì đấy?!”
Ngụy Vô Tiện như bị người ta rút mất xương sống rồi, lười biếng nói:
“Dựa vào cái gì?”
Giang Trừng: “…”
Cũng đúng, đã định ra hôn sự rồi, thậm chí hai người bọn họ còn bỏ qua nghi thức trực tiếp động phòng luôn rồi. Dù có ngàn vạn không muốn cũng không thể thừa nhận, từ nay về sau đời này Ngụy Vô Tiện sẽ buộc cùng một chỗ với Lam Vong Cơ. Hắn thân mật với đạo lữ của mình, đúng là không ai can thiệp được. Nhưng mà… Con heo mà Giang gia nuôi nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ mới ba tháng ngắn ngủi đã bị Lam Vong Cơ chẳng tốn nhiều sức bắt cóc đi mất. Giang Trừng nghĩ kiểu gì cũng không cam tâm. Giang Trừng dù có tức giận cũng không tiện bùng nổ, chỉ có thể hậm hực về chỗ của mình ngồi xuống.
Cả đám cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hai sư huynh đệ Vân Mộng ngày hôm qua còn vô cùng ăn ý, một tên đánh chính diện một kẻ vụng trộm đạp Kim Tử Hiên mà. Sao hôm nay mặt Giang Trừng lại đen đến mức độ này rồi. Đám người còn chưa kịp nghĩ cho thông vấn đề thì một người khác trong cuộc ẩu đả hôm qua, chính là Kim Tử Hiên, cũng đã đến rồi.
Ngày bình thường Kim Tử Hiên luôn lên lớp rất sớm, không muốn bị đánh đồng với đám bạn học không biết quy tắc của mình. Nhưng hôm nay lại là người cuối cùng đến Lan thất, trên mặt vẫn còn thâm tím. Ngụy Vô Tiện đấm phát nào vừa nhanh vừa độc phát đó, cho dù có bôi thuốc trị thương thượng hạng thì mấy vết bầm trên mặt cũng không thể nào mà tan đi chỉ sau một đêm được. Đầu tiên, Kim Tử Hiên cúi đầu đi về chỗ mình, sau đó mới dùng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn về phía hai người Vong Tiện.
Mọi người: “…”
Con mẹ nó, đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi?!!!! Các ngươi sao lại không ai nói gì!!!!
66.
“Ngụy Anh! Ngươi ngồi thẳng lại cho ta!”
Lam Khải Nhân vừa bước vào Lan thất đã thổi râu trợn mắt dạy dỗ Ngụy Vô Tiện. Trước kia nhìn thì thấy bình thường, bây giờ chỉ cần nghĩ nó cùng cháu ngoan nhà mình dính lấy nhau một chỗ thì ngứa mắt vô cùng chứ chưa cần phải tự mình nhìn thấy. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng đủ tức đến ngừng tim.
Ngụy Vô Tiện rất không cam lòng ngồi thẳng lên.
Lam Khải Nhân lại nói:
“Cách Vong Cơ xa một chút.”
Ngụy Vô Tiện uất ức dịch dịch sang bên cạnh.
Lam Khải Nhân vẫn không hài lòng:
“Xa nữa!”
Ngụy Vô Tiện lại dịch sang thêm một chút nữa.
Không được… nhìn đến vẫn thấy ngứa mắt như cũ.
Lam Khải Nhân vuốt chòm râu dê, không bắt đầu giảng bài ngay mà điều chỉnh lại chỗ ngồi trong Lan thất trước. Ông chuyển Lam Vong Cơ đến một góc khuất, còn Ngụy Vô Tiện… Ngụy Vô Tiện ngồi ngay trước mặt ông, chính giữa, hàng đầu, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt tràn đầy bất lực, vô cùng đáng thương. Lam Vong Cơ cũng đáp lại cái nhìn của hắn, đồng tử màu lưu ly nhạt dịu dàng như hồ nước mùa thu, lẳng lặng an ủi.
Lam Khải Nhân tức giận nói:
“Ngụy Anh, không được nhìn đông nhìn tây.”
Ngụy Vô Tiện chậm rãi quay đầu lại.
Trên mặt Giang Trừng và Kim Tử Hiên là ý cười không thể che giấu, là cái loại cười trên nỗi đau của người khác ấy. Nhất là Giang Trừng, nhịn không được còn cười khẩy một cái, lập tức cảm thấy khí lạnh của Lam Vong Cơ đang ngồi đằng sau mình vù vù ập đến. Giang Trừng nhướng mày, nét cười sâu hơn thêm vài phần.
67.
Buổi học hôm nay đối với Ngụy Vô Tiện đúng là một loại trải nghiệm vô cùng bức bối khó chịu, Lam lão đầu ngoài việc nhìn chằm chằm hắn cũng chỉ có nhìn chằm chằm hắn, lúc giảng bài hai mắt cũng găm trên người hắn, nhìn đến mức khiến toàn thân hắn run rẩy, thẳng lưng ưỡn ngực mà ngồi, thậm chí còn cầm bút lên chép bài nữa cơ…
Ngụy Vô Tiện: “…”
Đây mà là cách một người sống qua ngày sao?!!
Vất vả lắm mới chống đỡ được đến khi tan học, Ngụy Vô Tiện đang muốn vắt chân lên cổ chạy thì bị Lam Khải Nhân gọi lại.
Lam Khải Nhân nói:
“Ngụy Anh, Vong Cơ, đi theo ta.”
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ, cùng Lam Vong Cơ đi theo sau Lam Khải Nhân, để lại một đám hồ bằng cẩu hữu xì xào bàn tán phía sau, phần lớn vẫn còn cảm thấy mông lung:
“Ngụy huynh… Chuyện gì xảy ra vậy?”
Có người bất bình thay Ngụy Vô Tiện:
“Không công bằng, theo lý mà nói, chuyện hôm qua lỗi của Kim Tử Hiên nhiều hơn, sao Lam lão đầu lại chỉ nhìn chằm chằm mình Ngụy huynh.”
Một người phát hiện ra manh mối:
“Mà Lam lão đầu lại còn dốc sức đề phòng Ngụy huynh đến gần Lam Vong Cơ. Sáng nay Giang huynh cùng Tử Hiên huynh cũng…”
Đám người dần dần nhận ra có gì đó sai sai…
Có người bừng tỉnh đại ngộ:
“Nhất định là do Ngụy huynh xuất sắc quá mức, lão sợ đến Lam Vong Cơ cũng bị huynh ấy dạy hư mất!”
Lập tức có người tán thành:
“Đúng rồi, không sai, nhất định là thế. Không phải đêm qua Ngụy huynh rủ Lam Vong Cơ ra sau núi bắt thỏ con đấy chứ?!”
“Ta nghĩ cũng có thể lắm!”
…
Kim Tử Hiên: “…”
Đúng là một đám không có mắt nhìn!
Giang Trừng: “…”
Sao lúc trước ta lại có thể học theo bọn họ nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện xả thân vì nghĩa giúp cả đám ngăn chặn Lam Vong Cơ chứ?
Nhiếp Hoài Tang: “…”
Tương lai của giới tu tiên đúng là đáng lo vô cùng.
Mà Ngụy Vô Tiện trong miệng bọn họ lúc này đang đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng trong Tàng Thư Các, nơi thường ngày hắn hay ve vãn Lam Vong Cơ.
Tàng Thư Các vẫn như xưa, vẫn có một cây ngọc lan ngoài cửa sổ, vẫn là chép gia quy, vẫn là… oạch… không phải, người ngồi trước mặt hắn đổi từ trẻ thành già.
Ngụy Vô Tiện: “…”
68.
“Dựa vào cái gì mà con thì chép gia quy còn Lam Trạm lại phải quỳ ở từ đường?! Như vậy là không công bằng!”
Lúc nghe thấy ông phạt hắn chép gia quy mà Lam Vong Cơ lại phải đến từ đường quỳ, suýt nữa thì Ngụy Vô Tiện đã nhảy dựng lên. Hắn thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn Lam Trạm đã ưu tú như vậy, nhất định là chưa từng phải đến từ đường chịu phạt quỳ. Nhưng hắn thì khác, thường ngày quỳ quen rồi, việc mệt nhọc như thế đáng lẽ nên để phần hắn, còn Lam Trạm đi chép gia quy mới hợp lý.
Lam Vong Cơ kéo kéo hắn, nói:
“Ngụy Anh, không thể không nghe lời trưởng bối.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Nhưng mà…”
Lam Vong Cơ lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói nhiều nữa. Hai người bọn họ phạm phải lỗi lớn, chưa bị đánh giới tiên là may lắm rồi. Chỉ là quỳ từ đường với chép gia quy thôi mà, cắn nhẹ môi một cái là xong.
Lam Khải Nhân nhìn hai người thân mật, không chịu nổi, thế là ông nói:
“Từ trước đến nay Lam thị ta luôn công bằng. Ngụy Anh ngươi ban ngày chép gia quy, đêm quỳ từ đường. Còn Vong Cơ ban ngày quỳ từ đường, ban đêm chép gia quy. Yên tâm, phần của ngươi cũng không ít hơn đâu.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Hứ… như vậy mới công bằng…”
Vì thế lúc hắn chép gia quy… người giám sát là Lam Khải Nhân. Ngụy Vô Tiện vốn không phải là loại người có thể chịu được sự yên tĩnh, chưa được bao lâu đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, trong mắt đầy chữ. Nhưng việc này là hắn cùng chịu trách nhiệm với Lam Vong Cơ, trong lòng dù có nghẹn khuất cũng không thể làm Lam Vong Cơ mất mặt. Hai là Lam Khải Nhân cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, vì thế chỉ có thể cắn răng thẳng lưng, khí thế lên cao, từng chữ viết ra cũng hiếm khi đoan chính ngay ngắn như vậy. Lam Khải Nhân nhìn một lúc, nói:
“Ngươi thế mà viết cũng nghiêm túc đấy chứ.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Đương nhiên, vì Lam Trạm mà! Con cũng không thể chỉ vì chuyện chép gia quy mà để mọi người xem nhẹ con được.”
Lam Khải Nhân hỏi:
“Lúc mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ phạm biết bao nhiêu gia quy rồi, bây giờ mới sợ Lam gia xem nhẹ mình sao?”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Khi đó con còn chưa cùng một chỗ với Lam Trạm không phải sao? Bây giờ con cũng đã gả đến đây rồi, Lam nhị phu nhân con đây chẳng phải là mặt mũi của Lam Trạm sao? Vậy nên chuyện này không thể qua loa được.”
Mấy chữ Lam nhị phu nhân kia đúng là khiến người khác ngứa tai vô cùng, nhưng mà… Lam Khải Nhân nghĩ đến ý tứ trong lời Ngụy Vô Tiện nói, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện hiếm khi đổi mới một chút. Thậm chí ông bắt đầu có suy nghĩ… hôn sự này cũng không tệ lắm thì phải