Lần này đổi thành Sầm Từ quan sát anh.
“Bác sĩ Sầm hãy hiểu cho, trong chuyện của Mẫn Vi Vi, tôi không hề có ác ý.” Tần Huân nói đầy chân thành: “Nói thẳng ra chỉ là tôi muốn biết tình hình của cô ấy thôi.”
“Vậy đáng lẽ anh Tần phải nói thật mới đúng.”
Tần Huân mỉm cười.
Sầm Từ lau miệng, nhìn anh song không nói gì thêm. Tần Huân đặt ly rượu xuống: “Được rồi, đúng là tôi không phải là bạn trai cũ của Mẫn Vi Vi.”
Mẫn Vi Vi là người nổi tiếng, chuyện cô ta đâm bị thương chồng chưa cưới đương nhiên được lan truyền ngay tối hôm đó. Ý của Tần Huân nói chính là, anh biết được tin tức ngay từ đầu, nên lập tức đến tìm Sầm Từ, bác sĩ tư vấn tâm lý của Mẫn Vi Vi.
“So với Mẫn Vi Vi, tôi có hứng thú với chuyện này hơn, nhất là với bác sĩ Sầm.”
Nói cho cùng trong mắt người khác, thậm chí với cảnh sát, Sầm Từ bị coi là người nửa chính nửa tà. Hơn nữa cô còn là người Mẫn Vi Vi vô cùng tin tưởng. Trong vụ án này cô đóng vai trò gì?
Nghe anh ta nói xong, Sầm Từ không hề tức giận, chỉ bình tĩnh, ôn hòa hỏi: “Anh Tần rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
“Không rảnh, chỉ là tôi muốn tham gia vào việc này.” Tần Huân mỉm cười: “Hay là, bác sĩ Sầm nghe phân tích của tôi nhé?”
Sầm Từ không phản đối.
Tần Huân thong thả nhấp ly rượu vang, tiếp sau đó những điều anh ta nói cũng không nhiều, nhưng đủ để khiến Sầm Từ nhìn anh bằng con mắt khác: “Tâm thần của Mẫn Vi Vi không có vấn đề, thứ có vấn đề chính là trí nhớ của cô ta, hay nói cách khác có người đã tác động vào trí nhớ cô ta.”
Sầm Từ nhìn Tần Huân hồi lâu, không tiếp lời anh ta mà nói: “Anh đã thừa nhận mình không phải là bạn trai cũ của Mẫn Vi Vi, nói thẳng ra thì anh là người ngoài cuộc. Hơn nữa anh cũng không làm việc trong ngành tâm lý. Một người ngoài cuộc và ngoài ngành chạy đến nói với tôi muốn tham gia vào chuyện này? Anh Tần, đổi lại nếu là anh, anh có tin được không?”
Tần Huân quan sát cô, một lúc sau thì khẽ cười.
Sầm Từ không hiểu phản ứng của anh.
“Rất nhiều người nói bác sĩ Sầm là người khó tiếp xúc, hôm nay coi như tôi đã được trải nghiệm.” Tần Huân ung dung, không nổi giận không bực tức: “Nói chính xác là hợp tác. Bác sĩ Sầm, nói thẳng ra là tôi muốn thay người bạn thân hoàn thành tâm nguyện. Tôi nghĩ, nếu đổi lại là người ấy thì chắc chắn cũng sẽ tìm đến tìm bác sĩ Sầm. Ngoài ra, lỡ như chuyện này không hề đơn giản thì người ngoài cuộc như tôi hợp tác với cô, vừa hay là thích hợp nhất.”
Lý do này nghe lọt tai hơn nhiều, ít nhất cũng làm Sầm Từ do dự.
Bàn ăn chìm vào im lặng. Giây lát sau, tiếng chuông điện thoại reo vang. Sầm Từ lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lướt qua, là một số lạ.
***
“Nói đơn giản, Đoàn Ý có lẽ mắc chứng hưng cảm và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Thật ra khi đó gã không hề có ý định làm người khác bị thương, chỉ là không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nguyên nhân hình thành bệnh này ở anh ta cần phải tìm hiểu thêm.”
Trong Sở cảnh sát, Thang Đồ giải thích ngắn gọn suy nghĩ của mình về trường hợp “mưu đồ gây thương tích cho người khác” của người đàn ông ở sân bay với Bùi Lục.
Người đàn ông cầm dao tên là Đoàn Ý, khi gã ta xông vào thang máy, Thang Đồ đã quan sát tỉ mỉ, nhận ra cảm xúc người này bất thường, nếu nói gã muốn làm người khác bị thương thì không đúng bởi ánh mắt gã không hề có sát ý, chỉ có căng thẳng lo âu, không khác nào một con thú đang muốn giãy giụa thoát khỏi nhà giam.
“Nên khi ấy lúc tôi chạy đến, thật ra là cô đang vỗ về cảm xúc của gã?” Bùi Lục hỏi.
Thang Đồ gật đầu: “Tôi là một nhà tư vấn tâm lý, đối mặt với những bệnh nhân thế này kiểu gì cũng sẽ có cách giải quyết. Nhưng trong lúc đó không thể bị quấy nhiễu bởi giới bên ngoài, nếu không cảm xúc của người bệnh sẽ bộc phát trở lại, khi hắn tức giận, có thể sẽ làm người khác bị thương.”
Khi ấy Đoàn Ý đã vứt con dao đi, dù cách chân không xa, nhưng thực tế khả năng làm người khác bị thương gần như bằng không. Nhưng khi Bùi Lục rút súng ra, tình huống đã trở nên thay đổi, trong mắt Đoàn Ý, sự đe dọa này khiến hắn thức tỉnh và gây ra tác dụng ngược.
Nghe Thang Đồ nói vậy, Bùi Lục nghĩ lại tình cảnh lúc đó, tâm lý ít nhiều cũng thấy ngại ngùng. Anh còn làm trẹo chân con gái người ta nữa chứ.
Thang Đồ huơ tay trước mặt Bùi Lục, anh ta sực tỉnh. Cô cười nói: “Anh đừng cảm thấy tội lỗi quá, tình huống khi đó gấp gáp, hơn nữa anh cũng không biết tình trạng bất thường của Đoàn Ý.”
…
Sầm Từ chạy đến Sở cảnh sát, đúng lúc thấy Thang Đồ đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông. Nhìn thấy Sầm Từ, Thang Đồ vẫy tay với cô, người đàn ông kia cũng quay lại nhìn cô, mỉm cười.
Sầm Từ hơi ngẩn người, là Bùi Lục.
Ban nãy khi Sở cảnh sát gọi điện thoại đến, họ không nói chi tiết, chỉ nhắn Sầm Từ đến để nhận người. Lúc chạy vào đây, cô còn lo liệu có phải Thang Đồ gây chuyện không. Thang Đồ là cô nàng cực kì thích lo chuyện bao đồng, bình thường đi trên đường gặp chuyện bất bình là ra tay giúp đỡ. Vì thế nên cứ mỗi lần Thang Đồ ra ngoài là Sầm Từ lại nơm nớp lo lắng, sợ có ngày cô ấy dính vào chuyện rắc rối.
Nào ngờ, cuối cùng cũng vẫn lại gặp nhau ở Sở cảnh sát.
Về việc này, Thang Đồ còn cảm thấy việc bé xé ra to, nhưng Bùi Lục giải thích rằng đây chỉ là trình tự bắt buộc.
Tìm hiểu xong tình hình, Sầm Từ đi làm thủ tục, Bùi Lục nói nửa đùa nửa thật: “Đầu tiên là cô, sau đó đến bà chủ khác của phòng khám cô, xem ra tôi có duyên với câu lạc bộ ‘Môn’ thật rồi.”
***
“Tâm thần của Mẫn Vi Vi chắc hẳn không có vấn đề gì, song có người tác động vào trí nhớ cô ta.”
Sau khi đón Thang Đồ, hai người không về phòng khám mà đến thẳng nhà Sầm Từ. Nơi ở của cô cách xa trung tâm thành phố Nam náo nhiệt, nằm trong khu đô thị mới, nên khi màn đêm buông xuống nơi đây vô cùng yên tĩnh. Kiến trúc thành phố Nam được xây dựa vào núi, nhưng do khí hậu vừa tốt vừa thoải mái thích hợp để định cư, nên có rất nhiều người đưa gia đình đến đây sống lâu dài ở mảnh đất này. Cộng thêm du lịch ngày càng phát triển, mấy năm gần đây cao ốc mới mọc lên như nấm, nên người có sự phân chia giữa khu đô thị mới và khu đô thị cũ.
Khu đô thị mới nằm ở địa thế cao, không khác gì sống trên triền núi, nên mỗi khi vào đêm, từ khu đô thị mới nhìn xuống có thể trông thấy biển đèn rợp trời của khu đô thị cũ.
Trước đây Thang Đồ sống trong khu đô thị cũ, sau khi mở câu lạc bộ, cô ấy mới chuyển đến khu đô thị mới, trùng hợp thay căn nhà đối diện nhà Sầm Từ cũng đang rao bán, Thang Đồ bèn mua thẳng căn nhà đó, làm hàng xóm với Sầm Từ.
Ý của Thang Đồ là muốn thuận tiện chăm sóc lẫn nhau, nhưng Sầm Từ cảm thấy Thang Đồ thích hợp với bầu không khí ở khu đô thị cũ hơn bởi cô ấy ưa náo nhiệt, chuyển đến khu đô thị mới cuộc sống sẽ bớt rực rỡ về đêm, như vậy thì quá cô đơn.
Thật ra Sầm Từ cho rằng mình không cần người khác chăm sóc, đối với cô, yên tĩnh mới là cách hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời nhất.
Sầm Từ dùng ấm trà bằng đồng đun một bình trà lớn, hơi nóng tỏa ra, hương trà thoang thoảng bay lên, sưởi ấm cái rét buốt mùa đông ở thành phố Nam. Lúc rót trà, Sầm Từ nói suy nghĩ của mình về tình hình trước mắt với Thang Đồ. So với cuộc trò chuyện lúc trước, thái độ của cô lần này càng rõ ràng hơn.
Có điều Sầm Từ chỉ cúi đầu suy nghĩ, không hề phát hiện ra bàn tay cầm tách trà của Thang Đồ hơi khựng lại, sau đó cô đặt tách trà xuống, hỏi: “Cậu nói có người tác động vào trí nhớ của cô ta… Nghĩa là sao?”
Nghe Thang Đồ hỏi vậy, Sầm Từ liền ngước mắt lên nhìn cô ấy, có phần cảm thấy kì lạ: “Cậu đang hỏi mình về một câu hỏi chuyên nghành sao?”
Thang Đồ mỉm cười ngượng ngập: “Vậy… ý cậu là trí nhớ của Mẫn Vi Vi đã bị làm giả ư?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!