Cách Sơn Hải

Chương 12: 12: Anh Ấy Không Hề Nói Gì Với Tôi



Kế tiếp Từ Minh biết được từ trong miệng Đỗ Nguyên, trong hơn một năm qua, Giang Yến sẽ thường xuyên ở trong văn phòng của mình phát ngốc đối với một khung ảnh, có đôi khi không nghe thấy cả tiếng gõ cửa muốn báo cáo công việc của cấp dưới.

Có một lần Đỗ Nguyên tới văn phòng tìm tài liệu Giang Yến để quên, trong lúc tìm kiếm liền thấy được khung ảnh Giang Yến giấu ở tận cùng trong ngăn kéo ——
Người trong khung đúng là bác sĩ Từ đã lâu không tới công ty.

Từ Minh cảm thấy lời này có bug.

Đỗ Nguyên thân là thư ký không thể không bết tài liệu của Giang Yến để ở chỗ nào, Giang Yến cũng không có khả năng sẽ không nói vị trí cụ thể cho anh ta, huống chi khung ảnh vẫn là “cất giấu” ở tận cùng bên trong ngăn kéo, lấy sự hiểu biết của Từ Minh đối với cẩu nam nhân, cậu không cho rằng lúc Đỗ Nguyên tìm tài liệu sẽ cần đi lục ngăn kéo kia.

Nói tóm lại, thư ký Đỗ chính là hướng về phía khung ảnh a.

Nhưng Từ Minh cũng không có tính toán vạch trần bí mật bát quái của thư ký Đỗ, cậu chỉ lo nhấm nháp chua ngọt tên Giang Yến hũ nút kia nhìn lén ảnh chụp của cậu, thẳng đến Đỗ Nguyên nói:
“…Tôi mới tin tưởng, quả nhiên Giang tổng không thể để lộ ra chuyện Giang tổng bị ngài đá.


“Từ từ!” Từ Minh giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời nói của thư ký Đỗ.

Cậu nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của thư ký Đỗ, trong óc đều là nghi vấn: “Anh cảm thấy là tôi đá Giang Yến??”
“Đương nhiên, sao Giang tổng sẽ có khả năng chủ động chia tay với ngài, anh ấy thích ngài như vậy.

” Thư ký Đỗ không chút do dự:
“Còn để tôi cùng nhau tra thử chỗ nào thích hợp để cho đồng tính kết hôn cư trú nhất —— “
“Bịch” một tiếng, báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay bị Từ Minh ném xuống đất.

Cậu đứng bật dậy, cũng không rảnh để ý đến Giang Yến, bước nhanh qua túm chặt cà vạt của thư ký Đỗ, gầm nhẹ với anh ta:
“Lúc nào….

lúc nào?!”
“Vào hai năm trước.

” Đỗ Nguyên nhíu nhíu mày, nhận ra rằng mọi thứ có khả năng không phải là những gì anh luôn nghĩ.

Ánh mắt anh dán chặt vào người Từ Minh, ngay cả chút phản ứng nhỏ bẻ không đáng kể đều không buông tha: “Cậu không biết?”
Đầu óc Từ Minh trống rỗng, mờ mịt buông lỏng bàn tay nắm chặt cà vạt đối phương ra.

Hai năm trước, bọn họ còn chưa chia tay.

—— Thì ra thiếu chút nữa là bọn họ có thể đi đến một bước kết hôn này?
Cậu chậm rãi ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn Giang Yến bên ngoài, lẩm bẩm:
“Không biết… anh ấy không nói cho tôi, không hề nói gì với tôi.


Đỗ Nguyên trầm mặc nhìn cậu.

Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, cậu hít sâu mấy cái, miễn cưỡng bình tĩnh lại, chuyển tầm mắt về phía Đỗ Nguyên, trọng giọng nói mang theo chất vấn:
“Anh biết những việc này, cũng đoán ra có khả năng có vấn đề tâm lý, vì sao không nói cho tôi? Anh có số điện thoại của tôi, không phải sao?”
Thư ký Đỗ nhướng mày, có chút vô tội: “Tôi vẫn luôn cho rằng là bác sĩ Từ đá Giang tổng, cho nên Giang tổng chỉ có thể trút bầu tâm tư đối với ảnh chụp của ngài, còn chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho ngài.


“Huống hồ, tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không chen lọt, tôi tùy tiện gọi điện thoại cho bác sĩ Từ, rất có thể sẽ biến khéo thành vụng, còn sẽ bị Giang tổng trừ tiền lương… tôi uy hiếp, à không, khuyên Giang tổng đi làm kiểm tra sức khỏe, liền bị Giang tổng trừ nửa năm tiền lương cùng tiền thưởng cuối năm a.


Nhắc tới tiền lương thư ký Đỗ liền vô cùng đau đớn.

Từ Minh nghiến răng nghiến lợi: “Trừ bao nhiêu chờ lát nữa tôi chuyển lại cho anh!”
“Tài khoản thanh toán của tôi chính là số di động.

” Thư ký Đỗ buột miệng thốt ra, tốc độ cực nhanh khiến người không khỏi nghi ngờ anh ta là đang đợi nói ra những lời này.

Có lẽ là nhìn ra Từ Minh rất muốn bùng nổ đánh anh một trận, Đỗ Nguyên nhún vui, giơ hai tay ra*, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, quả thật là tôi muốn tìm ngài tán gẫu một chút.


(*双手一摊, kiểu nhún vai giơ tay ra 2 bên í.

)
“Khoảng nửa tiếng trước, tôi gọi mười ba cuộc điện thoại cho bác sĩ Từ, muốn nói cho ngài biết Giang tổng bảo tôi hôm nay đưa hồ sơ lại đây.


“Trên thực tế, thời gian Giang Yến bảo tôi lại đây là tám giờ đêm nay, cách hiện tại còn hơn sáu tiếng.

Tôi cho rằng hẳn là Giang tổng sẽ liên lạc với ngài hôm nay, nhưng tôi luôn cảm thấy không yên lòng, gọi điện thoại cho ngài không phải không có người nghe chính là đường dây bận, cho nên tôi chỉ có thể tới sớm hơn.


Thì ra vừa rồi trên xe điện thoại liên tục đổ chuông không chỉ là của Lục Hoằng, còn có Đỗ Nguyên gọi tới, mà cậu vội vã về nhà tìm Giang Yến, vẫn luôn không kiểm tra di động.

Tám giờ tối nay… lòng Từ Minh đã có suy đoán.

Bệnh viện tan tầm là năm giờ rưỡi, Giang Yến cùng Đỗ Nguyên định ra thời gian này, là đang chờ cậu tan tầm tới tìm hắn sao?
Giang Yến, rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện không nói cho em?
Từ Minh không hỏi được gì từ chỗ anh, cậu nhặt lại từng văn kiện dưới đất lên, đưa trả lại cho Đỗ Nguyên:
“Thư ký Đỗ, cảm ơn anh đã nói mấy thứ này cho tôi.

Phần hồ sơ này không dùng được, anh không cần đưa cho anh ấy.

Tôi ra ngoài nói chuyện với anh ấy, anh cứ tạm thời ở trong này, có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói, đừng đi ra.


Thư ký Đỗ không có ý kiến, cúi đầu vuốt phẳng từng nếp gấp trên hồ sơ một cách cẩn thận tỉ mỉ.

Từ Minh đi tới cửa, bỗng đột nhiên nghĩ ra, quay đầu nhìn anh:
“Thư ký Đỗ, hôm nay là ngày mấy?”
“….

Ngày 26 tháng 06.


Đỗ Nguyên híp mắt, cũng liên tưởng đến gì đó, ánh mắt trở nên có chút vi diệu.

“Nếu tôi nhớ không lầm, hình như hôm nay là kỷ niệm ngày quen nhau của ngài và Giang tổng.

”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.