“Gã biết nơi tôi sống. Gã đã đến đó hai lần. Có ba địa điểm chúng ta có thể đặt gã vào. Tôi đã hy vọng có thể khoanh vùng khu vực nhưng gã tự tản ra ngoài. Và hệ thống an ninh nữa.” Eve tự chiều mình bằng cách khẽ thở dài khi nhẹ nhõm ngồi lại vào ghế. “Ba hệ thống khác nhau. Chỗ Starr ở gần như không có hệ thống an ninh. Gác cổng điện tử, không hoạt động – và theo những người khác trong tòa nhà thì nó đã không hoạt động vài tuần rồi. DeBlass có trình độ cao, mã mở khóa để vào trong, dấu vân tay, an ninh tòa nhà trọn vẹn – âm thanh và hình ảnh. Hẳn đã bị xâm nhập tại hiện trường. Thời gian trễ của chúng ta chỉ đủ lên một thang máy và hành lang của tòa nhà nạn nhân ở. Chỗ của tôi không hào nhoáng bằng. Tôi có thể xâm nhập bằng lối vào – bất cứ kẻ xâm nhập gia cư có bộ dạng đàng hoàng nào cũng có thể. Nhưng tôi có một ổ khóa cảnh sát Hệ Thống 5000 gắn ở cửa. Phải là tay chuyên nghiệp thật sự mới có thể mở khóa mà không cần mật mã gốc.”
Gõ ngón tay trên bàn, Eve nhăn mặt với tấm bản đồ. “Gã là một chuyên viên an ninh, hiểu biết vũ khí của mình – loại vũ khí cổ, Feeney à. Gã đưa dữ kiện vào thủ tục phòng ban nhanh tới mức gán được nhãn điều tra viên chính cho tôi chỉ trong vài giờ sau khi xảy ra vụ án đầu tiên. Gã không để sót dấu vân tay hoặc dịch chất cơ thể. Thậm chí cả một sợi lông bộ phận sinh dục chết tiệt cũng không. Điều đó có ý nghĩa gì với ông?”
Feeney hít không khí vào qua kẽ răng, ngả người ra sau trên gót chân. “Cớm. Quân nhân. Có thể là bán quân nhân hoặc an ninh chính phủ. Có thể là một gã say mê trò an ninh – loại này có vô số. Có khả năng là tội phạm chuyên nghiệp nhưng không cao.”
“Tại sao khả năng không cao?”
“Nếu gã kiếm sống bằng nghề phạm tội, vậy tại sao giết người? Đâu có lợi lộc gì trong cả hai vụ này.”
“Thế thì gã đang nghỉ hè,” Eve nói nhưng không thấy vui.
“Có thể. Tôi đã đụng độ những tên phạm tội tình dục, kết hợp với IRCCA. Không kẻ nào lộ mặt khớp với tay này. Cô xem báo cáo này chưa?” Feeney hỏi, ngụ ý cuộc truyền phát của IRCCA.
“Chưa. Sao cơ?”
“Tôi đã đính kèm nó sáng hôm nay. Có thể cô sẽ ngạc nhiên là năm trước có khoảng một trăm vụ tấn công bằng súng trên cả nước, số lượng vụ ngẫu nhiên cũng chừng đó.” Feeney nhún một bên vai. “Rượu lậu, sản xuất tại nhà, chợ đen, tống tiền.”
“Nhưng không kẻ nào khớp với dữ liệu mô tả của chúng ta.”
“Không ai cả.” Feeney trầm ngâm nhai. “Bọn bệnh hoạn tình dục cũng không, mặc dù việc quét dữ liệu là một cuộc giáo dục thật sự. Tôi chộp được một gã sáng giá. Gã này ở Detroit, ra tay bốn lần trước khi bị khởi tố. Gã thích tìm kiếm một trái tim cô đơn, trở lại nơi ở của cô gái. Gã sẽ cho cô gái uống thuốc ngủ rồi lột bỏ y phục, phun sơn đỏ có ánh lân tinh lên người nạn nhân, từ đầu xuống chân.”
“Quái đản.”
“Chết người. Da người phải thở, thế là cô gái sẽ ngạt thở, và trong khi cô ta ngạt thở dần dần đến chết thì gã chơi đùa với nạn nhân. Gã sẽ không giao phối với cô gái, không có t*ng trùng hay xâm nhập. Gã chỉ sờ soạng hai bàn tay nhỏ bé lên khắp người cô ta.
“Chúa ơi, bệnh hoạn quá.”
“Đúng vậy. Gã hơi quá hăm hở, hơi quá nóng vội với một nạn nhân. Cô biết không, gã bắt đầu chà xát cô gái trước khi sơn kịp khô. Một số sơn bong ra và nạn nhân bắt đầu tỉnh lại. Thế là gã phát hoảng và bỏ chạy. Lúc ấy cô gái khỏa thân của chúng ta, người phủ đầy sơn, loạng choạng vì thuốc ngủ nhưng tức giận, chạy thẳng ra ngoài đường và bắt đầu hét toáng. Đơn vị đi qua đó, nhanh chóng nhận ra vì cô gái rực sáng như một buổi trình diễn tia laser, và bắt đầu lục soát theo tiêu chuẩn. Gã trai của chúng ta chỉ ở cách đó vài khu phố. Thế là họ tóm được gã…”
“Đừng nói thế.”
“Bắt quả tang,” Feeney nói với một nụ cười nham nhở. “Chết tiệt, một vụ hay ho. Bắt quả tang thủ phạm.” Khi Dallas trợn mắt lên, Feeney bèn quyết định là các chàng trai trong toán của ông ta sẽ ưa thích câu chuyện này hơn.
“Dù sao thì có lẽ chúng ta đã tóm được một gã bệnh hoạn tình dục. Tôi sẽ đánh thẳng vào đám bệnh hoạn và gái giang hồ. Có thể chúng ta sẽ gặp may. Tôi thích ý tưởng về điều ấy hơn một tay cớm.”
“Tôi cũng thế.” Môi bĩu ra, Eve xoay người nhìn Feeney. “Feeney, ông có bộ sưu tập nhỏ, ông biết về vũ khí cổ.”
Feeney chìa hai cánh tay ra, cổ tay khép chặt vào nhau. “Tôi thú nhận. Bắt tôi đi.”
Eve suýt phì cười. “Ông biết những tên cớm sưu tập khác chứ?”
“Biết một số ít. Đó là một sở thích đắt tiền, vì thế hầu hết những người tôi biết đều sưu tập các bản sao. Nói chuyện đắt tiền thì,” Feeney nói thêm, sờ tay áo của Eve. “Áo đẹp đấy. Cô được tăng lương?”
“Áo mượn,” Eve thì thào và ngạc nhiên thấy mình phải cố không đỏ mặt. “Hãy điều tra họ cho tôi, Feeney. Những người có vũ khí cổ thật sự ấy.”
“A, Dallas.” Nụ cười của Feeney biến mất trước ý tưởng chĩa mũi dùi vào nhóm của ông ta. “Tôi ghét chuyện thối tha đó.”
“Tôi cũng thế. Dù sao cũng cứ điều tra họ. Lúc này thì trong nội vi thành phố đã.”
“Phải.” Feeney thở ra một hơi, tự hỏi không biết Eve có nhận thấy rằng tên ông ta sẽ nằm trên danh sách đó không. “Quả là cách tồi tệ để bắt đầu một ngày. Giờ thì có quà cho cô đây, nhóc ạ. Có một bản ghi nhớ trên bàn của tôi khi tôi vào phòng, sếp đang trên đường đến văn phòng của chỉ huy. Ông ấy muốn gặp cả hai chúng ta.”
“Dẹp chuyện đó đi.”
Feeney chỉ nhìn đồng hồ. “Năm phút sau tôi sẽ đến đó. Có lẽ cô sẽ muốn khoác áo len hay cái gì đó vào để Simpson không nhìn kỹ cái áo sơ mi này mà quả quyết là chúng ta được trả lương quá mức.”
“Dẹp cả chuyện đó nữa.”
Sếp Edward Simpson là một nhân vật bệ vệ. Cao mét chín, tinh thần sẵn sàng chiến đấu, ông ta ưa thích trang phục sẫm màu và cà vạt sặc sỡ. Mái tóc nâu dợn sóng đã điểm bạc.
Cả Sở Cảnh sát đều biết rõ là những điểm nổi bật đó đã được bổ sung bởi chuyên viên thẩm mỹ của riêng Edward. Mắt ông ta màu xanh ánh thép – một màu mà số phiếu bầu ông ta cho thấy nó đã truyền cảm hứng cho sự tự tin của cử tri – vốn hiếm khi tỏ vẻ hài hước, miệng là một dấu phẩy mỏng dính đầy vẻ mệnh lệnh. Nhìn Edward, mọi người đều nghĩ đến sức mạnh và uy quyền.
Thật vỡ mộng khi biết ông ta đã sử dụng cả hai một cách bất cẩn đến thế nào để chạy đua trong cái vũng lầy chính trị náo động.
Edward ngồi xuống, chụm đôi bàn tay dài, mịn màng nhấp nháy một bộ ba chiếc nhẫn vàng. Giọng ông ta khi thốt lên âm vang như giọng một diễn viên.
“Chỉ huy, đại úy, trung úy ạ, chúng ta có một tình huống tế nhị đây.”
Và óc tính toán thời gian của một diễn viên. Edward ngừng nói, lần lượt quét ánh mắt xanh lên từng khuôn mặt theo thứ tự.
“Các vị đều biết đám truyền thông ưa thích xu hướng giật gân như thế nào rồi đấy,” ông ta tiếp tục. “Trong năm năm quyền hạn của tôi, thành phố của chúng ta đã hạ thấp được năm phần trăm tỷ lệ tội ác. Mỗi năm một phần trăm chẵn. Tuy nhiên, với những sự kiện gần đây thì đám nhà báo không còn để tâm đến thành tích đó nữa. Đã có những dòng tít lớn về hai vụ giết người đó. Những bài báo chất vấn cuộc điều tra và đòi hỏi câu trả lời.”
Whitney, vốn ghét cay ghét đắng Simpson, hòa nhã trả lời. “Những bài báo thiếu chi tiết, thưa sếp. Mã 5 trong vụ DeBlass không cho phép hợp tác hoặc cung cấp thông tin cho báo chí.”
“Bằng cách không cung cấp thông tin,” Simpson nạt lại, “chúng ta đã cho phép họ đoán mò. Chiều nay tôi sẽ đưa ra thông báo.” Ông ta giơ tay lên ngay khi Whitney dợm phản đối. “Cần phải cho công chúng điều gì đó để đánh giá, và thông qua đánh giá họ cảm thấy an tâm rằng Sở Cảnh sát vẫn kiểm soát được vụ việc. Ngay cả khi không phải vậy.”
Ánh mắt Simpson xoáy vào Eve. “Trung úy, là nhân vật chính, cô cũng sẽ dự cuộc họp báo. Văn phòng của tôi sẽ chuẩn bị một bản thông báo để cô đưa ra.”
“Với tất cả sự kính trọng, thưa sếp Simpson, tôi không thể tiết lộ với công chúng bất cứ chi tiết nào của vụ án vốn có thể làm suy yếu cuộc điều tra.”
Simpson nhổ một cọng vải trên tay áo ông ta. “Trung úy, tôi có ba mươi năm kinh nghiệm. Tôi tin mình biết cách xử trí một cuộc họp báo. Thứ hai,” ông ta vừa nói tiếp vừa bỏ qua Eve bằng cách quay sang Chỉ huy Whitney, “nhất định phải đập tan giả định về mối liên hệ giữa hai vụ án DeBlass và Starr mà báo chí nêu ra. Sở không thể lãnh trách nhiệm cho việc khiến Thượng nghị sĩ DeBlass bị xúc phạm về mặt đời tư, hoặc làm tổn hại địa vị của ông ấy bằng cách nối kết hai vụ án này với nhau.”
“Kẻ giết người gây ra chuyện đó cho chúng ta,” Eve nói qua kẽ răng.
Simpson miễn cho cô một cái liếc. “Một cách chính thức thì không có liên hệ. Khi bị hỏi hãy bác bỏ.”
“Khi bị hỏi,” Eve chữa lại, “thì nói dối.”
“Hãy để dành đạo đức cá nhân của cô. Đây là thực tế. Một vụ tai tiếng bắt đầu ở đây rồi vang lên tận Đông Washington sẽ quay lại ụp lên đầu chúng ta như một trận mưa nhiệt đới. Sharon DeBlass chết đã hơn một tuần mà cô chưa thu được gì.”
“Chúng ta thu được hung khí,” Eve phản đối. “Chúng ta có động cơ khả thi là tống tiền, và một danh sách những nghi can.”
Sắc mặt của Simpson bừng lên khi ông ta nhỏm dậy khỏi ghế ngồi. “Tôi là lãnh đạo của Sở này, Trung úy, và cái mớ lộn xộn mà cô bày ra thì lại đến tay tôi lau sạch. Đã đến lúc cô thôi đào bới và xếp vụ án lại.”
“Thưa sếp.” Feeney bước lên trước. “Trung úy Dallas và tôi…”
“Chết tiệt, cả hai có thể bị nhốt vào bộ phận Giao Thông ngay tức thì,” Simpson kết thúc.
Nắm tay siết chặt, Whitney bật dậy. “Chớ đe dọa nhân viên của tôi, Simpson. Anh chơi trò của anh, cười duyên trước ống kính và cọ mông với bọn Đông Washington, nhưng chớ có bước vào lãnh thổ của tôi và đe dọa người của tôi. Họ đang công tác và tiếp tục công tác. Anh muốn thay đổi điều đó thì hãy cố mà hạ được tôi.”
Sắc mặt Simpson càng đỏ hơn nữa. Trong cảm giác mê hoặc, Eve ngắm nhìn mạch máu đập trên thái dương ông ta. “Người của anh nhấn sai nút trong vụ này; hậu quả anh sẽ lãnh. Lúc này tôi kiềm chế được Thượng nghị sĩ DeBlass nhưng ông ấy không vui khi nhân viên điều tra vội vàng gây áp lực với con dâu, xâm nhập vào nỗi đau khổ riêng tư của cô ta và hỏi những câu gây lúng túng, không liên quan. Thượng nghị sĩ DeBlass và gia đình là nạn nhân, không phải nghi can, và phải có được sự tôn trọng lẫn bảo toàn phẩm giá trong vụ điều tra này.”
“Tôi nhất trí Elizabeth Barrister và Richard DeBlass phải có được sự tôn trọng và bảo toàn phẩm giá.” Eve thận trọng nén giận. “Cuộc phỏng vấn được tiến hành với sự đồng thuận và hợp tác của họ. Tôi không biết phải được phép của ông hay Thượng nghị sĩ để làm việc vì tôi thấy đã được bảo đảm trong vụ này.”
“Và tôi sẽ không để cho báo chí đoán mò rằng Sở này quấy rầy các bậc cha mẹ đang đau buồn, hoặc tại sao nhân viên điều tra chính thức lại chống kiểm tra bắt buộc sau một cuộc kết liễu.”
“Cuộc kiểm tra Trung úy Dallas bị đình hoãn theo lệnh của tôi,” Whitney lên tiếng, giọng gầm gừ phẫn nộ. “Và được sự chấp thuận của anh.”
“Tôi biết rõ điều đó.” Simpson nghiêng đầu. “Tôi đang nói về sự đồn đoán trong giới báo chí. Tất cả chúng ta sẽ bị soi dưới kính hiển vi cho đến khi gã đó bị ngăn chặn. Thành tích và những hành động của Trung úy Dallas sẽ được đưa ra mổ xẻ trước công chúng.”
“Thành tích của tôi sẽ đứng vững.”
“Lại còn các hành động của cô nữa,” Simpson nói với một nụ cười thoảng qua. “Cô sẽ trả lời thế nào về chuyện gây họa cho vụ án và vị trí của cô trong việc dung dưỡng mối quan hệ cá nhân với một nghi can? Và cô nghĩ vị trí chức quyền của tôi sẽ là gì nếu khi nào đó việc cô ngủ với nghi can đó bị tiết lộ?”
Sự tự chủ giữ cho Eve bình tĩnh được, ánh mắt vô hồn, giọng nói bình thản. “Tôi chắc ông sẽ treo cổ tôi để tự cứu mình, sếp Simpson ạ.”
“Không do dự,” ông ta đồng ý. “Hãy có mặt ở Tòa thị chính. Đúng mười hai giờ trưa.”
Khi cánh cửa lách cách đóng lại sau lưng Simpson, Chỉ huy Whitney ngồi xuống lại. “Đồ chó mất giống.” Rồi ánh mắt của ông ta, vẫn còn sắc như dao cạo, cứa vào Eve. “Cô đang làm quái gì thế?”
Eve thừa nhận rằng – buộc phải thừa nhận – sự riêng tư của cô không còn là vấn đề nữa. “Tôi qua đêm với Roarke. Đó là một quyết định cá nhân, vào thời điểm cá nhân. Theo quan điểm chuyên môn của tôi, với tư cách nhân viên điều tra chính, thì anh ta đã được loại khỏi diện nghi can. Điều đó không phủ nhận được sự thật rằng hành vi của tôi là không thích hợp.”
“Không thích hợp,” Whitney bùng nổ. “Thử trò lố bịch. Thử tự sát nghề nghiệp. Khốn kiếp, Dallas, cô không kiểm soát được các tuyến hạch của cô sao? Tôi không chờ đợi chuyện này nơi cô.”
Bản thân Eve cũng không mong đợi chuyện đó. “Vụ việc không ảnh hưởng đến cuộc điều tra hoặc khả năng tiếp tục của tôi. Nếu nghĩ khác đi thì ông sai rồi. Nếu rút tôi ra, ông cũng sẽ phải thu lại phù hiệu của tôi.”
Whitney trố mắt nhìn Eve một lúc, nguyền rủa lần nữa. “Cô bảo đảm cho Roarke được loại khỏi danh sách chót, Dallas. Hãy bảo đảm gã được loại bỏ hoặc bị tóm trong vòng ba mươi sáu giờ. Và hãy tự hỏi bản thân một câu đi.”
“Tôi đã hỏi,” Eve xen ngang, với cảm giác nhẹ nhõm chỉ mình cô biết khi Whitney không đòi lại phù hiệu của cô, chưa đòi. “Làm sao Simpson biết tôi ở đâu đêm qua? Tôi đang bị theo dõi. Câu hỏi thứ hai là tại sao. Là do lệnh của Simpson, lệnh của DeBlass? Hay kẻ nào đó đã tiết lộ thông tin cho Simpson để phá hoại uy tín của tôi, và thế là phá hoại cuộc điều tra?”
“Tôi trông đợi cô tìm ra.” Whitney ngoắc một ngón tay về phía cửa. “Hãy cảnh giác trong buổi họp báo đó, Dallas.”
Họ đi chưa hơn ba bước chân xuống hành lang thì Feeney bùng nổ. “Cô đang nghĩ chuyện quái gì thế? Chúa ơi, Dallas.”
“Tôi không sắp đặt chuyện đó, được chứ?” Eve xông đi tìm thang máy, thọc tay vào túi. “Thôi đi.”
“Tên hắn trên danh sách chót. Hắn là một trong những người cuối cùng đã nhìn thấy Sharon DeBlass còn sống mà chúng ta biết. Hắn có tiền nhiều hơn cả Chúa, và có thể mua bất cứ thứ gì, kể cả sự miễn dịch.”
“Anh ta không phải típ người thích hợp.” Eve ào vào trong thang máy, gắt lên. “Tôi biết tôi đang làm gì.”
“Cô không biết quái gì hết. Suốt những năm quen biết cô, chưa bao giờ tôi thấy cô vấp chân một gã trai nào. Giờ đây cô ngã lòng ngủ với một gã.”
“Chỉ là chuyện tình dục thôi. Không phải tất cả chúng ta đều có cuộc sống êm ả với một người vợ thoải mái dễ chịu. Tôi muốn ai đó chạm vào tôi và Roarke muốn là người đó. Tôi ngủ với ai liên quan quái gì đến ông.”
Feeney chụp tay Eve trước khi cô kịp ào ra khỏi thang máy. “Mặc xác chuyện đó. Tôi lo cho cô.”
Eve cưỡng lại cơn thịnh nộ vì bị chất vấn, bị dò la, vì những khoảnh khắc riêng tư nhất của mình bị xâm nhập. Cô quay lại, hạ giọng để những người đi trên hành lang không nghe lỏm được.
“Tôi có phải là cớm tốt không, Feeney?”
“Cô là người giỏi nhất tôi từng làm việc chung. Vì thế tại sao…”
Eve giơ một bàn tay lên. “Điều gì làm nên một cớm tốt?”
Feeney thở dài. “Trí óc, lòng gan dạ, kiên nhẫn, thần kinh, linh tính.”
“Trí óc, lòng gan dạ, linh tính của tôi bảo tôi rằng không phải Roarke. Mỗi lần cố xoay vấn đề chĩa vào anh ta, tôi lại đụng phải một bức tường. Không phải anh ta. Feeney, tôi có kiên nhẫn và thần kinh để duy trì điều này cho đến khi tìm ra thủ phạm.”
Ánh mắt Feeney vẫn hướng vào cô. “Và nếu lần này cô sai lầm thì sao, Dallas?”
“Nếu sai lầm, họ sẽ không phải đòi lại phù hiệu.”
Eve phải hít lấy một hơi thở để trấn an. “Feeney, nếu sai lầm về vụ này, về Roake, tôi sẽ tiêu. Tiêu hoàn toàn. Vì nếu không là một cớm tốt, tôi không là gì cả.”
“Chúa Jesus, Dallas, đừng…”
Eve lắc đầu. “Chạy danh sách cớm cho tôi, được chứ? Tôi cần gọi vài cuộc.”