Nơi tăm tối đầy mệt mỏi này cứ quấn lấy cô, từng chút, từng chút vùi cô xuống tuyệt vọng bi thương. Ai đó đang gọi, có ai đó đanggọi tên cô, ai đó rất gần, rất gần. Nhưng cô không thể nào mở mắt lạicàng không thể lên tiếng, dòng suy nghĩ của cô nhiễu loạn, mờ mịt.
Mĩ Tư Đế chẳng thèm liếc mấy vị khách không mời trước mắt, chỉ chú tâm thi triển ma pháp. Haray nằm bất động trên tế đàn, từng sợi dây len lỏithắt chặt lấy cô, máu và mồ hôi hòa chung rơi từng giọt tí tách.
Kevil không đủ kiên nhẫn nhìn cô bị hành hạ, càng sốt sắng càng không biếthành xử sao cho phải. Diêm Vương là người tỉnh táo nhất, có lẽ do đãquen với Địa Ngục tăm tối này.
– Mĩ Tư Đế, bà thả em gái tôi ra
– Ồ, cậu biết tôi? À nhận ra rồi, con trai của lão Diêm Đế ấy
Khuôn mặt xinh đẹp kia thờ ơ lạnh nhạt, dường như xung quanh không gì có thể làm ảnh hưởng tới bà.
-Như thế nào bà mới chịu thả Haray?
– Ta đâu có bắt cô ta, cô ta tự nguyện kí khế ước với ta để phá giải lờinguyền. Hơn nữa, bây giờ có muốn cũng không thể ngừng lại. Bị phản phệthì không chỉ ta mà cô ấy cũng chết ngay tức khắc
– Quả nhiên là vậy mà
Windy lẩm bẩm trong cổ họng. Cô không nghĩ đến chuyện Haray đem tính mạng của mình ra trao đổi. Khụy xuống nền đất lạnh lẽo, Seny đang ở đâu? NếuSeny ở đây thì thật tốt.
Những tia sétlại đánh xuyên qua lồng ngực Haray, mỗi lần như vậy trái tim anh như bịbóp chết. Kevil nắm chặt lòng bàn tay, cố để đầu óc tỉnh táo, lúc nàykhông thể khinh suất, không thể để Haray chết. Nhưng rốt cục phải làmthế nào? Rút cục phải làm sao mới cứu được cô?
Gió hất tung mái tóc đen của Mĩ Tư Đế, đôi mắt ma mị thâm lường quét qua người cô, cao giọng hỏi
– Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi đồng ý dùng sinh mạng của mình thực hiện giao dịch?
Đến lúc rồi, đến lúc phải đi rồi, nhưng đến sức mở lời cô cũng chẳng còn.Nếu có thể nhìn thấy mọi người lần nữa thì tốt biết bao…
– Ta…
– Không đồng ý
Một cơn lốc từ ngoài cửa lùa vào, bóng người bước ra ngang nhiên, cao ngạo.
– Ây da, cái xe cà tàn của Phán Quan coi vậy mà lanh lẹ ghê_ Thiên Nhibước xuống, vuốt mái tóc hỗn loạn, cô còn chưa kịp điểm trang xong đã bị Seny đẩy ra một bên, nhanh đi về phía trước
– Mụ già kia, bà đây nói bà không đồng ý
Seny vừa thét, vừa rút dao bạc trong tay phi về phía Mĩ Tư Đế, nhưng tất cảđều bị bà ta chặn lại, nó nghiến răng khó chịu, liếc nhìn Kevil nháy mắt một cái chỉ thấy anh thở dài, nhưng cũng thuận theo kiểu làm việc tùyhứng của nó. Vậy là anh em hai người cùng tấn công. Kevil lao lên thuhút sự chú ý, trong khi nó dùng dao bạc găm vào bàn tay đang làm phépcủa Mĩ Tư Đế, bà ta vừa thu tay lại, cú nổ lớn xảy ra, trong mù mịt bụikhông nhìn rõ thứ gì, nó cũng bị văng ra ra.May sao Sky đứng sau đỡ lấynó.
Mĩ Tư Đế dường như bị phản phệ nônra máu, căm giận lườm nó. Haray bị hất tung lên không trung, sợi dâyquấn quanh người cô cũng biến mất, nó hoảng loạng lao ra đỡ lấy cô. Vỗlên khuôn mặt trắng bệch của Haray, nó thật sự rất sợ, sợ người bạn nàyvì nó mà chết, cô luôn mắng nó ngốc nghếch, ai mới là kẻ ngốc chứ?
Haray mở mí mắt, chau mày nhìn nó, ho ra máu, vậy mà lại lạnh nhạt đẩy nó ra, thầm cười chế giễu bằng hơi thở đứt quãng
– Ha… tao khó khăn lắm mới tới được đây..vậy mà…khụ… mấy người được dọn đường sẵn, cứ thế xông vào phá rối chuyện tốt của người khác
– Chuyện tốt? Mày xem thử mày đang làm gì? Đây vốn là chuyện của tao,người xen vào là mày, ai cần mày giúp, ai cần mày làm thế? Ai… ai cầnchứ?
Nó cúi gằm mặt, nước mắt không hiểu sao lại lăn dàitrên má. Haray giật mình, rõ ràng muốn chạy đến ôm nó vào lòng, cuốicùng hững hờ quay lưng, yếu ớt hỏi Mĩ Tư Đế
– Có thể tiếp tục không, đừng để ý đến họ
Mọi người đều trừng mắt nhìn cô, Kevil dường như định nói gì đó đã thấy nóquả quyết đứng dậy, gạt sạch nước mắt đi về phía Haray
Chát
Âm thanh khô khốc vang lên, bàn tay nó in hằn trên khuôn mặt trắng bệch của Haray.
– Mày… tỉnh táo lại chưa? bình tĩnh lại cho tao
Haray run run nhìn nó, khóe mắt đọng một tầng hơi sương, ôm má ủy khuất, môi mấp máy như không tin nổi
– Móe, tát người ta một cái lệch mặt mà còn kêu tỉnh táo, cái đạo lí khỉkhô gì thế hả? Tao thử tát mày xem mày có bình tĩnh nổi khôngNHÁ_NHÁ_NHÁ!
– …
Chiến tranh thế giới lầnthứ n diễn ra, mỗi người một câu qua lại, vài người đã tập hợp thành một cái chợ ồn ào xuyên quốc gia. Mĩ Tư Đế giận đến run người, chẳng aithèm quan tâm đây là lãnh địa của bà, cứ như nhà vô chủ mà lộng hành.
– IM, im hết, lũ con nít ranh vài trăm tuổi kia, lão bà đây còn chưa nói, tụi bây loạn cái gì?
Thu lại vẻ thê thảm vì bị phản phệ khi này, bà ta nằm dài trên vương vị của mình, điểm mặt từng người, khóe miệng kéo lên giễu cợt
-Ồ, tình cảm quá, đoàn kết quá, thôi thì nhốt các người ở đây để phục vụta vậy. Còn Haray, phép thuật đã làm quá nửa, không thể dừng lại, tiếptục thôi.
Chỉ thấy tay áo đen phất lên,tất cả lập tức bị nhốt trong kết giới Mĩ Tư Đế tạo ra. Haray đứng bênngoài, im lặng không nói, nụ cười nhẹ trong suốt như nước mùa thu hiệnhữu, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến, dù đến phút cuối vẫn không muốnnói lời nào. Vì như vậy chỉ thêm đau lòng, thêm hối tiếc.
Nó cắn chặt môi dưới, bất lực nhìn cô rời đi, tại sao lại vậy? Bản thânthật vô dụng, không thể làm gì, cuộc đời nó đã từng ân hận, không thể để những ngày tháng tiếp theo đầy dằn vặt như vậy. Như một con thú hoangđạt tới cực hạn, rên rỉ, gào thét trong tuyệt vọng
– Diêm ca anh làm gì đi chứ, Kevil anh có cách mà phải không? Sky anh cứu cô ấy đi, mọi người làm gì đi chứ? Làm gì đi…
Trong sự nhạt nhòa của nước mắt, mọi cầu xin, mọi cố gắng đều là vô ích, làmgì có phép màu, mà nếu có, thượng đế cũng bỏ quên nó rồi.
Mĩ Tư Đế nhàn hạ chứng kiến một cảnh như vậy, cũng chẳng để tâm đến, bà đã sống lâu đến mức quên đi mọi xúc cảm. Chút suy nghĩ cuốn bà theo mộtdòng hồi tưởng mông lung, cho đến khi…
Đoàng
Tiếng nổ lớn lại lần nữa từ cửa vọng vào, theo sau người đó là ánh hào quangchói lóa, và nụ cười nhởn nhơ tựa có tựa không, Mĩ Tư Đế nghiến lợi rủathầm, nếu có thể bà muốn đâm đơn kiện mấy tên xâm nhập gia cư bất hợppháp này, coi nhà bà là cái chợ muốn đến muốn đều được sao?
Mọi chú ý đều được chuyển qua dáng người cao lớn kia.