Mười giờ, hắn và Dorothy rời nhà, tay trong tay đi dưới bầu trời nắng chan hòa, lung linh như thủy tinh trong âm thanh réo gọi, cười đùa của đám sinh viên đồng lớp. Ba cô gái mặc đồng phục diễu hành đang len lỏi đi qua; một cô đánh xập xõa với cái dùi bằng gỗ; hai cô kia mang bảng cổ động cho cuộc tranh giải bóng rổ sắp đến.
– Anh còn đau không? – Dorothy hỏi vì vẻ mặt nhăn nhó của hắn.
– Đau chút thôi.
– Anh thường bị đau nhức như thế à?
– Không. Em đừng bận tâm – Hắn nhìn đồng hồ tay – Em không lấy phải thằng thương phế binh làm chồng đâu mà lo – Gịong hắn lừng khừng.
Hắn và nàng bỏ lối đi chính, đi vào bãi cỏ.
– Lúc nào mình sẽ đi đến đó hả anh? – Nàng siết nhẹ tay hắn.
– Chiều nay, khoảng bốn giờ.
– Sao không đi sớm hơn hả anh?
– Sớm để làm gì?
– Để tranh thủ thời gian. Năm giờ họ nghỉ việc.
– Không mất thì giờ lắm đâu. Mình chỉ điền vào mẫu hôn thú, sau đó một vị chức sắc nào đấy làm lễ kết hôn cho mình luôn.
– Tốt hơn là em nên mang theo giấy khai sinh.
– Ừ, đúng đó.
Nàng nhìn hắn, giọng bỗng trở nên đứng đắn, đôi má ửng hồng vì thẹn. – “Con bé chẳng có vẻ gì là dối trá cả” – Hắn thầm nghĩ.
– Anh có ân hận vì thuốc không công hiệu không hả anh? – Nàng lo lắng hỏi.
– Không! Chẳng có gì phải ân hận cả.
– Anh không cường điệu chứ? Công chuyện sẽ thế nào đây?
– Ờ mình sẽ lo liệu, em à. Anh chỉ muốn thử xem vậy thôi. Tựu trung là chỉ lo cho em.
Mặt nàng đỏ hơn. Hắn quay đi, bối rối trước vẻ hồn nhiên, ngây thơ trong trắng của nàng. Hắn lại nhìn nàng, trông nàng tươi thắm, không gợn một nét ưu tư, băn khoăn nào nữa trên khuôn mặt. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, nhí nhảnh nói:
– Không sao đến lớp được. Em trốn học vậy.
– Hay đấy. Anh cũng cúp luôn. Em hãy ở lại với anh.
– Anh nói sao?
– Ở lại với anh rồi đến tòa thị chính luôn. Trọn ngày hôm nay, em phải ở với anh.
– Không được đâu, anh. Làm sao em ở cả ngày được. Em phải về cư xá lo thu xếp áo quần… Anh không sửa soạn vali hả?
– Anh đã để vali ở khách sạn khi xuống giữ phòng.
– Aên mặc đẹp nghe anh. Em thích nhìn thấy anh trong bộ áo quần màu xanh nước biển đó.
Hắn cười.
– Vâng! Xin tuân lệnh, thưa phu nhân. Dẫu sao cũng phu nhân vui lòng dành cho tôi một ít phút được ở cạnh phu nhân, kể từ giờ phút này.
– Mình sẽ làm gì? – Nàng nũng nịu hỏi.
– Anh cũng chưa biết làm gì đây – Hắn và nàng thung dung băng qua bãi cỏ – Có lẽ mình đi dạo chơi. Xuống bờ sông chẳng hạn.
– Với đôi giày này à? – Nàng nhấc bàn chân lên, đôi giày bằng da mềm, nhẹ – Đau chân chết. Giày đâu có đế, anh!
– Ô kê – Hắn nói – Không đi nữa.
– Em đề nghị thế này – Nàng đưa tay chỉ nhà Nghệ thuật phía trước mặt – Mình vào đó nghe nhạc.
– Có là điên. Một ngày đẹp trời thế này lại rúc vào đó.
Hắn chợt im lặng vì thấy nàng bỗng nhiên không cười nữa. Nàng nhìn sang phía bên kia nhà Nghệ thuật, nơi có cái tháp nhọn của đài truyền thanh KBRI vượt cao hẳn lên bầu trời.
– Mới đây em đã gặp bác sĩ rtong nhà Hành chính – Gịong nàng nghèn nghẹn.
– Lần này thì khác chứ – Bỗng hắn đứng khựng.
– Có chuyện gì thế?
– Dorrie, em có lý đấy. Tại sao mình phải đợi đến bốn giờ kia chứ? Mình đến đó ngay bây giờ.
– Anh nói sao? Đi ngay bây giờ? – Nàng ngạc nhiên.
– Ừ, ngay sau khi em đã thu xếp mọi việc. Em về cư xá chuẩn bị đi. Em có gì phản đối không?
– Ôi, em đồng ý cả hai tay. Em muốn đi ngay.
– Chốc nữa anh sẽ gọi em, nói cho em biết anh sẽ đón em tại đâu.
– Vâng, vâng – Nàng rướn người lên hôn hắn cuồng nhiệt – Em yêu anh, em yêu anh vô cùng – Nàng thì thào.
Hắn nheo mắt, nhìn nàng, cười.
Nàng vội vã rảo bước, quay đầu lại nhìn hắn, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Hắn nhìn theo Dorothy, rồi đưa mắt nhìn về cái tháp sừng sững bên kia nhà Hành chính ở Blue River, tòa nhà mười bốn tầng cao nhất thành phố.