Leo Kingship đang ngồi chống khuỷu tay lên bàn, những ngón tay đan vào nhau quanh ly sữa đá, ông chăm chăm nhìn một lý rượu màu vui mắt.
– Con thường gặp cậu ta phải không? – Ông hỏi làm như không có gì quan trọng lắm.
Cẩn thận, Marion đặt ly cà phê xuống cái đĩa màu xanh kẻ vàng, nhìn bố, nhìn khuôn mặt đỏ au hiền lành và đôi mắt nhấp nhóa vì ánh đèn phản chiếu sau kính mắt của ông.
– Gặp Bud, hả ba? – Nàng hỏi, dù biết bố muốn hỏi đến hắn. Leo Kingship gật đầu.
– Vâng, con hay gặp anh ấy – Nàng nói thẳng thắn và ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp – Tối nay anh ấy đến thăm con, khoảng mười lăm phút nữa…
Nàng nhìn xem bố có phản ứng gì không, vừa hy vọng sẽ không có cuộc tranh luận nào xảy ra, bởi vì nó sẽ làm vẩn đục cả buổi tối nay, nhưng cũng hy vọng sẽ có một cuộc tranh luận như thế, để xem sức mạnh ở Bud có thể thuết phục được bố không.
– Nghề nghiệp của cậu ta? – Ông bố bỏ ly sữa xuống, hỏi – Hướng đi ra sao?
Sau một giây im lặng, Marion trả lời:
– Anh ấy đang học ở trường bồi dưỡng nghiệp vụ – Nàng ngừng lại – Vài tháng nữa anh ấy sẽ ở trong ban giám đốc. Ba hỏi làm gì vậy? – Nàng khẽ mỉm cười.
Leo Kingship xoay xoay cái ly. Aùnh mắt ông lúng túng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Marion.
– Con đã dẫn cậu ta đến ăn cơm tối, một việc chưa bao giờ con làm như thế trước đây, phải không Marion? Ba không có quyền hỏi như vậy à?
– Anh ấy đang ở trọ. Khi không ăn cơm tối với con thì anh ấy ăn một mình. Do đó, một tối kia con đã mời anh ấy đi ăn.
– Những tối con không ăn ở đây, con đi ăn với cậu ta?
– Dạ, hầu như thế. Tại sao hai đứa con cứ phải thui thủi ăn một mình mãi, trong khi cơ quan tụi con cách nhau có năm dãy nhà – Nàng tự hỏi tại sao mình có vẻ lẩn trốn như thế khi có gì sai quấy đâu – Tụi con ăn chung với nhau vì thấy ăn như thế thật vui – Nàng nói dứt khoát – Tụi con yêu nhau.
– Vậy thì ba có quyền đặt câu hỏi phải không? – Ông nói, giọng trầm tĩnh.
– Anh ấy là người con yêu, không phải là người xin vào làm việc cho công ty Kingship Copper.
– Marion…
Nàng lấy điếu thuốc trong hộp bằng bạc và châm thuốc hút.
– Ba không thích anh ấy, phải không ba?
– Ba không nói thế!
– Bởi vì anh ấy nghèo – Giọng nàng chua cay.
– Không phải vậy, con à. Con biết rõ điều ấy.
Một thoáng im lặng.
– Thôi được – Ông nói – Cậu ta nghèo. Cậu ta đã đau khổ phải nói điều đó đến ba lần và cậu ta lải nhải mãi về người đàn bà – mẹ cậu ta – phải may vá thuê.
– Có gì là xấu, nếu mẹ anh ấy phải đi may vá thuê hả ba?
– Không, không có gì xấu cả. Cậu ta nói điều đó một cách bình thường thôi. Con có biết cậu ta làm ba liên tưởng đến ai không? Đến một người ở câu lạc bộ, chân bị tật, đi hơi khập khiễng. Mỗi khi bọn ba đánh “gôn”, ông ta thường hay nói: “Các vị đi trước lão đi, lạo thọt đi sau vậy”. Thế là mọi người đi hết sức chậm và nếu muốn đánh bại ông ta thì mọi người đều ao ước tại sao ông ta không có thêm cái gót chân vào.
– Con nghĩ sự so sánh ấy chẳng đúng chút nào – Marion nói, rồi đứng lên khỏi bàn, đi về phía phòng khách, mặc cho bố vuốt mái tóc bạc một cách thất vọng.
Cửa sổ phòng khách nhìn ra con sông phía đông. Marion đứng ở cửa sổ, một tay nắm bức màn cửa. Nàng nghe tiếng chân người bố đi vào phòng phía sau lưng nàng.
– Marion à, con hãy tin ba. Ba chỉ mong con được hạnh phúc – Ông nói một cách khó nhọc – Ba biết chưa lúc nào ba lại quan tâm đến như thế, mặc dù sau cái chết của Dorothy và Ellen, ba vẫn chưa làm gì tốt hơn cả.
– Con biết – Marion miễn cưỡng chấp nhận. Ngón tay nàng nhịp nhịp trên bức màn cửa sổ – Nhưng thực tế con đã gần hai mươi lăm tuổi rồi… một phụ nữ đang trưởng thành. Ba không thể đối xử với con như vậy…
– Ba chỉ mong con chớ hấp tấp quyết định một việc gì đấy thôi, Marion à.
– Ba đừng lo – Nàng ôn tồn nói.
– Ba chỉ mong có thế.
Marion nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ.
– Tại sao ba không ưa anh ấy?
– Ba không thích cậu ta. Ba cũng chẳng rõ, ba…
– Có phải ba sợ con sẽ bỏ ba một mình? – Nàng hỏi một cách chậm rãi như thể ý tưởng đó vừa mới hiện ra trong đầu nàng.
– Con luôn luôn sống cách xa ba, phải không? Vì con sống ở căn nhà kia!
Nàng quay lưng lại cửa sổ, nhìn bố đang đứng phía bên kia.
– Ba biết đấy, con rất mang ơn Bud. Con sẽ kể cho ba nghe. Con chẳng muốn đưa anh ấy về đây ăn cơm đâu. Khi con gợi ý đó, con đã ân hận. Nhưng Bud nằng nặc hối thúc con mãi: “Đó là bố của em, chớ ai xa lạ đâu” – Anh ấy nói thế, “Em phải nghĩ đến tình cảm của bố chứ”. Ba thấy đó, tình cảm gia đình trong anh rất mạnh, con đâu được thế. Vì vậy ba phải biết ơn Bud, chứ không nên thù địch anh ấy. Bởi vì Bud có làm gì chăng nữa cũng là để bố con mình gần gũi nhau thêm, ba à – Nàng quay lại nhìn ra cửa sổ.
– Thôi được – Leo Kingship nói – Có thể cậu ta là một người tuyệt vời. Ba chỉ muốn xem con có lầm lẫn gì không?
– Ba nói gì thế? – Nàng quay phắt lại nhìn bố, toàn thân như tê dại.
– Ba không muốn con lầm lỡ, thế thôi – Ông ngần ngừ nói.
– Ba còn hỏi gì về anh ấy nữa không? Hay sẽ hỏi những người khác? Ba đã cho ai đi điều tra về anh ấy chưa?
– Không.
– Giống như ba đã xử sự với Ellen?
– Lúc đó Ellen mới mười bảy tuổi. Và ba đúng phải không? Thắng đó có gì tốt không?
– Con bây giờ đã hai lăm tuổi và con biết con muốn gì. Nếu cho người đi điều tra Bud…
– Ba không hề có ý nghĩa đó!
Aùnh mắt Marion nhìn sững người bố.
– Con yêu Bud – Nàng nói, giọng chắc nịch – Con yêu anh ấy vô cùng. Ba có biết điều ấy có ý nghĩa như thế nào không? Cuối cùng, con đã tìm được người yêu thương…
– Marion, ba…
– Nếu ba làm bất cứ điều gì, bất kể chuyện gì, để anh ấy thấy là mình bị bạc đãi, bị khinh rẻ, để anh ấy cảm thấy không xứng đáng với con… thì con sẽ không nhân nhượng ba nữa. Con thề với trời đất là sẽ không bao giờ nói chuyện với ba cho đến khi con chết mới thôi.
Marion lại quay lưng, nhìn ra cửa sổ.
– Ba chưa bao giờ có ý tưởng đó, Marion à. Ba thề…
Ông lén nhìn tấm lưng bất động của con gái rồi thở dài, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế nệm.
Vài phút sau, chuông ở cửa trước reo vang. Marion rời cửa sổ, băng qua phòng đi về cánh cửa lớn dẫn ra phòng ngoài.
– Marion… – Người bố đứng lên.
Nàng đứng lại, quay lui nhìn ông. Từ phòng ngoài có tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện thì thầm.
– Mời cậu ta ở lại một chốc… uống trà với ba – Kingship nói.
Một phút trôi qua.
– Vâng – Nàng trả lời. Đến ngưỡng cửa, nàng do dự một giây – Con xin lỗi vì đã nói với ba như thế. – Nàng đi ra.
Ông bố nhìn theo đứa con, rồi quay nhìn lò sưởi. Ông nhích lui một bước, ngắm mình trong gương. Ông nhìn người đàn ông béo tốt trong bộ áo quần đắt tiền, ba trăm bốn chục đô la, đang ở trong ngôi nhà mà tiền trả thuế mỗi tháng là bảy trăm đô la.
Sau đó ông đứng thẳng người lên, cố tạo một nụ cười trên môi, xoay người đi về phía cửa, đưa tay ra:
– Chào cậu Bud – ông nói.