Chu Linh Vân không kịp trách mắng đã nhận được lời xin lỗi đầy nặng nề. Cô vội đỡ công nhân đó dậy.
“Tôi không sao, không phải lỗi của anh.”
Người công nhân ấy ngước mặt lên, không ngờ lại chỉ là một chàng trai khoảng mười tám tuổi, gương mặt non trẻ búng ra sữa. Chu Linh Vân bị hấp dẫn bởi người này, cô thích thú hỏi. . Truyện Mạt Thế
“Cậu… làm ở vị trí nào vậy?”
“Thưa bà chủ, tôi cùng mọi người khai thác bên phía Tây, vừa nãy mới được nghỉ ngơi một chút.”
“Mới nghỉ ngơi sao? Đã ăn gì chưa?”
Cậu ta cười trừ lắc đầu. Chu Linh Vân thừa cơ hội này dúi vào tay cậu ta chiếc bánh vừa nãy, vui vẻ nhắc.
“Vậy cậu ăn cái này trước đi.”
“Nhưng đây là…”
“Tôi đã ăn no rồi, cậu cứ ăn tự nhiên.”
Nghe vậy, cậu ta liền yên tâm nhận lấy chiếc bánh ấy. Gương mặt vui vẻ lúc đó khiến Chu Linh Vân không kìm lòng được mà nhéo vào má cậu ta một cái, cậu ta lại vì vậy mà đỏ ửng mặt.
“Sao lại dễ thương như vậy chứ, tôi nhất định phải tăng lương cho tiểu thịt tươi này!”
“E hèm!”
Lục Sở Ngạo hắng giọng như để nhắc nhở có người ở đây. Cậu công nhân kia lùi lại vài bước, vội cúi đầu.
“Lục tổng.”
“Làm việc không làm còn dám dựa vào cô ấy để lười biếng?”
“Lục tổng không phải, tôi…”
“Còn không mau đi?”
Khẩu khí của Lục Sở Ngạo không lớn nhưng cũng đủ để cho cậu công nhân ấy sợ hãi mà chạy đi. Bước chân chưa được vài bước liền bị anh gọi lại.
“Chờ đã!”
“…”
“Bánh?”
Cậu ta hiểu ý đã vội vàng trả lại chiếc bánh cho Lục Sở Ngạo rồi chạy mất dạng. Chu Linh Vân nhìn theo có chút tiếc nuối, vừa quay sang đã trách.
“Anh làm gì mà dọa cậu ta như vậy? Đây là giờ nghỉ trưa.”
Lục Sở Ngạo không nói gì chỉ dần tiến lại chỗ của Chu Linh Vân. Anh bước một bước, cô lùi hai bước, đến khi bước gần đến mép tường thì cô cũng đã bị anh ép chặt lại.
“Tôi còn chưa hỏi em nữa, không cho tôi đi cùng là để chọc ghẹo nam nhân ở đây à?”
Chu Linh Vân bị khoảng cách quá gần của cô và anh làm cho đỏ mặt, dù vậy nhưng cô vẫn kiên quyết đáp lại.
“Tôi chỉ là quan tâm công nhân của mình thôi.”
“Quan tâm đến mức nựng má, còn đưa bánh của tôi cho cậu ta nữa?”
“Vậy thì đã sao?”
“Tôi ghen rồi đấy!”
Lục Sở Ngạo nhíu mày trả lời, giọng điệu thập phần nghiêm túc. Chu Linh Vân vừa thấy nực cười, lại thấy bất lực trước anh. Cô với anh có quan hệ gì cả hai người đều rõ, không lẽ trời nóng quá khiến cho anh ăn nói linh tinh chăng?
“Ghen? Anh có tư cách gì để ghen?”
Lục Sở Ngạo không để ý mọi chuyện xung quanh và ghé sát mặt vào Chu Linh Vân, anh ta nhíu chặt mày, ủy khuất kể lại.
“Tư cách? Tôi đã là người của em rồi, em nói tôi có tư cách ghen không?”
“Cái… cái tên vô sỉ! Anh thành người của tôi từ khi nào?”
“Em lại không nhớ? Đêm hôm đó chính miệng em…”
Chu Linh Vân vội che miệng anh lại để tránh có ai đó nghe được những thông tin không hay. Cô siết chặt tay để giữ bình tĩnh rồi đạp mạnh vào mũi chân của Lục Sở Ngạo để thoát ra ngoài, cảm thấy chưa đủ còn bồi thêm một câu.
“Cái tên biến thái ảo tưởng, cả đời này anh sẽ không có cửa làm người của tôi!”
“Linh Vân… đau quá!” Lục Sở Ngạo tập tễnh không tiến được lên phía trước, chỉ đứng sau cô kêu lên đầy đau khổ.
“Tra nữ! Em thật ác độc!”
…***…
Sau đêm hoan ái, Lục Sở Viêm nhíu mày tỉnh dậy. Hắn ta không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhưng chuyện kích thích đêm qua thì vẫn rõ như in. Cô gái này quyến rũ hơn bất cứ người con gái khác trước đó.
Hắn day day trán quay sang nhìn, đồng tử lúc này chợt giãn nở, sau đó là tới bộ mặt vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng. Người cùng hắn ân ái đêm qua không nhờ lại chính là Chu Ninh Sương, em gái của Chu Linh Vân.
Hắn vội bật người dậy, cùng lúc Chu Ninh Sương cũng tỉnh giấc. Cô ta không có chút biểu cảm bất ngờ, hơn nữa còn mỉm cười nhìn Lục Sở Viêm.
“Lục đại thiếu, có gì mà kinh hãi thế?”
“Cô… cô gài bẫy tôi?”
“Đừng nói như vậy, đêm qua là anh tình nguyện, còn hứa sẽ chịu trách nhiệm cơ mà?”
“Là… là tôi say, không nhìn rõ ai với ai. Rõ ràng chính là cô câu dẫn tôi, cô có biết tôi là ai không?”
Chu Ninh Sương cũng ngồi dậy, mặc cho chiếc chăn rơi khỏi cơ thể trần trụi của mình. Bộ ngực tròn đầy phô diễn ra trước mặt của Lục Sở Ngạo khiến hắn câm nín, trong đáy mắt ánh lên một tia dục vọng.
Cô ta ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ.
“Anh rể… tôi thừa biết anh chưa từng đụng vào chị Linh Vân từ khi hai người kết hôn. Bây giờ chị ấy còn kiên quyết đòi ly hôn. Tôi không tin người như anh sẽ để ý chuyện này.”
Lời nói mị hoặc như làm ù đi hai lỗ tai của Lục Sở Viêm, hắn ta bắt lấy chiếc eo thanh mảnh của cô ta, vùi đầu vào đồi núi căng tròn nhấp nhô, hít một hơi thật sâu rồi ngước lên đáp.
“Em sớm đã tính đến chuyện này rồi, đúng chứ?”
“Nếu anh cảm thấy tôi là người phụ nữ mưu mô, chúng ta có thể chấm dứt tại… ưm!”
Còn chưa kịp nói hết câu, Lục Sở Viêm đã đẩy cô ta xuống gối, bàn tay mò mẫn khắp cơ thể.
“Chỉ có thằng ngu mới lựa chọn chấm dứt!”