Chu Linh Vân đầu đau như búa bổ, mồ hôi nhễ nhại thấm lên gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Trong cơn mê man, hàng loạt những âm thanh, cảm giác hoan ái lạ lẫm truyền tới khắp cơ thể. Cô mơ hồ cảm nhận được bàn tay to lớn nóng ấm đang di chuyển trên người mình, nó trườn xuống phần hông cô một cách nhẹ nhàng khiến cho Chu Linh Vân không khỏi run lên.
Cô vặn vẹo cơ thể mảnh mai, lõa lồ phơi trần nó trong màn đêm ảm đạm, cảm tưởng rằng còn có một cơ thể khác đang chà xát khắp tứ chi. Hơi thở ám muội của một người đàn ông dần truyền đến vành tai, anh ta không nói gì, chỉ thở dốc, và liên tục thở dốc.
Chu Linh Vân lúc này sực tỉnh, hai con mắt của cô vô thức bật ra. Ánh sáng mãnh liệt bên ngoài chiếu thẳng vào mắt khiến cô nhất thời chưa thể thích ứng liền vội lấy tay che đi. Phải mất một lúc sau, Chu Linh Vân mới thực sự hoàn hồn.
Cô chậm rãi nâng mí mắt, từng hình ảnh của không gian đều được thu vào tầm nhìn của cô. Nơi này không phải nhà của cô, càng không phải bệnh viện. Chu Linh Vân vô thức sờ lên trán, phát hiện vết thương của mình đã được băng bó lại, quần áo và cơ thể đều sạch sẽ.
Cơn đau đầu lại đột nhiên nhói lên khiến cô nhăn nhúm mặt lại, nó như thể đang muốn nhắc lại những ký ức đau đớn mà cô vừa trải qua, nhắc cô vĩnh viễn không được quên.
Chu Linh Vân chậc miệng, rõ ràng đã được sống lại vậy mà vẫn không qua khỏi cửa ải đầu tiên đó. Là cô đã đánh giá quá thấp sự xảo quyệt của mẹ con Mạc Cẩm Tú, để cho mình suýt mất mạng như lần trước. Càng nghĩ, Chu Linh Vân lại càng cảm thấy ấm ức và tức giận. Nhưng chỉ có vậy cũng đủ khiến cho ngọn lửa hận thù của cô bùng lên, làm cho sự mạnh mẽ trong người trỗi dậy.
“Không sớm nhổ cỏ bọn chúng sẽ hóa thành tinh mất!”
“Đây… là đâu? Khốn thật, mình lại mơ thấy giấc mơ đó rồi…”
Vài tuần trước, Chu Linh Vân có tới đây để chữa trị cho đôi mắt của mình. Cũng khoảng vài tuần nghỉ ngơi chờ tháo băng, vậy mà lúc nào Chu Linh Vân cũng mơ thấy giấc mơ hoan ái kỳ lạ kia, đến bây giờ cũng vậy.
Ngượng hết sức!
“Chu tiểu thư tỉnh rồi sao?” Phó quản gia đem vào một ly sữa ấm, đặt lên bàn cho cô.
Chu Linh Vân rất khó hiểu, nhìn người lạ trước mặt mình thật không biết nên hỏi gì.
“Ờ… tôi… tôi đang ở đâu vậy?”
“Chu tiểu thư yên tâm, đêm hôm qua cô bị ngất trên đường, thiếu gia nhìn thấy nên đã đưa cô về đây. Giúp việc trong nhà đã giúp cô băng bó vết thương và thay đồ sạch sẽ.”
“Thiếu gia? Là ai vậy?”
“Nếu như Chu tiểu thư muốn biết thì cứ xuống dưới. Thiếu gia đã đợi cô sẵn rồi.”
Nói xong, Phó quản gia liền mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Thật khó hiểu, là ai đã giúp cô? Chu Linh Vân tò mò, một lúc sau chuẩn bị đi xuống nhà liền nhìn thấy chiếc gậy chỉ đường ở ngay đó. Càng lúc cô càng hiếu kỳ, rốt cuộc người này là ai?
Chu Linh Vân từ từ đi xuống cầu thang, nhìn bóng lưng đang ngồi phía dưới vẫn chẳng thể đoán ra ai. Anh ta lúc này quay lại, thấy trên tay cô không cầm gậy chỉ đường liền có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng thu lại dáng vẻ đó.
“Tỉnh rồi à?”
Chu Linh Vân ngước mắt lên nhìn, một người đàn ông thật đẹp trai! Cô thực sự chưa nhìn qua ai đẹp như anh ta cả.
“Chu tiểu thư?”
“Hả… ừm… Xin hỏi, anh là ai vậy, tại sao lại giúp tôi?”
Người đàn ông ấy thoáng ngạc nhiên, Chu Linh Vân vậy mà lại không biết mình. Anh cũng chỉ cười, sau đó lắc đầu.
“Tôi chỉ là người tốt đi đường, bắt gặp một cô gái xinh đẹp như cô liền giúp thôi.”
Chu Linh Vân cười ngượng, mấy kẻ hay văn vở như vậy chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Nhưng cô cũng cảm thấy giọng nói của anh ta thật quen thuộc, hình như cô đã nghe rất nhiều lần, chỉ là nhớ mãi không ra.
“Vậy cảm ơn anh nhiều, tình huống đột ngột như vậy thật không biết cảm ơn thế nào. Tôi còn có việc, sau này có duyên gặp lại nhất định sẽ báo đáp.”
Chu Linh Vân rất nhanh đã cầm theo túi xách rồi rời khỏi đây. Đến một cách bất ngờ, đi cũng bất ngờ như vậy. Người đàn ông ấy chỉ biết bất lực cười.
“Thiếu gia, đại phu… Chu tiểu thư tại sao lại không nhận ra anh? Cô ấy hình như đã có thể nhìn thấy rồi.”
“Tôi cũng không ngờ được Linh Vân lại phũ phàng như vậy. Có vẻ trước đây cô ấy cũng chưa từng tìm hiểu qua.”
“Nhưng mà thiếu gia anh cũng thật là. Chu tiểu thư với đại thiếu gia trên mặt pháp lý vẫn chưa ly hôn, anh lại đưa cô ấy về nhà, ai nhìn thấy sẽ lại rầm rộ lên.”
Người đàn ông ấy ngước nhìn quản gia, anh có vẻ chẳng quan tâm đến chuyện này cho lắm.
“Đây là biệt thự riêng của tôi, ai dám bàn tán? Ông thừa biết thân phận của tôi và cô ấy vốn không ảnh hưởng?”
“Tôi biết, nhưng thiên hạ đâu biết? Thiếu gia, càng là biệt thự riêng càng phải cẩn trọng.”
Người đàn ông ấy thở dài, trên gương mặt lại có chút bất mãn. Đáng lẽ ra khi đó anh nên có ý kiến về mối hôn sự của Chu Linh Vân và Lục Sở Viêm – anh trai của mình.
Anh ta là Lục Sở Ngạo – con trai thứ của Lục gia, nắm trong tay quyền hành của Lục thị cùng với số tài sản mà ba mình để lại. Anh tài giỏi, thông minh, hơn hết chính là vẻ bề ngoài làm bao nhiêu phụ nữ mê mẩn. Tuy là như vậy nhưng Lục Sở Ngạo dưới con mắt của ai đó vẫn là một kẻ biến thái và thủ đoạn.
Lục Sở Ngạo lấy ra chiếc đồng hồ trong người, bây giờ anh lại vướng thêm một nỗi lo âu khác. Chiếc đồng hồ này là của anh, nhưng lại tìm thấy trong túi sách của Chu Linh Vân.
Chuyện phải kể đến vài tuần trước, Lục Sở Ngạo tới khách sạn để gặp Thời Ảnh Khuynh hợp tác. Cô ta thèm muốn anh nên không tiếc danh dự mà hẹn anh tới nơi này để nói chuyện. Lục Sở Ngạo dĩ nhiên biết nên đã đề phòng kỹ lưỡng, ai ngờ cô ta lại chuốc thuốc anh, thế nào lại ném bừa một người phụ nữ khác vào phòng.
Chiếc đồng hồ anh đeo vốn dĩ là để quay lại cuộc trò chuyện của hai người, nếu cô ta lộ ra sơ hở thì đây chính là cơ hội tốt. Thế nhưng hiện tại nó không chỉ quay lại cái đêm hoan ái của anh với người phụ nữ đó, đã vậy còn bị cô ấy lấy đi mất. Giờ đây, nó lại nằm trong tay của Chu Linh Vân… cho nên người phụ nữ khi ấy tám phần chính là cô.
“Đúng rồi thiếu gia, Phùng tổng gửi thiệp mời tham gia tiệc thành lập công ty.”
Lục Sở Ngạo lắc đầu từ chối, nhưng rồi anh lại đột nhiên nhớ ra.
“Phùng Khải hình như là cậu hai của Chu Linh Vân?”
“Hình như là vậy…”
“Thời gian?”
“Không phải nói không đi sao…?”