Cuối cùng, Chu Ninh Sương thành công lấy được toàn bộ lòng tin của Liễu Như Ý. Ngay khi mẹ mình và bà ta rời đi, Lục Sở Viêm đã không nhịn được mà ôm chặt lấy cô ta.
“Bảo bối giỏi thật đấy, thời gian này chúng ta đã có thể vui vẻ với nhau được rồi.”
“Anh đừng phóng túng quá, cẩn thận có người nhìn thấy mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết.”
“Nói cũng phải. À phải rồi, trong thời gian này mọi việc ở công ty mẹ đã tin tưởng giao cho anh, nhưng với một người không chút kinh nghiệm như anh mà nói quả là cực hình. Bây giờ anh sẽ tới công ty trước đã, Sở Ngạo em cứ trông chừng nó là được.”
“Ừm, yên tâm đi đi.”
Lục Sở Viêm lưu luyến hôn Chu Ninh Sương một cái sau đó mới rời đi. Cô ta hất mái tóc dài thẳng của mình, chỉnh đốn lại quần áo rồi đi đến phòng bệnh của Lục Sở Ngạo.
Nhìn người đàn ông anh tuấn đang nằm trên giường, Chu Ninh Sương không khỏi cảm thán.
“Nếu Lục Sở Viêm thực sự tài giỏi như anh thì tôi cũng chẳng lo lắng gì rồi…”
Khi này, những ngón tay thon dài của Lục Sở Ngạo khẽ động, mày kiếm cũng nhíu lại cùng với một vài cử chỉ nhỏ. Chu Ninh Sương vội đứng lên kiểm tra, ngay sau đó đôi mắt phượng tuấn mỹ dần hé mở.
Hình ảnh mà Lục Sở Ngạo nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt dịu dàng mỏng manh mang nét lo lắng phía trước. Đại não đột nhiên nhói lên một cơn đau dữ dội, Lục Sở Ngạo lại chẳng còn nhớ tại sao mình ở đây, mọi thứ đều trống rỗng vô định.
“Sở Ngạo, anh ổn không?” Chu Ninh Sương tỏ ra quan tâm dò hỏi.
Lục Sở Ngạo đỡ lấy trán, lại phát hiện trên đầu được quấn một dải băng gạc dày. Anh bị thương nặng lắm à?
“Cô… cô là ai? Sao tôi lại ở trong bệnh viện?”
Chu Ninh Sương đứng sững người không biết giải thích thế nào. Cô vốn dĩ định nói ra lý do thực sự nhưng khẩu miệng cứ khép chặt lại như thể ngăn cản không để cô trả lời. Chu Ninh Sương chẳng nói gì, chỉ ấn vào chuông khẩn cấp gọi bác sĩ.
Lục Sở Ngạo bị mấy người dùng đèn chiếu vào mắt, kiểm tra thêm một số bộ phận khác sau đó nói nhỏ với Chu Ninh Sương.
“Lục thiếu thế này… tám phần là mất trí nhớ rồi.”
“Mất… mất trí?”
Chu Ninh Sương hơi bất ngờ cho nên có nói to tiếng, đến Lục Sở Ngạo nghe được cũng còn nhíu mày. Cho dù toàn thân đang đau và mệt nhưng anh vẫn gắng đáp lại hai người.
“Bổn thiếu gia không bị mất trí, chỉ là tạm thời quên mất tại sao mình lại bị thương thôi.”
Bác sĩ lại lần nữa ngạc nhiên, Lục Sở Ngạo vẫn rõ mồn một câu chuyện của mình, nhưng vài chi tiết khác anh như không hề có ấn tượng. Vị bác sĩ ấy nhìn một hồi sau cùng mới nói ra.
“Tình huống này thực ra rất hiếm gặp, bệnh nhân trước đó nếu gặp phải cú sốc tinh thần quá lớn thì sau tai nạn khả năng mất đi phần trí nhớ ấy sẽ khá cao. Lục thiếu xem ra là trúng rồi.”
“Tức là… anh ấy đã quên đi mất thứ đã khiến anh đau khổ đến mức xảy ra tai nạn?”
“Đại khái là như vậy.”
Chu Ninh Sương đứng ở đó một hồi suy ngẫm lại lời nói ban nãy. Nếu như lời vị bác sĩ kia nói là thật thì hiện tại Lục Sở Ngạo có phải đã quên đi Chu Linh Vân rồi không?
Một suy nghĩ táo báo đã nảy lên trong đầu cô ta ngay lúc này.
Chu Ninh Sương đi đến cạnh giường, trước tiên vẫn là dò hỏi.
“Anh… anh còn nhớ Chu Linh Vân không?”
Lục Sở Ngạo im lặng một lúc, trong đầu anh dường như không có bất cứ ấn tượng gì về cái tên này. Anh lắc lắc đầu, nét mặt của Chu Ninh Sương bỗng chốc mừng rỡ, nhưng giây sau đã tắt phụt đi, thay vào đó là một gương mặt ngây thơ man mác buồn.
“Bỏ đi, như vậy là tốt rồi.”
Lời nói úp mở của Chu Ninh Sương thực sự khiến cho Lục Sở Ngạo cảm thấy tò mò. Rốt cuộc cô là ai?
“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết… cô là ai?”
Chu Ninh Sương ngồi xuống cạnh giường, khóe mắt cô ta ưng ửng đỏ, gượng cười nhìn anh.
“Sở Ngạo, anh thực sự… thực sự đã quên em rồi?”
“Tôi với cô… từng quen biết?”
“Xảy ra biến cố lớn như vậy anh liền mất trí, không nhớ em cũng là chuyện thường. Có hơi hụt hẫng một chút nhưng… chúng ta làm quen lại nhé. Em tên Chu Ninh Sương, là người… yêu anh nhất.”
Những lời nói mơ hồ này khiến Lục Sở Ngạo một chút cũng không tin, Chu Ninh Sương lại chỉ dịu dàng cười một cái, nét mặt của cô ta lúc này không ngờ lại có vài phần giống Chu Linh Vân. Dù sao cũng là cùng một ba, tuy rằng tính cách trái ngược nhưng nét mặt của hai người cũng không có khác biệt quá lớn.
Chính vì có vài phần hao hao này, Lục Sở Ngạo mới bỗng dưng có một tia rất nhỏ cảm giác quen thuộc. Nhưng cảm giác này lại khá mờ nhạt… nó thật chẳng giống tình yêu.
Chu Ninh Sương đã chu đáo đem cháo lên bón cho Lục Sở Ngạo, vừa ân cần để anh ăn dưỡng sức, vừa từng chút một kể lại những gì anh muốn nghe.
Đại khái là… nói dối.
“Anh cũng ngốc thật đấy, lại vì giận em mà tự biến mình thành ra nông nỗi thế này.”
Chu Ninh Sương nói rằng hai người đang trong thời gian phát triển tình cảm rất tốt, chỉ là vì một trận cãi cọ nhỏ nên dẫn đến hiểu lầm. Lục Sở Ngạo tức giận không biết thế nào lại để mình gặp tai nạn.
Cứ mỗi một lần kể lại, Chu Ninh Sương lại tự trách bản thân mình, lộ ra bộ mặt yếu đuối.
“Đều là tại em… nếu không giận dỗi vô cớ, chúng ta cũng sẽ không có hiểu lầm, anh cũng không đến mức như vậy. Bây giờ quả báo đến rồi, anh thực sự đã quên đi em…”
Lục Sở Ngạo luôn ghi nhớ từng giây từng chữ mà cô ta nói, có điều anh vẫn chẳng nhớ ra được gì. Bác sĩ nói rằng anh đã mất trí một phần, có lẽ thực sự là như Chu Ninh Sương đã nói.
Nhìn thấy cô gái yếu đuối khóc trước mặt mình, Lục Sở Ngạo lúc này không biết thật giả, nhưng cũng chỉ biết giúp cô ta lau nước mắt, anh ủi.
“Dù tôi không nhớ trước kia chúng ta từng ra sao nhưng… mọi chuyện đều qua rồi, cô đừng khóc nữa.”
Chu Linh Vân rất nghe lời, cô ta cố nén nước mắt vào trong, nở một nụ cười thật tươi như muốn an ủi Lục Sở Ngạo.
“Anh không hận em là tốt rồi…”
…
“Bác sĩ nói thật chứ? Thằng bé… mất trí?”
“Như tôi đã nói, là mất đi một phần ký ức quan trọng. Đây chỉ là tổn thương được tạo ra từ tinh thần thôi, không ảnh hưởng lớn đến sức khỏe đâu.”
Liễu Như Ý lại đờ đẫn ngồi xuống ghế, hết chuyện này đến chuyện khác đều liên tục ập xuống. Chu Ninh Sương đỡ lấy bà ta, cô nói.
“Dì Lục, con đã giải thích với Sở Ngạo một vài chuyện rồi, anh ấy cũng hiểu và không có động tĩnh gì. Còn chuyện về Linh Vân… con không nói ra.”
Bà ta ngước nhìn cô như ý hỏi tại sao, Chu Ninh Sương lại tiếp lời.
“Nếu như anh ấy đã quên đi Chu Linh Vân rồi… chi bằng cứ để mọi chuyện như vậy đi, chúng ta không nhắc đến nó nữa. Như vậy sau này Sở Ngạo sẽ không bao giờ nhớ đến nó, sẽ không nhớ đến một Chu Linh Vân từng làm tổn thương mình…”
“Con nói… đúng.”
“Sở Viêm… ở đây là bệnh viện…”
Lục Sở Viêm ôm lấy eo nhỏ của Chu Linh Vân, tham lam hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp. Đã vài ngày rồi hắn không gặp cô đương nhiên sẽ không tránh khỏi nhớ nhung. Hai con người vô liêm sỉ này vậy mà lại gian díu với nhau trong thời gian nhạy cảm, một chút cũng không quan tâm đến địa điểm hiện tại.
Reng reng…
Tiếng chuông báo thức vang lên làm phá tan bầu không khí nồng cháy của hai người. Chu Ninh Sương vội đấy Lục Sở Viêm ra khỏi cơ thể, sau đó nhìn lên điện thoại.
“Tới giờ rồi, dì Liễu sắp đến, em quay lại phòng bệnh đã.”
“Nhanh vậy đã đi rồi sao?”
Chu Ninh Sương hôn một cái lên má hắn, ngọt ngào dỗ dành.
“Chúng ta đều không muốn bị phát hiện mà, đúng chứ? Với lại anh còn việc ở công ty nữa đấy.”
Lục Sở Viêm thở dài chỉ có thể để cô ta rời đi. Hắn tràn đầy ưu phiền nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nhớ lại quãng thời gian ngột ngạt ở công ty mà cứ muốn ở đây mãi. Năng lực của Lục Sở Viêm thực chất không bằng một góc của em trai mình, vì vậy cho nên mọi việc ở công ty hắn đều làm không tốt. Mọi hợp đồng quan trọng hắn sẽ chỉ có mặt làm nền, mọi việc sau đó toàn bộ do Giang Lộ Khiết làm.
Lục Sở Viêm còn không bằng một người trợ lý. Chuyện này khiến hắn áp lực vô cùng.
Chu Ninh Sương trở về phòng bệnh của Lục Sở Ngạo, cô ta lại hóa thân thành một người phụ nữ hiền lành đảm đang, từ lau dọn, chuẩn bị bữa anh hay thay thuốc đều thuần thục. Thời gian này đều là cô ta ở bên cạnh Lục Sở Ngạo chăm sóc, điều này khiến cho anh một phần cảm kích cô.
“Sao anh nhìn em nhiều như vậy?”
“Anh đang cố nhớ lại xem… tình yêu trước kia của chúng ta đẹp tới mức nào. Tiếc rằng nghĩ mãi… em vẫn không xuất hiện.”
Đó là điều đương nhiên. Trong ký ức của anh, Chu Ninh Sương nhạt nhòa tựa như một vật ngáng đường chướng mắt.
Cô ta vuốt nhẹ lọn tóc mai, nụ cười nhẹ nhàng đến hoàn mỹ đáp.
“Vậy thì đừng nghĩ nữa. Coi như em chỉ mới xuất hiện trong cuộc đời của anh, chúng ta vẽ lên một tình yêu mới vậy.”
Chu Ninh Sương lại gần nắm chặt lấy tay anh, những hành động dịu dàng này càng khiến cho Lục Sở Ngạo có ấn tượng sâu hơn về cô, và càng tin vào lời nói bịa đặt ấy.
Bên ngoài khi này có tiếng động, đoán rằng Liễu Như Ý tới, Chu Ninh Sương không gấp gáp mà bình thản buông tay anh ra, vừa ra tới cửa vừa vui vẻ nói.
“Hình như là dì Liễu.”