Chu Linh Vân bây giờ mới nhớ ra, ngoài bộ mặt ôn nhu trưng ra bên ngoài của Lục Sở Ngạo, bên trong anh chính là một con mãnh thú biến thái.
Cô đẩy anh ra khỏi cơ thể của mình, nhưng người đàn ông ấy lại như một nam hồ ly quyến rũ ôm chặt lấy cô, thở một hơi ấm nóng lên phía cổ trắng nõn.
“Em ngại cái gì? Sau này về chung một nhà sẽ quen ngay thôi…”
Đôi bàn tay hư hỏng của con sói hoang ấy lần xuống phía thắt eo mềm mỏng, lại khẽ đưa lên phần ấm nóng mềm mại nhất của Chu Linh Vân. Cô bất giác run người, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay đang ngự trị phía trong áo mình, nghiêm khắc răn đe.
“Còn dám làm càn, em sẽ giết cái tên biến thái nhà anh!”
Bộ dạng bất mãn này của Chu Linh Vân cũng khiến cho Lục Sở Ngạo phải bật cười, sao có thể đáng yêu đến thế! Bảo sao không khiến người ta cầm lòng được!
Bàn tay ấy rốt cuộc cũng yên phận mà rời khỏi cơ thể của Chu Linh Vân, như chưa được theo ý nguyện, Lục Sở Ngạo còn bóp lấy hai má đang phồng lên vì giận dữ, nhanh chóng đặt lên cánh môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào sau đó bật dậy chạy đi, như thể có ai sắp đuổi đánh đến nơi vậy.
“Họ Lục kia! Anh mau đứng lại!”
Căn biệt thự nhỏ chỉ có hai người nhưng lại huyên náo hơn bao giờ hết. Một bàn thức ăn không quá thịnh soạn nhưng do chính tay cả hai người họ làm, mùi hương tỏa lên đều là hương vị của tình yêu!
Đứng trước một không gian lãng mạn, nghe tiếng sóng vỗ rì rầm mà êm ái, Chu Linh Vân vô thức nở một nụ cười hạnh phúc. Thế rồi, từ phía sau cô vang lên một giọng hát trầm lắng.
“Happy birthday to you, happy birthday to you… happy birthday, happy birthday… Happy birthday… to… you…”
Lục Sở Ngạo cầm theo một chiếc bánh kem với nụ cười ngay ngắn trên môi, anh tiến đến lại gần người con gái đang ngây ngốc nhìn mình, đặt một nụ hôn trên trán như hóa giải phong ấn cho cô.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Chu Linh Vân xúc động đến mức muốn khóc, cô ôm lấy Lục Sở Ngạo thật chặt, không kìm lòng được mà thể hiện ra niềm vui sướng của mình. Đến chính cô cũng quên mất, hôm nay là sinh nhật của cô.
“Sở Ngạo, em hạnh phúc lắm…”
“Đợi một chút đã, anh có món quà cho em.”
Lục Sở Ngạo quỳ một chân xuống nền cát trắng, lấy từ trong túi ra một hộp đựng nhẫn, đưa đến trước mặt cô cùng với ánh mắt chân thành.
“Linh Vân, em có đồng ý nhận lấy món quà này, đồng ý… gả cho anh?”
Cảnh tượng trước mặt diễn biến quá bất ngờ khiến cho Chu Linh Vân lại chỉ biết đứng hạnh phúc như bất động. Thế nhưng, cô ngay sau đó đã mỉm cười.
“Nể tình anh có tâm tặng cho em một món quà giá trị như vậy, em cũng sẽ có một món quà đáp lại anh.”
Lục Sở Ngạo còn chưa hiểu gì, Chu Linh Vân đã đưa tay tới trước mặt của anh, thầm nói.
“Em đồng ý.”
Một lời nói nhỏ nhẹ nhưng khi thốt ra lại khiến cho mặt sóng vỗ dồn dập, trăng trên trời cũng càng lúc một tỏ, nổi lênh đênh trên mặt biển đang phấn khích. Lục Sở Ngạo đón lấy bàn tay thanh mảnh ấy, đeo cho cô chiếc nhẫn duy nhất trong đời anh.
“Linh Vân, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh…”
…
Lục Sở Ngạo bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Thời gian này hạnh phúc biết bao nhiêu, không biết là ai lại làm phiền. Anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ mờ mờ thấy một chữ “Khiết”.
“Có chuyện gì?”
“Lục tổng, sao giờ này anh còn chưa đến công ty?” Giọng nói của Giang Lộ Khiết vang lên, có vài phần gấp gáp.
Lục Sở Ngạo không nhớ mình còn có chuyện gấp gì ở công ty, nhưng anh khi này cũng có chút tỉnh ngủ, hỏi lại.
“Mọi chuyện dạo gần đây đều ổn, không phải tôi đã giao nó cho Cửu A Vĩ làm rồi sao? Cậu ta làm không tốt à?”
“Cửu tổng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay là ngày hẹn bàn hợp đồng với phía bên tập đoàn DS.N, Cửu tổng không dám đứng ra bàn chuyện với đối phương. Đây là một dự án quan trọng, anh vẫn nên giải quyết thì hơn.”
Đến bây giờ, Lục Sở Ngạo mới nhớ ra rằng mình còn có một buổi hẹn vô cùng quan trọng với một nhân vật lớn – chủ tịch tập đoàn DS.N, Trình Diễn Khương.
Ông ta là một ông trùm trong giới kinh doanh mà bất cứ nhân vật tầm cỡ nào cũng muốn có cơ hội bắt tay. Ngoại trừ một cái tên ấy, không một ai biết rõ Trình Diễn Khương là người thế nào, chỉ rỉ tai nhau rằng ông ta vô cùng tài giỏi.
Đến cả một cựu tỷ phú đã qua đời gần đây trên đất nước này cũng phải kính nể ông ta vài phần, các nhân vật lớn nhỏ trong giới kinh doanh, máu mặt trong giới giang hồ cũng đều lắc đầu kiêng dè ông ta.
Người tầm cỡ như thế, vậy mà lại đồng ý hợp tác với Lục thị quả thực trăm năm hiếm thấy. Đương nhiên, Cửu A Vĩ không dám làm càn, chỉ có thể chờ Lục Sở Ngạo về giải quyết.
“Tôi biết rồi. Hai tiếng nữa tôi sẽ có mặt.”
“Thời gian không nhiều, Lục tổng cố gắng sắp xếp thời gian chu đáo.”
“Ừm, đón tiếp ông ta cẩn thận, tôi sẽ tới sớm.”
Sau khi cúp máy, Lục Sở Ngạo thở dài một hơi, sau đó lại chọt lên chiếc má mềm mại như sữa của Chu Linh Vân.
“Heo lười, mau dậy đi nào.”
Chu Linh Vân lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Lục Sở Ngạo vẫn còn ở trước mặt, cô yên tâm ôm lấy cổ anh.
“Anh có chuyện gì gấp à?”
“Ừm… ở công ty đang có việc vô cùng quan trọng cần anh xử lý, bây giờ phải trở về ngay.”
Cô khi này cũng dụi dụi mắt, không còn lười biếng ngái ngủ nữa.
“Gấp vậy sao? Em muốn đi với anh đến đó, được chứ? Em chỉ đi theo, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.”
Lục Sở Ngạo đương nhiên không thể từ chối, anh gõ nhẹ vào chóp mũi của người con gái dễ thương trước mặt, nuông chiều gật đầu.
“Được rồi, chúng ta mau chuẩn bị thôi.”
Thời gian Lục Sở Ngạo tới công ty muộn hơn dự kiến, khiến cho Trình Diễn Khương cũng đợi anh mất năm phút. Vừa thấy anh đi tới, Cửu A Vĩ đã sốt ruột chạy tới đón, gương mặt gấp gáp lo lắng.
“Lục tổng, anh cuối cùng cũng tới rồi! Trình tổng đã tới được năm phút.”
Lục Sở Ngạo nhìn thời gian, anh chỉnh trang lại quần áo của mình, dặn dò Chu Linh Vân ở ngoài đợi mình sau đó mới vào phòng.
Một người như anh lại cảm thấy kiêng dè nhân vật này, quan trọng nhất chính là việc anh tới muộn năm phút, không biết rằng đối phương sau đó có tức giận bỏ về hay không.
Lục Sở Ngạo đưa tay ra, tỏ ý thành kính chào hỏi và cũng xin lỗi vì sự chậm trễ của mình.
“Trình tổng, rất xin lỗi vì đã để ông đợi lâu.”
Trình Diễn Khương thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh, chỉ chú ý đến Chu Linh Vân đang hướng mắt từ phía ngoài vào trong. Ông ta dúi điếu thuốc xuống gạt tàn, cười nhạt.
“Lại là vì hai chữ nữ nhân. Người trẻ các cậu nên có suy nghĩ cầu tiến một chút đi, đừng để những chuyện bên lề làm ảnh hưởng đến đại sự.”
Lục Sở Ngạo gượng gạo rụt tay lại, cũng hiểu rằng ông ta không có thiện ý bắt tay với mình, càng hiểu ông đang nói đến vấn đề gì. Anh không trả lời, chỉ gật đầu, cười trừ.
“Trình tổng trước giờ kín tiếng, lần này may mắn được hợp tác quả thực là vinh hạnh của Lục thị.”
Trình Diễn Khương thở một hơi thật dài, thoải mái dựa lưng vào thế.
“Ừm… cậu biết tại sao trong hàng trăm tập đoàn công ty lớn nhỏ, các nhân vật có tầm cỡ hơn muốn hợp tác với tôi, tôi lại chọn cậu không?”
Lục Sở Ngạo lắc đầu, đương nhiên không phải chỉ vì thích mà chọn. Từ lúc nhận được lời đồng ý, chính anh cũng ngạc nhiên. Trình Diễn Khương kín mặt kín tiếng, làm sao anh có thể đoán ra được tâm tư của ông ta.
“Tôi nhìn thấy được năng lực của anh.”
Còn chưa cười nổi ba giây, một chữ “nhưng” đã phá ngang bầu không khí thoải mái khi ấy.
“Đừng nghĩ vì vậy mà coi tôi thành một con người dễ dãi. Cậu bắt tôi đợi năm phút, đương nhiên, tôi cần bồi thường.”
“Đây là lỗi của tôi, Trình tổng muốn bồi thường thế nào?”
“Trong vụ kinh doanh này, tôi bảy, cậu ba.”
Một lời nói rất dứt khoát cũng như thể hiện được ý đồ như vốn đã được thiết lập sẵn ở trong đầu của ông ta. Lục Sở Ngạo căng thẳng đến lặng người, thế này chẳng khác nào Lục thị trở thành bàn đạp để ông ta một bước nhảy lên mây xanh, còn gì là hợp tác.
“Trình tổng… tôi thấy tỉ lệ này không ổn lắm…”
“Tôi thì thấy nó khá ổn.” Ông ta nhếch mày nhìn, một giọng điệu thẳng thắn, một cái nhìn cũng rất dứt khoát.
“Tôi biết, ông là một nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh, không phải ai cũng với tới. Nhưng Lục Sở Ngạo tôi là người có lòng tự trọng…”
Trình Diễn Khương đưa tay ra chặn lại lời nói của anh, không biết là trêu đùa hay nói thật, ông nhìn về phía của Chu Linh Vân.
“Thế này đi, nếu anh chịu buông tay cô gái ngoài kia, tôi ba, anh bảy.”
Rõ ràng là một lời mời béo bổ nhưng ánh mắt của Lục Sở Ngạo liền trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh có thể không cần mọi thứ, nhưng riêng Chu Linh Vân, cho dù đến chết anh cũng không bao giờ buông tay.
Nhìn thấy bộ dạng nóng nảy đang cố kiềm chế sau nắm tay đang siết chặt dưới ghế, Trình Diễn Khương lại bật cười.
“Haha! Hahaha! Chàng trai trẻ, tôi đánh giá thấp cậu rồi.”
Lục Sở Ngạo nhíu mày, rốt cuộc lão già kỳ lạ này đang muốn diễn trò gì trước mặt anh?
“Năm – sáu, là mức đề nghị cuối cùng của tôi.”
Trình Diễn Khương không cần suy nghĩ đến lời nói của anh, trực tiếp đưa tay ra. Không ngờ rằng, người chủ động bắt tay với anh cuối cùng lại là ông ta.
“Hợp tác vui vẻ.”
Hợp đồng ký kết thành công.
Trước khi ra về, Trình Diễn Khương còn dừng chân, để lại một câu nói mang nhiều hàm ý.
“Lục Sở Ngạo, tôi quả thực không sai khi chọn cậu.”
Ông ra rời khỏi văn phòng, lướt qua Chu Linh Vân cũng chỉ liếc nhìn một cái thật nhanh. Vừa đi, ông lại vừa thở dài, tiếc nuối cho điều gì đó.
“Thằng nghịch tử, mày vốn dĩ đã thua người ta ngay từ đầu rồi.”
Chu Linh Vân nhìn theo bóng dáng của người đàn ông ấy đi thẳng, cô bất giác cảm thấy người này có chút quen thuộc.
“Em chờ lâu không?”
Cô muốn cố nhớ lại nhưng tiếng gọi của Lục Sở Ngạo đã cắt ngang đi dòng suy nghĩ ấy. Chu Linh Vân không nghĩ thêm nhiều nữa, cô chỉ lắc đầu rồi mỉm cười.
“Không có. Anh vừa đến muộn một chút, công việc có bị gián đoạn không?”
Lục Sở Ngạo mỉm cười, xoa đầu cô.
“Anh là ai chứ? Yên tâm đi, hợp đồng được ký thành công rồi.”
Cô cười ngốc nhìn anh, cả hai sau đó cũng trở về biệt thự của Chu gia.