Diệp Mộc Chân quơ nắm lấy tay người đứng bên cạnh mình nhưng thoáng chốc cô liền nhận ra có gì đó không đúng. Bàn tay này mịn màng mảnh mai, không to và sần sùi như tay Trình Thiếu Khanh.
“Diệp tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.” Người phụ nữ lịch sự nói.
“Cô là ai?” Diệp Mộc Chân hụt hẫng hỏi.
“Tôi là La Quế, người sẽ chăm sóc tiểu thư trong thời gian tới.”
“Khanh Khanh đâu?”
“Trình tổng hiện đang có việc gấp rất bận nên chưa thể tới thăm Diệp tiểu thư. Ngài ấy cũng rất vui mừng khi biết cuộc phẫu thuật thành công.”
Diệp Mộc Chân bắt đầu xuất hiện những linh cảm không lành. Đây cũng không phải lần đầu Trình Thiếu Khanh rời bỏ cô mà đi nhưng hiện tại cô đâu còn là tiểu nha đầu ngây thơ như ngày xưa nữa đâu.
“Vậy làm phiền cô rồi.” Diệp Mộc Chân cười gượng đáp.
Khoảng một tuần sau Diệp Mộc Chân tháo băng. Từng tia nắng mai chiếu lên bờ mi cô, cô chầm chậm mở mắt, những hình ảnh màu sắc dần chuyển biến trong con ngươi đen tuyền ấy.
“Diệp tiểu thư, cô có thể nhìn thấy tôi chứ?” La Quế hỏi.
Diệp Mộc Chân hướng đôi mắt về phía La Quế. Cô ấy rất trẻ nhưng lại vô cùng chín chắn, khoác trên mình bộ đồ công sở và tóc buộc cao phía sau gọn gàng. Thái độ và tác phong làm việc của cô ấy, Diệp Mộc Chân đánh giá rất chuyên nghiệp.
“Tôi thấy.” Diệp Mộc Chân nhàn nhạt trả lời.
Điều cô cảm thấy đáng tiếc nhất chính là người đầu tiên cô nhìn thấy lại không phải Trình Thiếu Khanh. Suốt một tuần nay anh không hề đến thăm Diệp Mộc Chân, những gì cô biết chỉ là thông qua lời kể hời hợt của La Quế. Thi thoảng Đàm Lâm cũng có ghé qua hỏi thăm tình hình nhưng sau đó lại rời đi rất vội vã.
Diệp Mộc Châu cũng biết đôi chút về công việc mà Trình Thiếu Khanh đang làm vậy nên cô rất lo lắng. Hắc bang là một chốn náo loạn, sinh mạng như cỏ rác có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Bác sĩ nói chúng ta có thể xuất viện rồi.” La Quế báo lại.
“Bây giờ tôi sẽ sắp xếp đồ để đưa tiểu thư về nhà.”
“Khanh Khanh có về nhà không?” Diệp Mộc Chân hỏi.
“Trình tổng vẫn còn bận việc nên ít khi về nhà.” La Quế không nói thêm gì và bắt đầu đi dọn dẹp đồ.
Đường về nhà vốn không xa nhưng khi di chuyển được mười lăm phút thì Diệp Mộc Chân cảm thấy lạ lẫm. Chiếc xe càng đi càng xa thành phố, trước đây không nhìn thấy nhưng cô vẫn biết biệt thự của Trình Thiếu Khanh nằm ở trung tâm, con đường cô đang đi rất lạ.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Diệp Mộc Chân hỏi.
“Chúng ta sẽ không về biệt thự. Theo lệnh của Trình tổng, thời gian tới tiểu thư sẽ sống ở căn nhà phía ngoại ô. Nơi đó thời tiết ôn hòa lại trong lành, thành phố quá bụi bặm không phải là nơi phù hợp với người vừa phẫu thuật mắt.”
Khoảng một tiếng sau chiếc xe dừng lại ở căn nhà phía ngoại ô. Sau khi đi một vòng Diệp Mộc Chân cảm thấy nó không khác gì mấy so với căn biệt thự trong thành phố. Toàn bộ đồ đạc và thiết kế thật giống với nơi chứa đầy kỷ niệm của hai người.
“Trình tổng sợ tiểu thư không quen nên đã bố trí nội thất giống y hệt căn biệt thự kia. Đồ đạc quen thuộc mà tiểu thư hay dùng cũng đã được chuyển tới.” La Quế nói.
Diệp Mộc Chân đang ngồi ngắm nghía khu vườn xinh đẹp trải đầy hoa thì có tiếng xe bên ngoài. Cô hớt hải chạy ra nhưng lại thất vọng khi người bước xuống là Đàm Lâm.
“Tiểu Chân Chân…” Đàm Lâm vui vẻ mang theo hoa và quà tới
“Chúc mừng nhóc xuất viện.”
“Lâm Lâm, thì ra trông anh thế này.” Diệp Mộc Chân cười đùa nói.
“Lúc chưa nhìn thấy em còn nghĩ anh là một ông già béo tròn ha ha.”
“Nhóc con, thật biết làm người ta tổn thương.”
Đàm Lâm đưa hoa và quà cho Diệp Mộc Chân, cô có thể thoáng thấy qua những vết xước còn rất mới trên tay anh ta, cổ tay phía sâu trong áo còn quấn băng trắng dính chút máu đỏ hồng.
“Ngại quá anh không ở lại được lâu. Anh còn rất nhiều việc.”
Đàm Lâm gãi đầu lấy cớ rời đi: “Vậy nhóc ở lại đây nhớ nghe lời La Quế nghỉ ngơi nhé.”
“Đợi đã.” Ánh mắt Diệp Mộc Chân bỗng nhiên trầm xuống.
“Có việc gì vậy?”
“Em muốn gặp Khanh Khanh.”
“À…” Đàm Lâm bối rối tìm lý do.
“Đừng viện có nữa, em có thể đoán được lý do anh ấy tránh mặt em.”
Diệp Mộc Chân có chút tức giận: “Anh cũng nghĩ Khanh Khanh làm như vậy là đúng sao? Em là gì? Đối với Khanh Khanh em chỉ là vật cản trở thôi sao? Anh ấy có thể chia sẻ với em mà…”
Ánh mắt Diệp Mộc Chân đượm buồn, đôi mi ươn ướt tựa hồ sắp trào khóc. Đàm Lâm lúng túng, anh cũng rất không đồng ý với kế hoạch của Trình Thiếu Khanh nhưng phận tôi tớ nào có thể can thiệp. Chính Trình Thiếu Khanh đã mua những bó hoa những phần quà này, chỉ là người mang tới thay thế là Đàm Lâm.
“Vậy em muốn anh phải làm sao?”
Đàm Lâm bất lực nói: “Anh không thể cãi lệnh cấp trên.”
“Anh chỉ cần giúp em làm vài việc thôi.” Dường như Diệp Mộc Chân đã nghĩ ra một kế hoạch từ lâu.
Trình Thiếu Khanh không phải không muốn ở bên Diệp Mộc Chân, mà trên vai anh còn gánh vác rất nhiều thứ. Anh em trong hắc đạo, những dự án lớn, và những lần phân tranh địa bàn.
Đương nhiên, anh cũng thu về cho mình không ít những kẻ thù nguy hiểm. Lần này, anh cùng Trạch Vu Diên – một lão đại khá có tiếng trong thế giới ngầm phân chia địa bàn. Hai người ở hai thế cực song song, nhưng lại không hòa hợp.
Lần phân chia địa bàn này diễn ra trong hòa bình, đôi bên cùng có lợi. Trạch Vu Diên là một người hiểu chuyện, nhưng đàn em của hắn, hoặc lũ tôm tép không chủ chắc chắn sẽ chẳng để yên cho anh.
Cũng có thể nói, sau lần này, nguy hiểm bủa vây quanh hắn không đếm xuể. Diệp Mộc Chân ở bên cạnh, lịch sử sẽ lặp lại.
“Thiếu Khanh, có vẻ cậu đang thiếu tập trung?”
“Ừm, xin lỗi, anh tiếp tục đi.”
Trạch Vu Diên thở dài, nói.
“Tôi với anh đều có cùng một điểm đến, chính là một thế giới ngầm không bạo loạn. Cho nên tôi đề nghị, năm năm. Đây là một lựa chọn vô cùng hợp lý, cân đối. Tôi tin anh sẽ không từ chối?” Hắn suy nghĩ đơn giản, bởi hắn biết người trước mặt thậm chí còn chẳng thèm để tâm.
Trình Thiếu Khanh còn chưa kịp trả lời, tiếng chuông điện thoại đổ lên.
“Chuyện gì?”
“Trình tổng, Diệp tiểu thư luôn muốn gặp ngài, cô ấy vừa tháo băng đã chạy ra ngoài, kết quả… bị tai nạn, vết thương ở mắt càng thêm nghiêm trọng…”
“Cái gì?” Trình Thiếu Khanh lập tức đứng dậy sốt ruột, nhìn sang Đàm Lâm như muốn hỏi gì đó.
Anh ta cũng căng thẳng, ái ngại nói.
“Thực ra những lần đến thăm Tiểu Chân cô ấy đều muốn gặp anh, thậm chí còn muốn trốn đi. Nhưng anh đang bận công việc nên em không tiện nói…”
“Thằng ngu này!”
Trình Thiếu Khanh tức giận cúp máy, điểm yếu duy nhất của anh liền bị phơi bày.
“Thiếu Khanh, trong lòng có yếu điểm, tốt nhất hãy xóa nó đi, hoặc trung thành với nó. Trên đời này không ai là có tất cả. Hoặc người anh yêu, hoặc hắc bang?”
Đáy mắt đen tuyền sâu như vực thẳm của hắn dần trở nên rối loạn, sự lưỡng lự dần bị dập tắt sau lời nói của Trạch Vu Diên.
“Tôi với anh tính ra cũng giống nhau. Và anh cũng rất tin tưởng tôi, đúng chứ?” Hắn nói với ngữ điệu trân thành và tôn trọng.
“Đừng khiến tôi thất vọng.”
Lời nói dứt ra, Trình Thiếu Khanh liền cầm theo áo khoác rời đi, Đàm Lâm ngây người vội đuổi theo.
“Anh, anh đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? Muốn bỏ là bỏ thật sao?”
Trạch Vu Diên mỉm cười, nhả ngọn khói bay lên không trung.
“Ái tình là thứ con người khó cưỡng lại nhất. Đến thần tiên cũng cứu không nồi.”
Hắn thở dài, phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ.
“Giải quyết mấy bọn tép riu đó đi, kẻo chúng lại phá hoại một tình yêu mù quáng.”
…
Trình Thiếu Khanh rất nhanh đã đến được bệnh viện, anh vội chạy vào phòng của Diệp Mộc Chân, lo lắng đến mức sắp khóc.
Khóe mắt của anh cay nồng, thu vào hình ảnh người con gái nhỏ nhắn nằm trên giường bệnh, băng gạc trên mắt vốn dĩ được tháo giờ lại tiếp tục băng lại.
Trình Thiếu Khanh nắm lấy tay cô, áp vào gò má ấm nóng của mình, tự trách bản thân thật ngu ngốc.
Bàn tay nhỏ nhắn bất chợt cử động, lướt từ trán xuống môi. Chính là gương mặt này, khóe môi của Diệp Mộc Chân cong lên, thế rồi thân ảnh nhỏ nhắn bất động bỗng dưng bật dậy ôm chầm lấy anh trong tức khắc.
“Khanh Khanh, anh không được trốn, em sẽ không để anh đi đâu hết.”
Trình Thiếu Khanh ngơ ngác nhìn cô, vẫn còn chưa hết sốc mà lắp bắp hỏi.
“Em… sao em…”
Diệp Mộc Chân tháo băng trên mắt, là một ánh mắt lấp lánh xinh đẹp, đang nhìn chăm chăm vào anh.
“Nếu em không dùng cách này để lừa anh như vậy, liệu anh có thèm đến nhìn em một cái hay không?”
“Em… em lừa anh sao?”
Diệp Mộc Chân cười cười, đôi tay thon mềm chạm vào sống mũi cao thẳng, không có chú gì muốn trả lời câu hỏi quá rõ ràng của anh.
“Khanh Khanh, anh đẹp thật đấy.”
Sự ngây thơ bất chấp của Diệp Mộc Chân khiến cho Trình Thiếu Khanh nhẹ lòng mà bật cười. Anh siết chặt lấy eo nhỏ, hạnh phúc nào vùi đầu vào vai cô.
“Không đẹp thì làm sao xứng với Tiểu Chân của anh.”
“Khanh Khanh…”
“Hửm?”
“Anh đừng bỏ em được không? Hắc bang gì đó, côn đồ gì đó em không sợ! Em không còn là Diệp Mộc Chân chỉ biết bám lấy vạt áo của anh nữa. Em trưởng thành rồi, em có thể nói, có thể nhìn được mọi thứ xung quanh, càng có thể bảo vệ bản thân mình. Cho nên… em muốn cùng anh đối mặt với nguy hiểm.”
Trình Thiếu Khanh nhìn sâu vào ánh mắt chân thành ấy, anh nhẹ giọng.
“Tiểu Chân, chúng ta kết hôn đi.”
Lời cầu hôn đột ngột làm cho Diệp Mộc Chân nhất thời chưa thể tiếp nhận, cô ngơ ngác với nụ cười ngốc nghếch.
“Hả…?”
“Em và anh, chúng ta sẽ không bao giờ lo sợ gặp nguy hiểm nữa. Cho nên… chúng ta kết hôn đi.”
Diệp Mộc Chân nhẹ lòng nhìn Trình Thiếu Khanh, cô khẽ cúi đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn thật ngọt.
“Được.”