-Cô! Em…ừm…cô thực sự ghét em sao? Hoài Ngọc giương đôi mắt có chút buồn bã nhìn Vân Du.
-Tôi không ghét em. Vân Du đối với ánh mắt sát thương của Hoài Ngọc thì trong tâm khẽ dao động. Nàng không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Vì nếu tiếp tục nhìn thì nàng sẽ suy nghĩ lệch lạc mất. Vân Du nhìn thẳng về phía trước, miệng nhàn nhạt buông một câu, khuôn mặt nàng lúc này vô cùng hờ hững.
-Vậy tại sao lúc nào cô cũng lạnh nhạt với em nhưng với người khác thì cô cười nói rất vui vẻ?
-Tôi…
-Thôi được rồi, cô không cần để tâm những gì em nói. Trễ rồi, cô mau lên nhà đi. Hoài Ngọc thấy Vân Du ấp úng thì cũng đủ biết nàng sẽ định nói điều gì. Nhưng cô không muốn nghe những câu nói làm người ta đau lòng ấy nên đã chủ động bắt sang chuyện khác. Đau thương trong lòng cũng nhanh chóng bị cô mang giấu đi.
-Ừm, tôi biết rồi. Tạm biệt em và cảm ơn em lần nữa!
Nói xong Vân Du nhanh chóng bước xuống xe, đi thật nhanh vào sảnh chung cư. Nàng vẫn còn lưu trong tâm đôi mắt tràn ngập bi thương của cô học trò của mình. Nàng là đang có cảm giác tội lỗi sao?! Không! Không đúng! Mình chẳng làm gì có lỗi cả?
Vân Du vào nhà, nàng nhanh chóng thay đổi trang phục ở nhà cho thoải mái. Xong xuôi, nàng liền ngồi vào bàn làm việc để soạn giáo án cho tiết học vào ngày mai. Bỗng điện thoại của nàng hiển thị tin nhắn:
“Ngày mai em đến chở cô đến trường được không?” Là tin nhắn của Hoài Ngọc.
“Oh, là em à? Như vậy thì phiền em lắm” Vân Du tạm dừng việc đang làm, bàn tay nhàn nhã lướt trên bàn phím.
“Không phiền không phiền đâu ạ. Vậy cô đồng ý rồi đúng không?” Bên Hoài Ngọc rất nhanh trả lời tin nhắn.
“Ừm.”
“Okay, vậy hẹn gặp cô vào ngày mai nhé! ❤️”
Vân Du nhìn dòng tin nhắn có kèm theo icon trái tim đỏ rực cuối câu thì khẽ mỉm cười. Đúng là hài tử ngốc.
Sáng sớm tinh mơ, bình thường Hoài Ngọc sẽ là người dậy cuối cùng trong nhà nhưng ngày hôm nay cô lại là người đầu tiên thức dậy sớm nhất. Hoài An vốn là người có tính kỷ luật về giờ giấc rất cao nên sáng nào cô cũng là người dậy trước để đánh thức Hoài Ngọc, thường thì cô sẽ nhâm nhi ly trà nóng dưới phòng bếp xong rồi mới lên đánh thức Hoài Ngọc. Cô đang ngồi uống trà thì một thân ảnh Hoài Ngọc với đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh chu tươm tất trên người đang tung tăng bước đến chỗ cô ngồi. Hoài An suýt chút nữa là phun hết nước trà trong miệng ra ngoài. Cô khó khăn nói:
-Em…khụ khụ…Sao hôm nay tự giác dậy mà…khụ…không cần chị gọi thế này?!
-Chị có cần phải phản ứng thái hoá như vậy không? Hôm nay em sẽ đến nhà chở mỹ nhân của em đến trường đó nha! Nhắc đến Vân Du thì Hoài Ngọc không tự chủ được nụ cười vui vẻ hiện hữu trên khuôn mặt.
-À, thì ra là vì chuyện này nên cô ba mới chịu rời giường sớm. Hoài An hướng người giúp việc gọi. Dì ơi, dọn bữa sáng lên giúp cháu đi ạ. Rồi hướng Hoài Ngọc nói. Em mau ăn sáng rồi chở-mỹ-nhân-đến-trường nha. Hoài An nhấn mạnh từng chữ cũng không quên trừng mắt nhìn cô em yêu quý của mình.
Hoài Ngọc nhanh chóng lái xe ra khỏi hầm xe và phóng thẳng đến chung cư mà Vân Du đang ở. Sau năm phút lái xe thì cuối cùng Hoài Ngọc cũng đến nơi, xa xa Hoài Ngọc đã thấy thân ảnh xinh đẹp của Vân Du rồi.
Hoài Ngọc nhanh chóng cho xe chạy đến chỗ Vân Du đang đứng, cô phanh xe lại, tiêu soái mở cửa bước xuống thêm động tác vuốt tóc ngược ra sau rất ngầu.
-Mời quý cô lên xe ạ! Hoài Ngọc vừa mở cửa xe cho Vân Du vừa hí hửng nói.
-Em thật lắm trò. Vân Du đối với hành động lịch thiệp này của Hoài Ngọc không có chút cảm giác gì. Nàng chỉ hờ hững buông một câu rồi nhẹ nhàng ngồi vào trong.
-Mình làm gì sai sao ta?! Hừm, con gái thật khó hiểu! Ủa vậy chứ mấy người là con gì hả Trần Hoài Ngọc!!!
Hoài Ngọc lái xe đưa Vân Du đến trường, nhưng khi gần đến trường Vân Du yêu cầu Hoài Ngọc dừng cách trường một đoạn. Bởi nàng không muốn nhiều người bàn tán không hay về mình và Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc nghe vậy không biết nói gì chỉ biết ngoan ngoãn làm theo dù trong lòng có chút buồn.
-Em dừng ở đây được rồi. Cô có thể tự đi vào. Vân Du mỉm cười nhẹ nói.
-Dạ. Để em mở cửa xe giúp cô. Hoài Ngọc toan bước xuống thì đã bị giọng nói của Vân Du ngăn lại.
-À, không cần đâu. Em cứ lái xe vào trường đi. Vân Du nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của Hoài Ngọc. Lát nữa gặp em ở lớp. Nói rồi Vân Du mở cửa xe bước ra ngoài động tác vô cùng dứt khoác. Nàng không quên mỉm cười cảm ơn Hoài Ngọc vì ngày hôm nay đã đến đưa cô đến trường.
Hoài Ngọc bị nụ cười của Vân Du làm cho say sẩm. Mọi buồn bực vì chuyện lúc nãy cũng tan biến hết. Cô mỉm cười hạnh phúc nhìn bóng lưng của người mình thương đi vào trường. Cô ngẩn ngơ nhìn Vân Du một lúc rồi mới cho xe chạy vào trường.
Hoài Ngọc rẽ vào khu vực đỗ xe rồi nhanh chóng đi đến chỗ Vân Du. Nhưng khi đến nơi thì một cảnh tượng vô cùng chướng mắt đập vào mặt. Tên thầy giáo dạy thể dục nổi tiếng đẹp trai, galant của trường đang đứng trò chuyện vui vẻ cùng mỹ nhân của cô.
Hình như hai người đó đang nói về vấn đề gì đó trông họ rất hào hứng nha. Hoài Ngọc đang định tiến lại chỗ bọn họ thì bị hành động của Vân Du làm cho đôi chân đóng băng tại chỗ, trái tim vô thức đau nhói. Vân Du đưa tay chỉnh lại cổ áo cho thầy ấy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, quá đáng hơn là hai người còn liếc mắt đưa tình với nhau. Hoài Ngọc nhìn thấy cảnh đó trong tim liền hung hăng đau nhói, hốc mắt đỏ hoe, hai bàn tay vô thức nắm chặt. Cô vội vàng xoay người bỏ đi để tránh không nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đấy nữa.
-À, cảm ơn cô đã chỉnh lại cổ áo giúp tôi nhé! Thầy Kiến Văn nói bằng chất giọng vô cùng ấm áp.
-Không có gì đâu. Nếu không còn gì thì em đi trước đây. Tạm biệt thầy. Vân Du đang bước đi thì bị giọng nói của Kiến Văn ngăn lại.
-À, cô Du nè. Ừm…cô có phiền không nếu tôi nói muốn mời cô dùng bữa trưa? Kiến Văn ngập ngừng nói như sợ anh sẽ bị nàng từ chối.
-À, tất nhiên là không phiền rồi. Dù sao em cũng chưa ăn gì vào buổi sáng. Vân Du mỉm cười xinh đẹp. Nàng vô tình làm cho trái tim của người đối diện đập loạn trong lồng ngực.
-Haha, vậy thì tốt quá. Hẹn em ở văn phòng giáo viên nhé! Kiến Văn mặt mày thập phần vui vẻ nói.
Vân Du gật nhẹ đầu tỏ sự đồng ý rồi cuối chào Kiến Văn để lên lớp chuẩn bị cho tiết học của mình. Nhưng thật không may những cử chỉ thân mật của hai người đã bị Hoài An và Thiên Hương trông thấy tất cả.
-Tớ nghĩ em tớ đã chọn sai người rồi. Hoài An tức giận buông một câu.
-Cũng phải trong trường ai ai cũng biết thầy Văn có cảm tình với cô Du mà. Thiên Hương tiếp lời.
-Tớ thực sự không thể nào ngừng ghét cô ấy. Hoài An nói rồi nổi giận đùng đùng bước đi trước mà chẳng chờ Thiên Hương.
-Ấy ấy, chờ tớ vớiiiii. Thiên Hương vừa đuổi theo cô bạn bướng bỉnh của mình vừa lắc đầu ngao ngán.
End chap 12.
TBC