-Em thực sự…không còn thích cô nữa sao?!
Hoài Ngọc xoay người, dùng lực kéo mạnh tay Vân Du làm cho cả thân người của nàng xà vào lòng Hoài Ngọc. Cô ôm nàng, ôm chặt lấy tình yêu của mình vào lòng, động tác nâng niu như đang ôm một món bảo bối có một trong thiên hạ.
Bỗng, cô cảm nhận được vai áo của mình trở nên ươn ướt. Cô biết Vân Du đang khóc. Cô nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm. Ôn nhu dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt diễm lệ của nàng đi, thanh âm dịu dàng của cô vang lên đều đều:
-Đừng khóc. Em sẽ không thể ở bên để lau khô những giọt nước mắt này cho cô nữa. Chúng ta tuy chưa bắt đầu nhưng hãy kết thúc tất cả ngay tại đây đi. Đã đến lúc cô tìm một người đàn ông có thể che chở và bảo vệ cho mình cả đời rồi. Và thầy Kiến Văn sẽ là người thích hợp nhất để thay em làm điều đó. Nói đoạn nước mắt Hoài Ngọc cũng đã rơi xuống. Hoài Ngọc hít một hơi thật sâu, căng đầy buồng phổi, cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt yếu đuối đang sắp rơi xuống. Tạm biệt em, tình yêu của tôi. Sau này gặp lại, chúng ta cứ lướt qua nhau xem như chưa từng quen biết. Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Nói xong Hoài Ngọc rời khỏi phòng. Cô dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn động trên mi. Vậy là kết thúc thật rồi, cô và nàng đã thực sự kết thúc. À mà có bắt đầu khi nào đâu mà kết thúc nhỉ? Nghĩ đến đây trái tim của cô hung hăng đau nhói.
Cô tự nhủ. Sau này nếu có gặp lại nhau một lần nữa mà cả hai vẫn còn độc thân thì nhất định đó là duyên trời định. Còn bây giờ thì hãy phó mặc cho số phận vậy.
Bên trong phòng, Vân Du ngồi xụp xuống ghế sofa mà Hoài Ngọc đã ngồi khi nãy. Đôi mắt vô hồn nhìn cánh cửa đóng im lìm. Trong lòng nàng như có một tảng đá nặng đè lên. Trái tim vì những lời nói đó mà trở nên đau nhói.
“Tôi sẽ quay lại nói yêu em lần nữa khi tôi thành công và đủ trưởng thành. Và hi vọng, đến lúc đó…em vẫn còn độc thân.”
Hoài Ngọc trở lại lớp học với tâm trạng vô cùng tệ nhưng cô tuyệt nhiên không thể hiện bất kì biểu cảm gì trên gương mặt mình. Nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của mình, lập tức Hoài An và Thiên Hương đi đến và ngồi cạnh cô. Hoài An lo lắng hỏi:
-Sao rồi?! Cô ấy gọi em lên đó có thật là muốn trao đổi tình hình của lớp hay không?
-Phải rồi, cô Du có nói gì với cậu không?! Thiên Hương cũng vội vàng hỏi.
-Mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi. Và tớ là người chủ động đề nghị. Cô ấy có chút kì lạ nhưng tớ không để tâm lắm. Bây giờ tớ chỉ tập trung vào việc học thôi. Tớ không sao cả. Tớ không còn là Hoài Ngọc yếu đuối như trước nữa đâu. Tớ sẽ thay đổi.
Hoài Ngọc đối với những câu hỏi dồn dập của chị mình và cô bạn thân thiết nhất thì không nhịn được mà bật cười. Cô từ tốn trả lời từng câu từng câu hỏi của bọn họ. Ngoài miệng nói vậy cho hai người đó an tâm thôi chứ trong lòng cô đang đau thấu tận trời xanh đây này.
-Hmm, em làm rất tốt. Chị và Thiên Hương ở đây chờ em về mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Nghe em nói vậy thì bọn chị cũng an tâm rồi. Hoài An thở phào nhẹ nhõm nói. Nàng thực sự thực sự rất sợ Vân Du sẽ nói gì đó đau lòng làm em nàng phải buồn bã nhưng kết quả vượt ngoài mong đợi của nàng. Cô ấy không làm gì cả và Hoài Ngọc chính là người chủ động nói lời từ bỏ trước.
-Cậu thực sự không sao chứ?! Thiên Hương rất tinh ý liền nhận thấy được một vài tia u buồn đang hiện hữu trong đôi mắt của Hoài Ngọc.
-Ừm, tớ thực sự không sao mà. Tớ rất ổn. Hoài Ngọc mỉm cười nhẹ, cô đang cố che đi những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng.
Và rồi tiếng chuông vào học vang lên. Những tiết học lại bắt đầu diễn ra như thường lệ. Hôm nay, không có tiết của Vân Du nên mọi người cũng thoải mái hơn. Còn Hoài Ngọc thì chẳng màng quan tâm đến những giáo viên trên kia đang nói gì, mắt cô vẫn dán chặt lên bảng nhưng tâm hồn của cô thì lại đặt ở nơi khác.
Vào giờ nghỉ giải lao, mọi người đều xuống canteen trường để tìm chút gì đó bỏ vào bụng để tiếp tục chống chọi với những tiết học kế tiếp. Ba người Hoài An, Hoài Ngọc và Thiên Hương cũng không ngoại lệ. Ba người họ sau khi lấy phần ăn rồi cũng nhanh chóng tìm một bàn để ngồi xuống dùng bữa.
Trong lúc bọn họ đang dùng bữa thì Thiên Hương vô tình nhìn thấy hình ảnh Vân Du cùng Kiến Văn đang ngồi dùng bữa ở khu vực dành cho giáo viên. Hai người họ trông rất vui vẻ, Kiến Văn liên tục gấp thức ăn trong khay của mình để sang khay của Vân Du, còn Vân Du thì ngoan ngoãn gấp những thứ mà Kiến Văn để vào khay nàng mà cho vào miệng.
Ngay lập tức Thiên Hương liền dịch người sang một chút, cố tình dùng thân mình để che khuất đi tầm nhìn của Hoài Ngọc. Cô vội vàng thúc giục:
-À ừm, hai cậu ăn nhanh đi còn lên lớp. Tiết sau sẽ có bài kiểm tra đấy!
-Hương à, hôm nay sao cậu hành động lạ vậy?! Ăn nói cũng chẳng lưu thoát. Hay cậu có chuyện gì giấu bọn tớ à?! Hoài An hoài nghi nói. Chỉ cần một sự chuyển biến nhỏ trong hành động hoặc lời nói của Thiên Hương thôi thì Hoài Ngọc cũng có thể nhận ra. Bởi vậy, khi yêu con người ta luôn để tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất của người mình yêu.
-Cậu đừng cố gắng che đậy cho thầy Văn và cô Du nữa. Từ lúc bước vào đây tớ đã thấy hai người bọn họ dùng bữa cùng nhau rồi. Hoài Ngọc nhàn nhạt nói. Cô xúc một muỗng cơm đưa lên miệng rồi từ tốn nhai, một lần nữa trên khuôn mặt cô chẳng có chút biểu cảm gì cả. Điều này làm cho Hoài An và Thiên Hương càng thêm ngạc nhiên.
-Cậu?! Tớ nghĩ cậu không thấy nên tớ mới cố gắng dùng thân mình để che đi tầm nhìn của cậu. Vì tớ không muốn thấy cậu lại một lần nữa đau lòng. Thiên Hương chân thành nói.
-Cái gì?! Cậu mau tránh ra cho tớ xem một chút! Hoài Ngọc cả kinh khi nghe những gì mà Thiên Hương và Hoài Ngọc nói. Tại sao nàng lại không để ý chứ?! Hoài An đẩy người Thiên Hương ra một chút rồi tận mắt nhìn thấy hai người Kiến Văn và Vân Du đang rất vui vẻ dùng bữa với nhau. Hừm, thật là… Tớ thật không thể nuốt trôi nữa rồi. Đi, chúng ta lên lớp. Dù sao cũng đã ăn xong hết rồi. Hoài An nói rồi cầm tay Hoài Ngọc bước đi. Đem theo ngọn lửa giận dữ trong lòng đi ra khỏi nơi này. Nàng không muốn em nàng sẽ lại đau lòng vì một người như Vân Du được nữa. Nàng ta không xứng đáng!!!
Hoài Ngọc cứ ngoan ngoãn đi theo Hoài An, mặc kệ cho chị mình đang kéo mình đi với tốc độ không.thể.nào.đùa.được. Nhưng người đáng thương nhất không phải là Hoài Ngọc, mà là Thiên Hương. Cô đang phải cực lực đi theo những bước chân của cô nàng nóng tính kia, cô sắp thở không ra hơi nữa rồi a~ Ai đó hãy giúp cô ngăn Hoài An lại đi~
Hoài An kéo Hoài Ngọc một mạch lên lớp, đến nơi cô vẫn nắm chặt tay kéo Hoài Ngọc vào chỗ ngồi và dùng một lực không mạnh không nhẹ ấn em mình ngồi xuống. Thiên Hương sau đó cũng đã đến nơi, cô vội vàng ngồi xuống cái bàn trống phía trước cái bàn của hai chị em họ đang ngồi rồi tích cực hô hấp, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy dài hai bên thái dương.
-Này…tớ…tớ thực sự…sắp chết…chết đến nơi vì đuổi theo hai cậu đấy!!! Thật là…sao lại đi nhanh như thế?!
-Cậu hãy trách chị tớ kia kìa, tớ chỉ là người bị chị ấy lôi kéo thôi. Hoài Ngọc phì cười trước bộ dạng bây giờ của Thiên Hương, cô lấy trong balo ra một tờ khăn giấy rồi đưa cho Thiên Hương. Nè, lau đi. Trông cậu thật thảm hại! Hoài Ngọc lúc này vẫn còn trêu chọc Thiên Hương làm cho cậu ấy tức muốn xì khói mà không thể nào mắng lại được vì cậu ấy đã quá mệt.
-Hừm, tớ chính là không thích chạm mặt cô ta. Hoài An tức giận buông một câu. Hai tay nàng vòng lại đặt trước ngực, khuôn mặt phập phồng giận dỗi.
-Thôi nào, cô ấy là giáo viên trường này và còn là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta. Chị nghĩ chị sẽ tránh mặt được cô ấy hả? Hoài Ngọc lúc này dịu dàng lên tiếng.
-Tớ cũng nghĩ giống như Hoài Ngọc nha~ Đành rằng cô Du đã làm nhiều chuyện tổn thương Hoài Ngọc nhưng mà dù sao cô ấy cũng là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta nên chúng ta có muốn tránh mặt cũng không được. Chỉ có một cách duy nhất đó chính là nhanh chóng hoàn thành hết chương trình học rồi thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây.
-Hai người nói đúng. Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt cô ấy thôi cũng đủ khiến lửa giận trong lòng tớ trỗi dậy rồi. Thật đáng ghét mà! Hoài An nói từng câu từng chữ đều chứa sự chán ghét cùng căm hận trong đó.
Hoài Ngọc và Thiên Hương cũng chỉ biết lắc đầu. Hai người bọn họ chưa bao giờ thấy Hoài An ghét ai hết nhưng Vân Du là người đầu tiên khiến cho Hoài An phải thù đến như vậy. Có thể nói, bây giờ Vân Du là kẻ thù lớn nhất của Hoài An a~
Thời gian thấm thoát trôi, mới đây đã đến kì thi mà lúc trước Hoài Ngọc đã hứa với Vân Du rằng cô sẽ thi đậu để đổi lại một điều kiện của Vân Du. Nhưng, đối với Hoài Ngọc thì bây giờ điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cô chỉ biết rằng hôm nay cô phải làm bài thật tốt, đạt điểm thật cao để Vân Du không phải thất vọng.
-Wow, nơi này đúng là đông người thật nha. Có rất nhiều người đến đây để dự thi nè. Thiên Hương cùng Hoài An đến cổ vũ tinh thần cho Hoài Ngọc. Cô không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, tứ phía đều là người, tiếng cười nói rộn rã. Sinh viên ở tất cả các trường từ bình dị đến danh giá đều có mặt tại cuộc thi này. Hmm, đúng là cuộc thi có tầm vĩ mô lớn mà.
-Ngọc à, em phải thi thật tốt có biết chưa? Em nhất định phải làm cho bà cô già đó phải hối hận khi đã không chọn em. Hoài An vừa chỉnh sửa lại cổ áo cho Hoài Ngọc vừa tỉ mỉ dặn dò nhưng nàng cũng không quên mỉa mai Vân Du.
-Haha, chị à. Chị thật là một người thù dai mà. Em sẽ thi thật tốt, xem như đây là món quà cuối cùng em tặng cho cô ấy vậy. Vả lại sau khi thi xong thì em cũng sẽ không còn gặp mặt cô ấy nữa. Nên chị đừng lo.
-Hoài Ngọc, đã đến giờ rồi kìa. Cậu mau vào trong đi. Chúc cậu thi tốt nhé bạn hiền. Tớ và Hoài An lúc nào cũng đứng phía sau ủng hộ cậu. Trần Hoài Ngọc cố lên!!! Thiên Hương vỗ bôm bốp lên vai Hoài Ngọc, cuối cùng trao cho Hoài Ngọc một cái ôm tinh thần rồi nhanh chóng lùi ra vì cảm nhận được một luồng khí lạnh vừa lướt qua sống lưng.
-Tớ biết rồi. Tớ vào trong đây. Tớ nhất định sẽ đứng đầu bảng cho hai người xem. Hoài Ngọc nói một cách tràn đầy tự tin rồi nhanh chóng bước vào trong.
Hoài Ngọc trước khi bước vào đó, cô nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa, đôi mắt ngóng trông một người đến để cổ vũ cô. Nhưng xem ra người ấy không đến thật rồi. Cô quay đầu, mỉm cười chua chát rồi dứt khoát cất bước vào trong.
Ngay khi Hoài Ngọc vừa bước vào đó được vài phút thì Vân Du cũng đã đến nơi. Nàng vội vã chạy vào sảnh chờ rồi gấp gáp đưa đôi mắt kiếm tìm một bóng hình thân thuộc nhưng mãi vẫn không thấy.
Vô tình thấy Thiên Hương cùng Hoài An đang chuẩn bị rời khỏi sảnh chờ nàng liền chạy đến, giọng điệu vô cùng gấp gáp hỏi:
-Hai em, cho cô hỏi Hoài Ngọc phải hay không đã bắt đầu thi rồi?!
-Haaa, cô cũng còn nhớ đến ngày thi của em tôi à? Thật xin lỗi, cuộc thi đã bắt đầu được vài phút rồi thưa cô. Thôi chết, người đang yêu đương nhiên là phải bận rộn rồi a~ Hoài An không kiêng nể buông lời mỉa mai Vân Du. Hoài An trước giờ không sợ trời, không sợ đất nên Vân Du cũng không là cái đinh gì cả.
-Thôi nào An à, cậu hơi quá lời rồi đấy. Cô Du cũng là có ý tốt đến đây để cổ vũ tinh thần cho Ngọc mà. Rồi Thiên Hương đối diện Vân Du nói tiếp. Hoài Ngọc cậu ấy đã vào phòng thi rồi cô. Nếu cô muốn gặp mặt cậu ấy thì hãy đợi 2 giờ nữa. Cậu ấy đã rất trông chờ cô đấy. Còn bây giờ thì bọn em xin phép đi trước ạ. Tạm biệt cô. Nói rồi cô cuối người chào Vân Du rồi nắm tay Hoài An kéo đi.
Vân Du đứng đó từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng lắng nghe những lời nói vô cùng khó nghe của Hoài An dành cho mình. Nàng rất muốn đến đúng giờ đó chứ nhưng mà cái xe của cô đang chạy trên đường thì đột ngột tắt máy nên nàng phải mất thời gian để bắt taxi.
Ngồi trong xe taxi nàng liên tục thúc giục bác tài xế chạy nhanh hơn một chút để đến kịp giờ nhưng tình hình giao thông lại không cho phép, trên đường nàng phải gặp biết bao nhiêu trụ đèn đỏ. Đến khi đã đến nơi rồi thì Hoài Ngọc đã vào thi rồi.
Nàng chỉ biết đi đến băng ghế đằng kia rồi ngồi đấy chờ đến khi Hoài Ngọc thi xong. Nàng cởi bỏ đôi giày cao gót ra, cổ chân và mắt cá chân đã bị tổn thương nghiêm trọng, máu đã rướm một vùng, rất đau nhức.
-Haizz, đáng lẽ ra hôm nay mình phải mang giày thể thao để đến đây chứ!! Thật là xui xẻo mà!!
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên phá tan bầu không khí im lặng ở đó. Nàng xem ID người gọi, là của Kiến Văn, nàng liền nghe máy:
-Dạ em nghe đây thầy.
-…
-Dạ vâng, em hiện tại có chút việc nên thầy thông cảm.
-…
-Dạ, hẹn thầy dịp khác.
Vân Du tắt máy, nàng vì gấp gáp chạy đến đây mà quên luôn cả buổi hẹn với Kiến Văn.
Hai giờ đồng hồ không nhanh không chậm trôi qua, Vân Du vẫn cứ ngồi đó để chờ đợi Hoài Ngọc. Đúng giờ, cánh cửa lớn mở rộng, mọi người tuôn ra như kiến, những âm thanh than thở của những người ở đó liên tục vang lên làm cho không gian yên tĩnh lúc nãy đã tan biến.
Nàng vội vàng bước từng bước khó nhọc đến đám đông ồn ào đó. Đôi mắt liên tục rà soát, tìm kiếm Hoài Ngọc. Bỗng nàng bị một giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên làm cho nàng thoáng giật mình ngã người về phía sau, Hoài Ngọc nhanh nhẹn đỡ lấy Vân Du, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngưng đọng ngay tại giây phút này. Và Hoài Ngọc là người lên tiếng trước:
-Tôi nghĩ cô nên đứng lên. Mọi người đang nhìn! Giọng nói băng lãnh vang lên. Hoài Ngọc đã đổi cách xưng hô, thật xa lạ.
-À haha, cảm ơn em. Em…em thi tốt chứ?! Vân Du ngại ngùng vén tóc ra sau vành tai nói.
-Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện. Ở đây thật ồn ào. Hoài Ngọc nói rồi xoay người bước đi trước, không cần biết Vân Du có theo kịp mình không
Hoài Ngọc đang đi thì đột nhiên ngừng bước. Làm cho Vân Du đang lê từng bước nặng nhọc phía sau không chú ý liền cụng đầu vào lưng Hoài Ngọc.
-A, sao em lại dừng lại đột ngột thế?
Hoài Ngọc xoay người lại, không nói không rằng dùng lực bế Vân Du lên ngang người làm cho người kia một phen chấn động. Nhịp tim Vân Du cũng vì hành động tiếp xúc bất ngờ này mà tăng lên không kiểm soát. Mặt nàng đã thoáng chút đỏ.
-Em…em lại làm sao vậy?!
-Im lặng nếu không muốn mông cô tiếp đất một cách khó coi! Hoài Ngọc hờ hững nói rồi cứ chăm chú bước về phía băng ghế đặt gần đó.
Cô đặt nàng ngồi xuống rồi khuỵ một chân xuống, động tác nhẹ nhàng cởi đi đôi giày của nàng, đôi mắt tỉ mỉ quan sát vết thương ở chân, đôi mày thanh tú nhíu lại khi nhìn thấy vết thương đã sớm rỉ máu. Cô đứng lên, đôi mắt vô cảm nhìn Vân Du, thanh âm lạnh lẽo đó lại vang lên:
-Ngồi đây chờ tôi một chút.
Không đợi Vân Du trả lời, Hoài Ngọc đã cất bước đi. Vân Du từ đầu đến cuối vẫn chưa load được hành động của Hoài Ngọc nên cứ ngồi thẫn thờ ở đó. Đến khi Hoài Ngọc rời đi nàng mới lấy lại được thần khí, nàng không hiểu vì sao nhịp tim nàng lại đập rộn rã như thế. Có lẽ là yêu?! Không, không phải.
Được một lúc, Hoài Ngọc cũng đã trở lại. Cô lần nữa khuỵ gối trước mặt Vân Du, đặt chân của nàng lên chân cô rồi nhẹ nhàng dán lên đó một miếng băng cá nhân mà trên đó có in hình Doraemon, đây là nhân vật hoạt hình vô cùng yêu thích của cô nha. Dán xong xui, cô ngồi xuống kế bên Vân Du nói:
–Cô không được mang giày cao gót cho đến khi vết thương lành hẳn.
-À, cô biết rồi. Chỉ vì hôm nay vội vã nên mới thành ra như vậy. Em đừng lo cho…
-Tôi không lo cho cô. Tôi chỉ sợ thầy Văn sẽ đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô. Hoài Ngọc cắt ngang lời nói của Vân Du. Từ nãy đến giờ cô luôn giữ thái độ hờ hững với nàng.
-Cô và thầy ấy chẳng liên quan gì đến nhau hết. Em đừng hiểu lầm. Không hiểu vì sao nàng đối với thái độ của Hoài Ngọc có chút đau lòng. Và nàng cũng chẳng hiểu lí do gì mà nàng phải giải thích cho Hoài Ngọc về mối quan hệ giữa nàng và Kiến Văn.
-Sớm muộn gì cũng vậy thôi. Cô đến đây tôi rất vui.
-À, cô chỉ muốn đến cổ vũ em thôi. Nhưng không ngờ chiếc xe gặp trục trặc nên cô đến hơi trễ. Vân Du cuối gầm mặt xuống đất, không dám nhìn Hoài Ngọc.
-Tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng. Thôi được rồi, chúng ta nên về thôi. Để tôi đưa cô về. Hoài Ngọc đứng lên, ngồi chắn trước mặt Vân Du, đưa tấm lưng nhỏ bé về phía Vân Du, giọng nói có phần ấm áp hơn lúc nãy. Lên đi, tôi cõng cô ra xe. Chân cô không nên đi lại nhiều.
-À ờ, cô…cô có thể tự đi được mà. Không hiểu vì sao nàng đối với sự quan tâm của cô lại rất thích nha~
-Tôi mỏi chân lắm rồi. Tôi không lặp lại lần thứ hai đâu.
-Cô…biết rồi.
Nàng ôm chặt lấy vai cô để làm điểm tựa. Tấm lưng nhỏ bé nhưng đủ để nàng an tâm tựa vào. Bóng của cả hai đổ xuống mặt đất, một nhỏ cõng một lớn. Nắng vàng chiếu xuống gương mặt góc cạnh của cô làm cho nàng cứ mãi vô thức ngắm nhìn. Nàng lấy tay lau đi những giọt mồ hôi chảy dài hai bên thái dương cho cô. Vòng tay của nàng cũng siết chặt hơn, nàng thật muốn đoạn đường đến bãi đỗ xe dài thêm một chút để nàng được cảm nhận hơi ấm của cô thêm chút nữa.
Mặc cho ai đó nhìn, Hoài Ngọc vẫn cứ bước đi. Cô cố tình bước nhanh hơn để mau chóng đến bãi đỗ xe vì cô không muốn trái tim không nghe lời của mình lại phản chủ đập những nhịp đập vội vã khi ở gần nàng.
Trái tim vốn dĩ của ta nhưng lại đập vì người khác.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không một ai chịu mở lời.
End chap 17.
❤️See you at chap 18. ❤️