Cảnh Hồn

Chương 22: Vụ án nữ sinh mất tích hàng loạt 2



Học viện Ngoại ngữ thành phố Nam Thành là một trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc, trên thực tế thì Thành phố Nam Thành có rất nhiều trường học nổi tiếng trong nước, không khí học thuật khá sôi nổi. Lúc trước có 7, 8 cơ sở trường đại học mới được xây dựng lại đều quy hoạch về một chỗ, tạo thành làng đại học nổi tiếng trong thành phố.

Sau khi Thái Thành Tể vào cổng trường liền hạ cửa xe xuống, tận hưởng cảm giác từng cơn gió thoảng lên mặt, nhìn nhưng khuôn mặt dạt dào thanh xuân, không kiềm được cảm khái: “Thật muốn quay lại học ở đây, xung quanh đều là nữ sinh, lại còn thơm nữa…”

“Này… Đừng nói nữa, nhớ ngày đó tại ở trường cảnh sát…” Hạng Dương cũng tỏ ra bối rối.

“Đám trẻ bây giờ sướng hơn nhiều, Đại học cảnh sát thành phố Nam Thành mới chuyển tới đây 2, 3 năm nay, con trai của bà con xa nhà tôi đang học ở trường này, nghe nói nam sinh trong trường có dịp là sẽ chui sang Học viện Ngoại ngữ ngay.” Thái Thành Tể có chút hâm mộ: “Nhớ ngày đó nếu tôi có điều kiện thuận tiện như vậy thì cũng không độc thân đến giờ!”

“Anh nhìn lại anh đi, con gái người ta ngủ cùng giường với anh chỉ sợ gặp ác mộng.” Hạng Dương chế giễu.

“Ha, không tin à, ông đây chưa cho anh xem ảnh thời đại học sao? Thời đó tôi phong lưu lỗi lạc lắm đấy, còn bây giờ thì…” Thái Thành Tể trừng mắt, không cam lòng phản bác lại: “Bây giờ tôi như vậy không phải do công việc bào mòn sao? Tôi đem tuổi trẻ tươi đẹp của tôi hiến dâng cho tổ quốc cùng nhân dân…”

Giang Ly liếc hai người đang ầm ĩ trong xe một cái, đánh tay lái chậm rãi chạy qua chỗ nhiều người. Lúc họ đến là giờ học bữa chiều nên có rất nhiều học sinh đi trên đường.

Cuối cùng chiếc xe SUV màu đen dưới lầu tòa nhà ký túc xá nữ, Giang Ly dẫn người lên lầu 3 sau đó xuất trình giấy tờ, vừa đi vào hành lang đã thấy có người đứng trước cửa phòng 318. Sau khi nhận được báo án, đồn cảnh sát cho người đến kiểm tra tình hình càng sớm càng tốt.

Giang Ly đi tới, lên tiếng chào hỏi vị cảnh sát đang đứng ở cửa sau đó nhìn qua phía trong phòng. Đây là phòng ký túc xá dành cho 4 người, vì là khu học xá mới nên môi trường khá tốt. Lúc này đang có một cặp vợ chồng trung niên bên trong, người phụ nữ ngồi trên ghế khóc còn người đàn ông đứng trước ban công im lặng hút thuốc, dưới chân đầy tàn thuốc, có vẻ đã đứng đó rất lâu rồi.

Bên trong cũng có cảnh sát từ đồn đến, đang ngồi cạnh hơi luống cuống an ủi người phụ nữ kia, tiếc là không có ích gì.

“Tình huống như thế nào?” Giang Ly hỏi.

Vị cảnh sát đứng ngoài cửa trả lời: “Sáng sớm hôm nay có báo án báo nữ sinh năm ba khoa Tiếng Anh mất tích, tên là Đảng Nguyệt Nguyệt. Theo như trí nhớ của cô bạn cùng phòng thì lần cuối nhìn thấy cô ấy là buổi trưa hôm kia, buổi chiều họ có lớp học nhưng Đảng Nguyệt Nguyệt bảo bị đau đầu nên không lên lớp với họ mà ở lại phòng nghỉ ngơi. Buổi chiều sau khi đi học về, họ không thấy Đảng Nguyệt Nguyệt trong phòng, tưởng cô ấy đi ăn cơm nên cũng không để ý.”

“Ban đêm cô ấy không về cũng không ai cảm thấy kỳ lạ sao?” Thái Thành Tể nhíu mày: “Đảng Nguyệt Nguyệt có bạn trai không?”

“Theo như lời của bạn cùng phòng thì có người theo đuổi nhưng trước mắt bạn trai thì không có. Cô ấy có một người bạn đồng hương đang học khoa Phần mềm của trường này, mối quan hệ từ thời cấp 3 khá tốt. Người kia thuê phòng trọ bên ngoài nên cô ấy thỉnh thoảng sẽ qua đó ngủ, nên đám bạn cùng phòng dù không thể liên lạc được với Đảng Nguyệt Nguyệt cũng không có quá lo lắng. Qua ngày thứ hai Đảng Nguyệt Nguyệt vẫn chưa về nên họ hơi lo lắng, nhưng ngay lúc đó trên Wechat của Đảng Nguyệt Nguyệt đăng bài lên vòng bạn bè nên trong lòng cũng an tâm lại.”

“Vậy nên tối qua mới không báo cảnh sát.” Giang Ly lại liếc nhìn vào trong phòng ngủ.

“Đúng vậy, sau buổi tối hôm qua, sáng nay vẫn không thấy Đảng Nguyệt Nguyệt nên 3 người họp lại bàn bạc thấy không ổn nên đem trong chuyện này báo cho người giám sát. Người giám sát biết chuyện vội báo cảnh sát và liên hệ với ba mẹ Đảng Nguyệt Nguyệt.” Vị cảnh sát nói xong liền chỉ vào hai vợ chồng trung niên trong phòng: “Mới vừa từ thành phố Thường Bình chạy tới đấy.”

Thành phố Thường Bình cũng coi là gần Thành phố Nam Thành, đi tàu chỉ mất vài tiếng đồng hồ.

Cô gái đứng cạnh mẹ Đảng Nguyệt Nguyệt đang khóc nức nở có vẻ hơi khó xử, cúi người an ủi: “Dì à, Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện ai cũng lo lắng hết, nhưng chúng ta vẫn phải phối hợp cơ quan công an điều tra để nhanh chóng tìm ra Nguyệt Nguyệt, đúng không?”

“Phối hợp cái gì? Tôi với ba nó thậm chí còn không biết chuyện nó mất tích, mấy người sao hiểu được cảm giác lúc chúng tôi nhận được tin báo chứ!” Mẹ của Đảng Nguyệt Nguyệt Tôn Hà hết sức kích động: “Con gái tôi đến chỗ các người học, không phải các người có trách nhiệm giám sát nó sao? Các người làm giáo viên kiểu gì vậy? Nó mất tích ròng rã 2 ngày mới báo cho chúng tôi, là 2 ngày đấy! Nó không lên lớp cũng không về phòng ngủ, cô làm người giám sát kiểu gì vậy hả?”

“Còn các cô nữa!” Tôn Hà mắng người giám sát xong thì quay lại hét vào 3 cô gái đang đứng trong góc: “Nguyệt Nguyệt từ trước đến nay đều là một đứa trẻ ngoan, nó sẽ không vô duyên vô cớ qua đêm bên ngoài, sao các cô không báo chuyện này ngay cho người giám sát? Các người tuổi còn trẻ mà sao lạnh lùng đến vậy? Ôi đưa con gái đáng thương của tôi… Ô ô…” Vừa nói nước mắt lại vừa tuôn rơi.

3 cô gái bị mắng cũng ủy khuất khóc lóc, vẻ mặt có chút không phục, nhưng dưới tình huống này các cô cũng không phản bác lại để kích thích Tôn Hà làm gì.

“Chuẩn bị nói chuyện với người nhà trước.” Giang Ly nói, người của đồn công an liền nhanh chóng đưa 3 cô gái và giáo viên ra ngoài. Anh mang theo Thái Thành Tể và Hạng Dương đi vào phòng ngủ, khẽ gật đầu với 2 vợ chồng: “Xin chào, chúng tôi là đội chuyên án của Cục thành phố, có một vài câu hỏi muốn hỏi về con gái của 2 người, mong 2 người hợp tác.”

Trong tay Đảng Văn Kiến còn cầm điếu thuốc đứng ngoài ban công, lúc này mới đi đến, hít sâu một hơi sau đó quăng nửa điếu thuốc còn lại xuống đất: “Đội Chuyên án?” Ông ta bước tới hai bước, sắc mặt không tốt lắm: “Lúc nãy tôi nghe nói trừ Nguyệt Nguyệt nhà tôi thì gần đây còn người khác mất tích nữa đúng không?”

“… Trước mắt cũng chưa thể xác định chuyện của con gái anh Nguyệt Nguyệt có liên quan đến những vụ mất tích đó không…” Hạng Dương cân nhắc nói: “Bây giờ việc ưu tiên hàng đầu chính là 2 người cố gắng hết sức phối hợp cảnh sát chúng tôi để sớm tìm ra con gái của 2 người.”

Lúc anh ta nói những lời này tâm tình cũng thật nặng nề, đã gần 2 ngày rồi, trong 2 ngày này Đảng Nguyệt Nguyệt đã gặp chuyện gì, tình hình bây giờ ra sao, không ai biết chắc được.

“Các người đã tìm được những người mất tích đó rồi sao?” Đảng Văn Kiến hỏi.

Đáp lại ông ta là im lặng.

Tôn Hà lại lập tức gục xuống khóc nức nở, Đảng Văn Kiến cũng khó chịu ngồi tại chỗ không ngừng lấy tay xoa khóe mắt, trong lòng tất nhiên cũng thấy khổ sở. Thấy người nhà nhất định không thể hợp tác lúc này được nên Giang Ly giơ tay ra hiệu người của đồn công an ngoài cửa vào trấn an cảm xúc, còn anh xoay người đi ra ngoài.

Thái Thành Tể nhìn bóng dáng anh như có điều suy nghĩ, sau đó anh ta hích bả vai Hạng Dương, hai người cùng đi ra ngoài ban công.

“Dương Tử, anh có thấy từ khi phía trên giao án mất tích này cho đội chúng ta thì đội trưởng Giang có gì đó là lạ không?” Thái Thành Tể hỏi, anh ta cũng không nói được chỗ nào, nhưng chính là rất lạ.

Hạng Dương nhíu mày: “Anh nói như vậy, đúng là có một chút…” Tuy nói Giang Ly bình thường mặt vẫn đơ một cục, nhưng là cộng sự lâu năm nên ít nhiều vẫn có thể phân biệt ra được vài phần tình cảm trên mặt anh.

Trong phòng, Tôn Hà vẫn khóc rống không thôi, tiếng khóc từng đợt đứt quãng.

Trên nền âm thanh ầm ĩ này, hai người dựa vào lan can, tựa đầu vào nhau biểu đồ thay đổi tâm lý gần đây của đội trưởng nhà mình.

“Nhưng thành thật mà nói thì cá nhân tôi cảm thấy từ khi về lại đội lần trước anh ấy như có tâm sự, hơn nữa còn nghiêm trọng…” Hạng Dương nói có chút ý vị: “Hay là lúc anh ấy tham gia hành động xảy ra chuyện gì chăng?”

“Có thể có chuyện gì chứ, anh ấy lành lặn quay về, một chút thương tích cũng không có.” Thái Thành Tể bĩu môi.

Hạng Dương đập vào gáy anh ta một cái: “Anh thì biết cái gì, đúng là sinh vật đơn bào. Đúng là độc thân nhờ thực lực!” Anh ta hận rèn sắt không thành, nói xong liền xích lại gần: “Ý của tôi là lúc đội trưởng Giang tham gia cái hoạt động quân-cảnh thần bí đó có khi nào gặp được thần tiên nào không? Tất cả đều là tinh anh mọi miền đất nước, anh nói xem có phải… anh ấy gặp được thần tiên tỷ tỷ nào đó, sau đó trở về lại lâm bệnh tương tư không?”

“Anh đừng nói bừa!” Thái Thành Tể như phát hiện ra châu lục mới: “Nhưng mà chuyện này cũng không phải là không thể!”

Người ta đều nói hành vi của người đang yêu so với lúc độc thân sẽ phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu vậy cũng có thể giải thích hợp lý chuyện Giang Ly gần đây hay thất thần, còn có vài lúc lơ đãng không để ý đến ai.

Hạng Dương gật gù đắc ý trước ma lực của tình yêu, xoay người nhìn xuống dưới lầu ký túc xá lại: “Nói đi thì cũng phải nói lại, trong Học viện Ngoại ngữ có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, như là…” Ánh mắt của anh ta bỗng nhiên sáng lên, duỗi ngón tay chọt sáng Thái Thành Tể: “Thái Bao, anh xem kìa, tôi đã bảo trong trường này khắp nơi đều là người đẹp mà. Nhìn dáng người và khí chất của người kia kìa!”

Thái Thành Tể nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, là một nữ sinh mặc áo choàng dài và váy trắng, tóc đen dài thẳng mượt, mặc dù không thấy mặt rõ lắm nhưng từ ngoại hình cũng biết là người đẹp. Nữ sinh đó đang vội vàng bước vào khu ký túc xá chỗ họ đứng.

“Được rồi, thu dọn rồi làm việc đi.” Hạng Dương ghét bỏ nhìn bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn của Thái Thành Tể kia, phủi tay trở vào trong phòng ngủ.

Ba mẹ Đảng Nguyệt Nguyệt có vẻ đã ổn hơn một chút, anh ta đang nghĩ có nên gọi Giang Ly về hay không thì đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng, có thể là vì chạy đến quá gấp nên giọng nói của đối phương còn mang theo hơi thở gấp gáp: “Anh Thái, anh Hạng!”

Hai người Thái Thành Tể nhìn kỹ, ôi chao, đây không phải là người đẹp mà hai người bọn họ mới đứng trên ban công bàn tán sao? Sau khi họ nhìn rõ khuôn mặt kia, lại nghe được âm thanh quen thuộc thì tâm tình trong lòng có chút phức tạp, sau một lúc lâu, Thái Thành Tể mới mở miệng: “Không phải, sao em lại ăn mặc thế này? Mà sao em lại ở Học viện Ngoại ngữ, không phải em học ở Đại học Cảnh sát sao…” Nói một nửa thì anh ta im bặt, trợn to hai mắt, trong lòng hiện ra một phỏng đoán.

“Mấy ngày trước tôi đã bắt đầu vào Cục thành phố tiếp nhận huấn luyện trong vòng nửa năm, hôm nay là phải tham gia Lễ tốt nghiệp nên mới xin phép trở về trường. Không ngờ lúc nãy vừa nhận được điện thoại của Cục trưởng bảo tôi không cần trở về huấn luyện nữa mà trực tiếp tới tìm đội trưởng Giang báo cáo.” Tô Ngôn khó chịu kéo váy, sau đó giơ tay vuốt mấy sợi tóc ra sau tai.

Thái Thành Tể: …

Hạng Dương: …

“Đội trưởng Giang đâu rồi?” Tô Ngôn ngó dáo dác một vòng nhưng không tìm thấy người đâu.

“Anh ấy…” Thái Thành Tể dẫn cô vào trong hành lang với vẻ mặt buôn dưa lê: “Em gái, tôi nói cho em nghe một chuyện, tôi và anh Hạng của em vừa mới phát hiện một bí mật nhỏ của đội trưởng Giang, em có muốn nghe không?”

Tô Ngôn im lặng nhìn anh ta vài giây, lịch sự từ chối: “Đây là vụ án gì vậy?”

“Hả? Một nữ sinh mất tích, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng đây là vụ thứ 3 trong tháng này rồi.” Thái Thành Tể thấp giọng, còn duỗi 3 ngón tay ra, sau đó rất nhanh quay lại chủ đề cũ: “Tôi còn chưa nói xong, chúng tôi phát hiện đội trưởng Giang anh ấy… yêu rồi! Thế nào, có phải là kích thích lắm không? Chẳng trách sao dạo này anh ấy cứ là lạ…”

“Cái gì kích thích?” Đột nhiên sau lưng hai người truyền đến tiếng hỏi.

Thân mình Thái Thành Tể cứng đờ, chậm rãi quay lại thấy Giang Ly một tay bỏ vào túi quần, trên người còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Không có…” Cả người anh ta sợ toát mồ hôi, lúng túng cười hai tiếng sau đó đảo mắt đem xách Tô Ngôn sau lưng ra trước: “Tôi đang nói em gái xuất hiện ở đây làm cho tiền bối như tôi… ha ha… Ha ha ha… Thế nào? Đội trưởng Giang anh cũng không ngờ người mới mà Phó đội nhắc đến là cô ấy đúng không? Surprise!” Nói xong một đống lời nói lộn xộn, anh ta liền rụt cổ chạy trở về phòng ngủ.

“Hoan nghênh về đội.” Giang Ly nhìn cô vài lần rồi nói, sau đó hất cằm ra hiệu cô đi theo.

Tô Ngôn không đuổi theo ngay mà đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ: Nữ sinh, mất tích, còn không chỉ là một vụ?

Thì ra là thế… Đôi mắt cô khẽ chớp, chỉ trong nháy mắt đã biết vì sao tâm tình Giang Ly lại thất thường đến mức ngay cả Thái Thành Tể cũng phát hiện ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.