Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 14



Khi đã ngồi trong xe, Josie kêu lên đầy kích động.

– Nếu Silvia chưa từng học đại học thì cô ta làm gì ở khu học xá?

– Anh cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó.

– Cả những cái kẹo nữa! – Cô nói tiếp và lấy tờ giấy kẹo ra khỏi túi. – Theo bà Jennings cho biết thì bạn gái của con trai bà ấy ăn rất nhiều kẹo bạc hà và có biết sự tồn tại của bằng chứng đó. Becky đặt mua kẹo ở nước ngoài và, chính anh cũng nói đấy, cô ta có thể làm mọi việc để bảo vệ Bib Webb…!

Marc nổ máy xe.

– Chỉ là cách nói thôi. Cô ta không dám giết người đâu. Vả lại cô ta đâu có tóc vàng.

– Cô ta có thể đội tóc giả mà.

– Josie, em có thể tưởng tượng được là Becky có thể gây ra những vết bỏng thuốc lá cho một bà già không?

– Không, không hẳn thế, – cô nói sau một chút lưỡng lự. – Nhưng rõ ràng là cô ta tỏ ra gắn bó sâu sắc với Bib, và Bib cũng như thế với cô ta. Những người yêu nhau thỉnh thoảng hay làm những việc phi lý lắm.

Anh thở dài.

– Becky yêu Bib từ lâu rồi. Cô ta và Silvia chưa bao giờ hòa thuận với nhau. Silvia đã nhiều lần định cho cô ta thôi việc nhưng Bib không chịu. Lại thêm một nguyên nhân nữa khiến vợ chồng Bib xích mích. Silvia là người rất tham vọng, còn Becky thì không.

– Đồng ý, nhưng Becky muốn có con.

Cô đang sống lại những nỗi buồn và oán giận đang dâng trào trong mắt khi nhớ lại Becky trìu mến nhìn Bib.

– Bib cũng muốn có con. Nhưng đáng tiếc là Silvia không thể có con. Cô ấy đã bị một cú ngã rất tồi tệ cách đây nhiều năm làm cho cô ấy bị vô sinh.

– Anh thật sự tin chuyện đó chứ?

– Sao mà tin được… Trái lại, anh biết là súng có nổ bên tai cũng không làm cô ta giật mình được. Cô ấy rất cứng rắn và đầy mưu mô. Khi cô ấy muốn một cái gì đó thì cô ấy sẽ có được nó, bất kể giá của nó ra sao.

– Có thể cô ta đang ngồi trong quán cà phê với một mục đích rõ ràng. Liệu cô ta có lừa dối chồng mình không?

Họ rời khỏi nhà của Webb và đi về hướng đường cao tốc.

– Anh không biết. Cũng có thể.

– Em thấy một tấm ảnh của Jake Marsh trong tài liệu của chưởng lý. – Cô nói. – Trông ông ta hấp dẫn, ăn mặc bảnh bao. Người ta nói là anh chị trong giới trộm cắp, nhưng ông ta lại có phong cách sang trọng và đã gom được một gia tài nhỏ. Và nếu như bà Webb, luôn luôn vắng mặt khỏi ngôi nhà của chồng mình, đang có một mối quan hệ giấu giếm chồng thì sao?

Marc sầm nét mặt lại. Marc chưa bao giờ xem xét đến chi tiết này, vì biết rằng Silvia rất gắn bó với địa vị là vợ của một chính khách.

– Cô ấy đặt địa vị xã hội của mình lên trên tất cả mọi thứ. Liệu cô ấy có dám đánh mất tất cả cho một cuộc phiêu lưu tình ái với người đàn ông khác không? Nhất là với một người như Marsh.

– Những chuyện nguy hiểm lại lôi cuốn một vài phụ nữ như là mật ngọt hút ruồi ấy.

Anh nhìn cô, vẻ tinh nghịch.

– Vậy sao? Vậy chúng ta hãy thử cái lý thuyết đó đi. Một ván billard nhỏ, em thấy thế nào?

– Ôi không, – cô kêu lên. – Chưa phải lúc.

– Thế mà em đã đi chơi billard với Grier rồi đấy. Em biết không, anh cũng nguy hiểm và lành nghề không kém gì anh ta trong việc moi thông tin đâu đấy.

– Em thích anh hơn là anh ta. – Cô nói vẻ lơ đễnh.

– Tại sao?

Cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của anh.

– Tại vì anh ta không biết nấu ăn.

Anh phá lên cười.

***

Bất chấp thời gian đã muộn, phòng chơi billard vẫn còn chật kín. Marc và Josie nhận ra anh chàng Bartlett nhỏ con đang nhoài người ra bàn tập trung vào một quả bóng. Sau khi phát một đường bóng đẹp như kẻ vạch, anh ta ngẩng đầu lên và nhận ra Marc. Anh ta đặt gậy billard xuống và giơ tay lên một cách không hề giấu giếm.

– Tôi chưa bao giờ nói xấu cảnh sát đặc nhiệm! – Anh ta nói. – Tôi chẳng liên quan gì đến vụ án suýt nữa đã lấy mạng Judd Dunn tháng trước cả. Và tôi cũng không biết kẻ đã lái chiếc xe húc vào anh ta.

Josie nhìn sang phía Marc. Những khi riêng tư thì Marc là người hồn nhiên, buồn bã và hay chế giễu nhưng tại đây thì anh tỏ ra rất hung dữ.

– Tôi chẳng biết gì cả, Brannon. Tôi thề đấy. – Bartlett cứ lặp đi lặp lại.

– Tôi chưa bao giờ nói là anh biết cả. – Marc nói, không ngừng tiến lại gần Bartlett. – Nào, chúng ta cùng làm một vòng nhé.

– Không, nếu như anh không hứa với tôi trước người làm chứng là sau đó tôi có thể đi. Tôi đã nghe nói nhiều chuyện về anh rồi. Tôi không muốn đi theo anh.

– Sẽ chẳng có gi xảy ra với anh cả. Chẳng có cảnh sát đặc nhiệm nào lại hành động như một tên lưu manh cả. Chúng tôi có những nguyên tắc riêng và chúng tôi tôn trọng chúng.

– Thôi được… đồng ý.

– Thế còn ván chơi? – Một gã to béo hỏi.

– Chúng ta sẽ chơi tiếp khi tôi quay trở lại. – Bartlett trả lời.

Josie và Marc theo anh ta đến một cái sân sau có rất ít ánh sáng.

– Thôi được, anh muốn gì?

– Thông tin về cô bạn gái của Marsh.

Bartlett hít một hơi thở sâu.

– Nghe này, anh bạn, hôm trước Grier đã đến đây. Anh ta cũng hỏi tôi cùng câu hỏi đó.

– Và anh ta đã không có được câu trả lời. – Marc nói tiếp thay lời anh ta.

Anh đứng ngạo nghễ trước mặt Bartlett, ánh mắt lạnh lùng.

– Giờ thì anh sẽ trả lời tôi. Anh không muốn thấy mình dính dáng đến vụ giết người phải không?

– Không. – Bartlett trả lời sau một chút im lặng. – Tôi không có ý định chịu hậu quả thay cho Marsh và tôi cóc sợ những lời đe dọa của ông ta… Nhưng ông ta có những bằng chứng chống lại tôi về một…

– Cái đó chẳng giúp ích gì cho ông ta một khi ông ta đã ở trong tù. Nào, nói đi!

Bartlett thở dài.

– Vậy thì nói. Marsh đang kết hợp làm ăn với một phụ nữ giàu có. Cả hai muốn tìm lại được một cuốn sổ đã bị biến mất. Có vẻ như cô ta mất mát nhiều hơn ông ta nếu như cái gói thuốc nổ đó rơi vào tay cảnh sát. Có thể là còn hơn thế nữa… Theo những gì tôi biết thì người phụ nữ này sẽ mất hết của cải.

– Anh đã bao giờ trông thấy cô ta chưa?

– Rồi… Đúng là một con gà mái xa xỉ, tóc vàng. Cô ta và Marsh ăn mặc như những người mẫu ảnh thời trang vậy.

Marc đưa mắt nhìn sang Josie, lúc này cô cũng đang không bỏ sót một chi tiết nào của cuộc nói chuyện. Người phụ nữ được miêu tả không giống với Becky. Mặt khác, người phụ nữ cũng có thể là chuyên gia đột nhập máy tính, Sandra Gates, người đang sở hữu một tủ quần áo đẹp. Cô ta không chỉ có tóc màu vàng mà còn có một tủ bánh kẹo bạc hà trong chiếc xe moóc của mình nữa.

– Marsh có ngủ với cô gái tóc vàng không? – Josie hỏi.

– Tôi chắc như vậy, nhưng tôi không biết chuyện riêng tư của họ. Dù sao thì cô ta cũng hung dữ hơn ông ta. Người ta bảo chính cô ta đã hành hạ bà già đó.

Josie cảm thấy tóc tai dựng ngược lên ở sau gáy sau khi nghe những lời khẳng định này. Và hình ảnh Sandra Gates, một phụ nữ hung dữ và không hề biết ngại ngùng hiện lên trong trí nhớ của cô. Cô ta đã vi phạm pháp luật khi giả mạo hồ sơ của một người bị buộc tội giết người. Có thể chính ông ta cũng dễ dàng hành hung một bà già nếu chuyện đó có thể giúp ích cho ông ta. Nhưng đáng tiếc là quý cô Gates đang ở Argentina, và cảnh sát không thể yêu cầu dẫn độ cô ta về được.

– Anh đã bao giờ nghe nói đến một cô Sandra Gates nào đó chưa? – Cô vô tình hỏi.

– Gates? Có. Cô nàng máy tính. Marsh dùng cô ta cho nhiều vụ khác nhau. Cô ta là một người giỏi chịu đựng.

Vẫn còn một mảnh nữa trong trò choi ghép hình. Mối quan hệ của cô ta với Marsh, đống kẹo nhập khẩu trong chiếc xe moóc, tính “giỏi chịu đựng” của cô ta…

Bartlett ngừng một lúc, đột nhiên thấy lo lắng.

– Này Brannon, anh sẽ không định kể với Marsh là tôi nói đấy chứ? Bởi vì ông ta chắc sẽ cử York đến gặp tôi…

– Tôi không thải nguồn đưa tin của tôi. – Marc đảm bảo. – Còn một câu hỏi nữa, rồi chúng ta sẽ kết thúc. Mối quan hệ giữa Jennings, Marsh và người phụ nữ đó là như thế nào?

Bartlett châm một điếu thuốc, bàn tay anh ta run rẩy. Anh ta hít thuốc, rồi nhả khói ra đằng mũi, sau đó anh ta cười khẩy.

– Jennings đã ngủ với cô ả tóc vàng. Cậu ta đã cho chụp ảnh cậu ta đang cùng với cô ta với một phần đùi trần trụi của cô ta. Có vẻ như cô ta giận tím người khi biết chuyện đó. Chồng cô ta muốn bỏ rơi cô ta nhưng cô ta không chịu ly dị. Nếu mà anh ta biết được những tấm ảnh thì anh ta chỉ còn mỗi việc mời luật sư thôi, đúng không?

Josie nhướn mày. Sandra Gates đã có chồng? Hay đó là Becky Wilson? Một lần nữa, những mảnh ghép của trò chơi ghép hình lại bị bắn tung tóe ra.

– OK. – Marc nói. – Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Cảm ơn Bartlett. Lần khác tôi sẽ trả nợ.

– Nếu Marsh biết được…

Cú đấm của Marc vung ra đột ngột đến nỗi Josie thậm chí còn không nhìn thấy chuyển động của nó nữa. Cô cố nén một tiếng kêu. Đầu của Bartlett đu đưa. Anh ta thở phì phò như một con bò và nhăn nhó sờ quai hàm đang tím bầm.

– Hãy cho bọn bạn anh xem anh đau như thế nào. – Marc vừa nói vừa hất cằm chỉ vào phòng chơi billard. – Và nói với họ là tôi muốn có tên của kẻ đã đâm xe vào Dunn.

Bất chấp đau đớn, Bartlett vẫn cố cười.

– Cảm ơn, Brannon. Anh thật vui tính. Thật ra thì anh có biết ai đã cố hạ Dunn không?

– Không, nhưng anh ấy thì biết, đáng tiếc cho kẻ tấn công anh ấy. Thôi, tạm biệt. Cảm ơn một lần nữa.

– Không có gì.

Kẻ vô lại vội vã chuồn mất.

– Sandra Gates! – Josie kêu lên. – Cô ta tóc vàng, không ngần ngại vi phạm pháp luật. Cô ta thích kẹo ngoại, và biết Marsh. Chắc chắn đó chính là cô ta, cô bạn gái bí mật của Dale. Chắc chắn là Marsh đã đe dọa cô ta để cho cô ta giúp ông ta lấy lại được bằng chứng mà Dale nắm giữ… Rất hợp.

– Có vẻ như thế. Nhưng nếu cô ta có một anh chồng thì anh ta trốn kỹ đấy. Mặt khác, cô ta chẳng có vẻ gì là một người vợ giàu có… Không, có cái gì đó không đúng.

– Sao cơ?

Anh cho tay vào túi quần.

– Anh không biết, – anh nói, vẻ khó chịu. – Anh vẫn chưa thể làm sáng tỏ được điều đó.

Anh nhìn cô rồi cười.

– Anh mệt rồi, và cả em cũng thế. Em đừng giận, nhưng anh muốn đưa em về khách sạn thay vì đến nhà anh. Sau một đêm ngủ ngon, chúng ta sẽ biết chúng ta đang biết được những gì.

– Đúng là đồ phá đám…

Anh nhìn cô chăm chú.

– Việc tra tấn người khác sẽ bị pháp luật trừng trị.

Cô không hiểu ẩn ý của anh.

– Mai anh sẽ mang tài liệu của em cho em. Nếu em cần đến anh thì em cứ gọi điện cho anh.

Cô do dự. Sự thật là cô đang tìm cách tốt nhất để báo cho anh một tin mà anh vẫn còn chưa biết Cuối cùng, cô chọn cách im lặng. Cô quyết định lần khác sẽ nói cho anh biết.

– Rõ rồi. Nếu như anh dừng việc đánh người lại thì chúng ta có thể đi.

Leo lên xe, anh đưa cô trở về khách sạn.

– Em không còn đeo băng nữa à?

Cô khoanh tay lại.

– Không. Nó làm em thấy khó chịu. Vả lại, vết thương bây giờ bắt đầu lên sẹo.

– Nếu chẳng may em thấy những nốt ban đỏ hay đau nhói thì…

– Em sẽ để ý. Cảm ơn anh vì món bánh kếp.

– Không có gì, – anh đáp. – Anh cũng rất thích chúng.

Anh quàng tay ra sau gáy cô.

– Lại gần đây. Hãy hôn anh để chúc anh ngủ ngon nào…

Giọng nói trầm của anh làm cô tan chảy hoàn toàn. Cô nghiêng người về phía anh và cười.

– Anh còn muốn em kể cho anh nghe một câu chuyện trước khi ngủ chứ?

– Sao lại không chứ? Một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie.

– Chúng ta có hai vụ giết người phải giải quyết. Anh không muốn nghĩ đến chuyện khác sao?

Anh kéo cô lại gần và nhẹ nhàng hôn cô. Cô hé môi, thở nhẹ nhàng.

– Chúng ta có thói quen xấu rồi, – anh thì thầm.

– Anh nghĩ thế à?

Anh ôm cô chặt hơn.

– Em có chắc là muốn quay lại Austin không? – Anh thì thầm và lại ôm hôn cô một lần nữa.

Cô cảm thấy một ngọn lửa đang dần dần xuyên qua người. Môi của Marc trên miệng của cô đang tỏa ra một ngọn lửa ham muốn, và cô đáp lại nụ hôn của anh hết sức mình, thấy rõ là cô thiếu kinh nghiệm.

Anh cho lưỡi hôn dọc theo cổ của cô.

– San Antonio có nhiều trò giải trí hơn, – anh thì thào. – Những buổi hòa nhạc, một đội ba lê, một nhà hát nhạc kịch…

Cô vuốt ve lưỡi anh bằng đầu ngón tay của mình. Cô không biết nói gì hay nghĩ gì nữa. Vài ngày trước đây, họ gặp nhau ở Austin trong một bầu không khí thù nghịch. Thế mà tại đây, anh đang nhồi nhét bánh kếp cho cô và ôm hôn cô trìu mếển. Ý nghĩ không còn được gặp anh nữa sau khi cuộc điều tra kết thúc làm cô nản lòng. Đột nhiên, một nỗi lo sợ xâm chiếm cô. Khi anh ôm hôn cô một lần nữa, cô liền nép vào người anh như thể anh sắp phải lên đoạn đầu đài vậy. Nụ hôn của họ vì thế mà mãnh liệt, dữ dội hơn. Sau khi anh làm bật khuy áo của cô, cô cảm thấy bàn tay to và nóng bỏng của anh trên làn da trần của cô, và những cái vuốt ve nhẹ nhàng của lòng bàn tay anh trên nụ hoa của cô… Những tiếng thổn thức bật lên trong cổ họng cô.

Đột nhiên, một tiếng động cơ xé tan màn đêm. Một chiếc xe hơi tiến lại gần. Marc giật mình, vẻ hoảng hốt, anh rụt tay lại, rồi vội vã cài lại khuy áo sơ mi của cô.

– Chết tiệt! – Cô thả lỏng mình bằng một giọng kêu ca khiến anh phải bật cười.

– Dù sao thì cũng không tồi.

Cồ nuốt nước miếng.

– Thực ra… thì… anh có thể lên phòng với em, – cô nói ấp úng, giọng ngắc ngứ.

Anh lắc đầu, thực sự sầu não.

– Để làm gì chứ?

– Em đã làm cái đó cách đây hai năm rồi, – cô đột ngột nói.

– Em đã làm gì cơ?

Cô nói chậm rãi, rành rọt, mắt cúi nhìn ngực của Marc. Cô có thể nhìn thấy rõ tim anh đập mạnh qua lớp áo sơ mi.

– Cuộc… phẫu thuật nho nhỏ đó.

Anh vẫn còn ngồi im lặng như bị hóa đá. Tâm trí của anh không còn hoạt động nữa. Anh đành ngồi lặng ngắm nhìn cô và cố lấy lại tinh thần.

– Cách đây hai năm? – Anh nhắc lại, giọng yếu ớt.

Cô gật đầu. Ngón tay của cô lướt nhẹ trên phù hiệu của anh.

– Em… em cứ nghĩ rằng anh bỏ em vì em không thể gần gũi anh được. Lúc đó, em đã đi thăm khám bác sĩ phụ khoa. Và em đã trải qua một cuộc phẫu thuật. Nhưng anh đã không quay trở lại. Anh không viết thư cho em, cũng không gọi điện cho em. Em đến buổi tiệc tại nhà của Webb với hy vọng thấy anh ở đó để nói với anh, nhưng…

Giọng cô vỡ òa.

– Ôi, em yêu! – Anh thì thầm rồi vòng tay ôm lấy cô. – Em yêu, anh xin lỗi… Anh cảm thấy quá xấu hổ không dám quay lại.

Giấu mặt sau cổ nóng và thơm mùi nước hoa của cô, anh âu yếm ôm ngang lưng cô.

– Anh đã bị tổn thương bởi sai lầm trong việc đánh giá em mà anh đã phạm phải cách đây nhiều năm. Khi hiểu rằng em vô tội, anh đã quá choáng váng… Cảm giác tội lỗi đó luôn ở sâu thẳm trong anh, ngay cả khi anh đã từ chối mối quan hệ với em. Và trong vụ kiện Jennings, em đã nhìn anh với một sự căm thù như vậy… Chính vì thế mà anh bỏ ra đi và anh đã cố gắng quên tất cả. Dường như em không bao giờ tha thứ cho anh vì anh đã nghi ngờ em nói dối, trước đây, và dường như những xung đột nhỏ nhất sẽ quay trở lại đánh thức mối hận thù đó.

– Khi 15 tuổi, em vẫn còn trẻ con và ngây thơ. Giờ thì em không còn như vậy nữa. Em biết làm rất nhiều việc. Anh không biết được sự thật, Marc ạ. Em không oán giận anh. Anh cũng chỉ là một con người.

Anh ôm cô chặt hơn.

– Đáng lẽ anh không nên rời xa em. – Anh thì thầm rồi tìm môi cô. – Không, không nên suốt cả cuộc đời này…

Cô kìm nén một tiếng cười. Cuối cùng, anh để mình đi đến tận cùng ham muốn của mình. Lần đầu tiên, anh không nghĩ đến việc kiềm chế bản thân nữa. Anh ham muốn cô với một mãnh lực mà anh không thể dằn lòng được nữa. Có thể đó không phải là những gì cô muốn, nhưng điều đó còn giá trị hơn hàng nghìn lần một cuộc sống buồn bã không có anh ở bên.

Lợi dụng lúc anh thôi không ôm cô nữa, cô thì thầm vào tai anh:

– Anh có thể về phòng em.

Không một chút ấp úng. Kể từ khúc dạo đầu trong căn hộ của anh, cô luôn hừng hực với anh.

Anh không trả lời. Bàn tay anh đang vuốt ve dọc sống lưng của cô. Dường như anh đang tận hưởng cảm giác êm dịu của tấm thân cô đang ép sát người anh, một mùi thơm hoa hồng dịu nhẹ tỏa ra từ thân thể cô.

– Không.

Cô nhìn anh trân trân, miệng há hốc. Cô trông đợi tất cả mọi chuyện, trừ việc bị từ chối.

– Nhưng… tại sao?

– Bởi vì anh không muốn giảm bớt những gì anh đã bắt em phải chịu đựng chỉ trong nửa tiếng đồng hồ trên giường.

Cô cảm thấy tim mình bay bổng. Cô gần như chắc chắn là anh sẽ túm ngay lấy cơ hội… Cô lùi lại, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt anh trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Anh cầm tay cô và lướt nhẹ lên đó bằng một nụ hôn.

– Anh tin là em cũng thế, – anh nói với một vẻ chắc chắn.

– Josie, nếu anh chĩỉ muốn một chút vui vẻ với em thì anh đã không học làm bánh kếp.

Anh nhăn nhó nở một nụ cười.

– Em không thể hình dung ra được điều mà anh cảm nhận khi anh gặp lại em ở Austin trong thang máy đâu. Trong suốt cuộc đời anh, anh chưa bao giờ thấy khó khăn khi phải giả vờ như vậy…

– Còn em thì em cứ nghĩ là anh ghét em lắm…

– Anh cũng ghét chính anh nữa. Và theo một cách nào đó, anh vẫn còn căm ghét bản thân mình.

Anh hôn lên mắt cô, liếm láp đôi hàng mi cong của cô.

– Nhìn thấy em ngồi cùng văn phòng của Grier là một nỗi đau khổ.

– Vì sao?

– Vì em là kiểu phụ nữ anh ta thích, – anh thú nhận và chiêm ngưỡng những đường nét tinh tế của cô. – Ở em toát ra một sự trìu mến rất hiếm có.

Cô nhấn ngón tay mảnh mai vào miệng anh.

– Anh cũng thế, – cô thì thầm.

Hít một hơi dài, anh nhẹ nhàng đưa tay xuống cái băng đang quấn quanh cánh tay bị thương của cô.

– Anh rất muốn được chăm sóc em.

– Em vẫn thường tự mình chăm sóc bản thân, – cô nói và mỉm cười. – Nhưng vì anh có ý định chăm sóc em nên em cũng có thể làm thế với anh.

Anh cố nén hơi thở và chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé của cô đang nhìn anh. Một loạt hình ảnh tràn ngập trong anh – cả hai cùng thức dậy vào buổi sáng, cùng ngủ bên nhau vào buổi tối, lăn lộn bên nhau trên những cánh đồng, cùng nhau nuôi gia súc, chia sẻ công việc cùng nhau… Cuối cùng thì anh cũng có một nửa của riêng mình, một người sẽ sống cùng anh trong những lúc khó khăn và thuận lợi, một người là sự trợ lực của anh, và anh cũng sẽ an ủi người đó… Không kể đến việc đêm nào anh cũng có người ấy trong vòng tay. Mải theo đuổi ý nghĩ ấy, anh thấy một cơn rùng mình thú vị chạy dọc suốt người anh.

– Anh có những suy tư thầm kín phải không? – Cô hỏi.

– Rất thầm kín… Nào, kính của em đâu rồi?

– Em trông thấy anh mà, anh biết rồi còn gì.

– Có thể em nhìn thấy anh, nhưng em không trông thấy những người khác, – anh nói. – Đeo kính vào, nếu không em có thể không tự bảo vệ được mình đâu. Và đừng cố thuyết phục anh là em đeo kính áp tròng đấy, – anh nói khi thấy cô bắt đầu phản ứng.

Cô thở dài.

– Thôi được, em sẽ đeo kính. Em không thích mình đeo kính, thế thôi.

– Còn anh thì muốn. Mắt kính làm cho mắt em trông to hơn, và trông gợi tình hơn, nếu như em muốn biết sự thật.

– Ngày mai, em sẽ đi mua ba đôi kính, – cô nói.

Anh cọ nhẹ mũi lên má cô.

– Khóa cửa vào nhé.

– Tại sao chứ? Anh định bắt cóc em à?

– Đừng có những ý nghĩ như thế! Anh nhắc lại với em là anh luôn ở trong tình trạng bị kích thích tột cùng đấy.

Một ánh tinh nghịch hiện lên trong đôi mắt màu nâu của cô.

– Này đây, này đây, – cô nói và xáp lại gần anh.

Anh ngăn cô lại một cách dứt khoát.

– Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Mọi người nhận ra nó và báo cảnh sát. Ai cử Grier tới hiện trường? Em không biết được những gì anh ta có khả năng làm đâu. Anh ta thuộc kiểu người sẵn sàng gọi cánh nhà báo đến hiện trường để sỉ nhục chúng ta đấy.

Cô phá lên cười.

– Thôi được, đồng ý. Em chịu thua. Miệng lưỡi anh thật đầy hình tượng.

– Anh là một cảnh sát đặc nhiệm. Việc miêu tả đầy hình ảnh là một phần công việc của anh.

– Thông điệp đã nhận, năm trên năm.

Anh ôm hôn cô lần cuối.

– Đừng quên khóa cửa hai lần nhé.

– Anh đừng lo, – cô trấn an anh rồi đẩy cửa xe. – Nhưng em cũng muốn thấy anh an toàn.

Cô lo lắng đưa mắt nhìn ra xung quanh.

– Những kẻ đã tấn công anh… nếu chúng quay lại thì sao?

– Em thấy cái này không? – Anh nói, bàn tay đặt lên trên khẩu Colt 45.

Cô giơ tay lên.

– Dù sao anh vẫn phải cẩn thận. Anh thấy không? – Cô nhắc lại lời anh vừa nói và đặt tay lên ngực mình. – Nó sẽ ngừng đập nếu có chuyện gì xảy đến với anh.

Anh mỉm cười trìu mến.

– Anh đã nghi ngờ rồi, nhưng được nghe em nói thế anh rất vui. Anh rõ rồi em ơi, anh sẽ tránh xa những viên đạn. Chúc em ngủ ngon, tình yêu của anh.

– Chúc anh ngủ ngon, Marc.

Cô bước ra khỏi xe, gửi cho anh một nụ hôn gió rồi biến mất trong khách sạn. Trốn sau cánh cửa kính, cô còn trông theo chiếc xe của anh rồi xa dần cho đến khi đèn hậu của xe biến mất. Còn lại một mình, cố quyết định lên phòng mình, một mình. Một nỗi đau khổ thật sự…

Cô vừa mới bước qua cửa phòng thì có tiếng chuông điện thoại. Cô nhấc máy.

– Cô Langley?

– Vâng, tôi đây.

– Holliman đây. Tôi đã nghĩ đến vật mà cháu tôi có thể đã giấu ở đâu đó. Có lẽ tôi có ý kiến này. Cô có thể đến chỗ tôi sáng mai cùng cảnh sát được không? Tôi không muốn nói qua điện thoại. Gần đây nó có những tiếng kêu rất lạ.

– Được thôi. Hẹn gặp ông ngày mai, ông Holliman.

Những tiếng kêu lạ… Chắc chắn là Marsh hoặc một trong số những tay chân của ông ta đã đặt máy nghe trộm.

Cuối cùng thì, – cô nghĩ, – người ta đã bắt đầu bố trí nhiều đơn vị để giải quyết vụ này. Kẻ chịu trách nhiệm trong cái chết của bà Jennings sẽ chết gí trong một khu được thắt chặt an ninh, mà không có hy vọng một ngày nào đó được chuyển một cách gian lận đến một nhà tù quốc gia…

Cô ngủ chập chờn, tâm trạng của cô quá bị kích động để có thể thưởng thức một sự nghỉ ngơi xứng đáng. Nhưng nếu cô mong muốn được ngủ đẫy giấc vào buổi sáng thì cô đã bị thất vọng, vì có tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Mới 5 giờ sáng.

– Alô! – Cô nhấc máy rồi thì thào nói.

– Đây là văn phòng chưởng lý ở San Antonio, – một giọng nam trung ở đầu dây. – Chúng tôi muốn biết kế hoạch làm việc ngày hôm nay của cô.

Cô nhỏm người dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ.

– Sao cơ?

– Để tránh chồng chéo công việc. Chúng tôi đã có một hướng điều tra trong vụ Jennings.

Suýt nữa thì cô đã làm lộ bí mật. Nhưng có điều gì đó làm cô phải suy nghĩ. Thứ nhất, cô không nhận ra giọng nói của người gọi điện, trong khi cô đã gặp gỡ gần như tất cả cộng sự trong văn phòng chưởng lý. Thứ hai, họ không hề muốn biết dự định công việc của cô; họ không làm việc theo cách đó.

– Ờ thì…, cô bắt đầu nói bằng một cái ngáp dài, – một là tôi sẽ ngủ đến 8h30. Hai là Brannon đã đề nghị đi tìm nhân chứng để điều tra trong văn phòng của các ông.

Lại im lặng ở đầu dây bên kia.

– Nhân chứng nào?

– Một mối quan hệ với dân anh chị trong vùng. Mai tôi sẽ nói cụ thể với các anh tại văn phòng.

Cô vừa nói xong thì người đối thoại đã cúp máy.

Thật kỳ lạ, – cô nghĩ. – Người ta có cần thiết phải gọi điện cho cô để biết lịch làm việc của cô nếu như ông Holliman thực sự bị nghe trộm hay không? Cũng có thể là ông già đó đã bị nhầm.

Ngay lập tức, cô bấm số của Marc.

– Chết tiệt! Mới 5 giờ sáng! – Marc kêu lên, rồi nhấc máy, thậm chí còn không cần biết là ai gọi. – Nếu là anh, Grier, thì hãy chuẩn bị biến thành bia đỡ đạn đi!

– Không phải Grier đâu. – Cô trả lời bằng một giọng dịu dàng. – Chào anh.

Cô nghe thấy anh nuốt nước miếng.

– Josie, có chuyện gì vậy? Em ổn chứ?

Sự lo lắng của anh làm cô ấm lòng.

– Em rất ổn. Em vừa có một cú điện thoại rất lạ. Ai đó nói là người của văn phòng chưởng lý và muốn biết lịch làm việc của em. Em có cảm giác là chúng ta đã đụng chạm đến một số người. Em chẳng ngạc nhiên là chúng ta bị theo dõi.

– Ừm, anh cũng thế. Em có muốn tham gia trò chơi “Theo dõi sếp” không?

– Sẵn sàng, nếu như anh nuôi ăn em cái đã. Em đang chết vì đói đây. Em muốn một tách cà phê ngon.

– Anh cũng thế, – anh vừa nói vừa cười. – Có một cửa hàng bánh bán bánh tẩm bột gần nhà anh. Anh sẽ đến đó và qua đón em trong 10 phút nữa.

Anh gác máy trước khi cô kịp nói với anh là cô cần ít nhất là 20 phút mới có thể chuẩn bị xong.

Anh đến sau đúng 10 phút. Đôi mắt xám màu thép của anh nhìn cô chăm chú, đầy ngạc nhiên. Cô mặc một bộ quần áo màu đào, áo sơ mi màu kem, hơi lộ ngực, và để tóc xõa. Vì rằng anh đã giấu hết những cái kẹp tóc của cô.

– Em thật… lộng lẫy, – anh nói. – Và anh rất vui là chúng ta không ăn sáng cùng với Grier.

– Em lúc nào cũng thế. – Cô nói, giọng hài hước.

– Gì cơ?

– Cánh đàn ông ngưỡng mộ sự thanh lịch của em.

Anh phá lên cười.

– Anh nhớ em.

– Càng hay.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mãnh liệt

– Em sẽ không trở lại Austin sau cuộc điều tra, – đột nhiên anh nói.

– Marc, em có công việc ở đó.

– Em có thể tìm được việc ở đây. Chúng ta sẽ lần lượt nấu ăn, cả dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ nữa. Cuối tuần, chúng ta sẽ đi xem phim, với điều kiện là một tháng có 5 tuần.

Anh thở dài.

– Vào mùa đông, chi phí sẽ đắt đỏ, nhất là việc sưởi ấm, – Anh nói trước khi nở một nụ cười ranh mãnh. – Nhưng chắc chắn là chúng ta có thể tiết kiệm được tiền sưởi ấm khi ngủ cùng nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.