Chu Văn Cảnh quả thật muốn xé xác Chu Doãn Thịnh, vừa mới chuẩn bị đứng lên lại bị đối phương đá ra thật xa, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nguyên chủ bị Chu Văn Ngang tính kế, mất đi thân phận và gia sản, cuộc đời trong giây lát rơi xuống vực sâu. Mà nhân vật chính đã trở thành nhân vật ông lớn trong ngành thương nghiệp lúc ấy còn bỏ đá xuống giếng, khiến cho nguyên chủ liên tục bị cản trở, cuối cùng uất ức kết thúc sinh mệnh của mình.
Kế thừa thân thể của nguyên chủ, biết được vận mệnh của nguyên chủ, đừng nói để Chu Doãn Thịnh ôm đùi nhân vật chính, không lập tức giết chết y đã coi như có khả năng tự chủ mạnh mẽ rồi. Nếu không phải Đỗ Húc Lãng dùng sức ấn vai hắn lại, hắn còn muốn đi đến đá thêm mấy cú nữa.
“Thịnh thiếu gia, đừng bắt nạt thiếu niên cùng đường.” (*) – Thanh niên tuấn mỹ đẩy gọng kính trên sống mũi, dường như đang tốt bụng khuyên giải, lại dường như là cảnh cáo.
(*) Ý nghĩa: Đừng xem thường người trẻ tuổi nghèo khó vì tiền đồ của một người thiếu niên là không thể biết trước.
Chu Doãn Thịnh không để tâm, hất bàn tay đặt trên vai mình của hắn ra, từ từ thong thả đi đến bên cạnh Chu Văn Cảnh. Chu Văn Cảnh đã không bò dậy được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn chằm chằm.
“Mày hận tao?” – Chu Doãn Thịnh nghiêng đầu.
Đáp lại hắn là một ngụm nước miếng mang theo máu tươi của Chu Văn Cảnh.
Chu Doãn Thịnh nghiêng người tránh thoát, dẫm chân lên ngực Chu Văn Cảnh, cười lạnh nói – “Mày mà cũng dám hận tao? Mày có tư cách gì hận tao? Nếu không có sự giúp đỡ của mẹ tao, một đứa mồ côi như mẹ mày, dựa vào cái gì mà vào được trường đại học tốt nhất trong nước, dựa vào cái gì mà vừa tốt nghiệp đã được đến làm việc ở tập đoàn họ Chu, được lương mấy trăm nghìn một năm? Mẹ tao đối xử với cô ta như con ruột, mà cô ta báo đáp mẹ tao như thế nào? Trèo lên giường cha nuôi? Sinh con cho cha nuôi? Cô ta chết thì cũng thôi đi, vì sao lại phải chết trong bồn tắm của mẹ tao? Cô ta muốn chuộc tội hay đang dùng mạng sống trả thù mẹ tao? Đúng rồi, đúng như ý muốn của cô ta, mẹ tao rốt cuộc rập khuôn theo cô ta mà đi, để lại tao lẻ loi một mình. Mày nói đi, xem tao phải hận ai?”
Chu Doãn Thịnh càng nói hốc mắt càng đỏ, không thể không dừng lại thở dốc. Giọng nói khàn khàn của hắn ngập tràn lửa giận và căm thù, dường như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt.
Chu Văn Cảnh bị cảm xúc kịch liệt bỗng dưng bùng nổ của hắn dọa giật mình, nhất thời không dám đối diện với hắn. Đỗ Húc Lãng vốn định kéo hắn ra, nghe vậy trái tim hơi run lên.
Trước khi đến hắn đã điều tra tình huống của Chu Văn Cảnh ở nhà họ Chu, chỉ cảm thấy y đáng thương, lại chưa bao giờ từng nhìn từ góc độ của Chu Doãn Thịnh. Hiện tại nghe hắn lên án mới giật mình nhớ ra, nạn nhân lớn nhất thật ra phải là mẹ Chu mới đúng. Mà đứa nhỏ bị mẹ Chu bỏ rơi này, nỗi đau khổ và thù hận trong lòng tuyệt đối không ít hơn so với Chu Văn Cảnh.
Con riêng đáng thương, vậy con trong giá thú thì sao? Đỗ Húc Lãng cũng là con riêng, hắn chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Không khí ngưng đọng một lát, Chu Doãn Thịnh cũng bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi hỏi – “Mày thử tự vấn lương tâm mình một chút, xem nếu như mày là tao, mày có cảm giác gì?”
Cảm giác gì? Đương nhiên là hận, hận ngút trời. Chu Văn Cảnh lặng lẽ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt toát ra thần sắc mê mang.
Chu Doãn Thịnh đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt, rời chân khỏi ngực y, cười lạnh nói – “Người mày nên hận nhất không phải là tao, mà là Chu Hạo (cha Chu), ông ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ mày.” – Dứt lời hắn khoát tay với Đỗ Húc Lãng – “Đi thôi.”
“Cảnh thiếu gia thì sao ạ? Có cần đưa cậu ấy đi bệnh viện hay không?” – Đỗ Húc Lãng lo lắng dò hỏi. Hắn từ trước đến nay lấy hình tượng hiền lành tiếp xúc với người khác, thế nên không sợ Chu Doãn Thịnh nghi ngờ.
“Nó da dày thịt béo, không chết được.” – Chu Doãn Thịnh cười như không cười liếc nhìn, ánh mắt tựa như nhìn rõ tất cả kia khiến cho hô hấp của Đỗ Húc Lãng hơi lệch nhịp.
Xe chậm rãi chạy đi, để lại Chu Văn Cảnh còn đang mê mang cô đơn một mình. Y vẫn hận Chu Doãn Thịnh, nhưng nỗi hận đối với cha Chu còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ phút này, y âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ lật đổ cha Chu, phá hủy nhà họ Chu. Về phần Chu Doãn Thịnh, khiến hắn mất đi tất cả những gì hắn từng lấy làm kiêu ngạo là đủ rồi.
Đỗ Húc Lãng nhìn như đang chuyên chú vào đường đi, thật ra khóe mắt đang âm thầm nhìn trộm Chu Doãn Thịnh. Trước mắt, cảm nhận của hắn đối với thiếu niên này rất phức tạp, vừa cảm thấy hắn đáng giận, lại cảm thấy hắn đáng thương, còn có một chút chú ý khó nói rõ.
“Thịnh thiếu gia, tuy rằng mẹ của Cảnh thiếu gia…” – Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút mới tiếp tục nói – “… Rất có lỗi với mẹ cậu, nhưng Cảnh thiếu gia không sai. Cậu cứ luôn gây khó dễ cho cậu ấy, phải chăng đã làm quá mức rồi không? Tục ngữ có một câu nói rất hay, làm người để lại một đường lui sau này còn gặp lại. Dẫu sao cũng là anh em một nhà, không cần phải gây sự với nhau đến tình cảnh không chết không ngừng.” – Hắn trước kia còn từng muốn tìm người dạy dỗ vị công tử lớn này một chút, lúc này đã hoàn toàn bỏ suy nghĩ này đi. Cần gì so đo với một đứa trẻ mồ côi mẹ chứ.
Tuy rằng thế lực của tập đoàn tài phiệt nhà họ Đỗ là khổng lồ, hắn cũng không thể nào điều tra được ra chuyện riêng nhà họ Chu, bởi vì cha Chu năm đó che giấu quá kỹ, tráo đổi đứa bé đã chết đi kia thành con trai của bồ nhí đưa về quê lặng lẽ chôn cất. Kỹ xảo biểu diễn của cô ả kia cũng không tệ, khóc đến ruột gan như đứt từng khúc đau lòng muốn chết, giấu giếm mọi người thành công. Nhưng số cô ả cũng không tốt, hoặc là cha Chu có số khắc vợ, cơ hội ra sáng đã gần ngay trước mắt rồi lại bị bệnh bạch cầu cấp tính, chưa đến mấy tháng đã chết.
Chuyện này trở thành tuyệt mật, trừ cha Chu và Chu Văn Ngang, chỉ có Chu Doãn Thịnh nhờ xâm nhập vào kho dữ liệu của Chủ Thần mới biết.
“Nó không sai, chẳng lẽ là tôi sai?” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày cười nhạo.
Đỗ Húc Lãng lặng yên một lát mới nói – “Cậu ức hiếp Cảnh thiếu gia như vậy, không sợ cậu ấy hận cậu hay sao? Dù sao cậu ấy cũng là con trai nhà họ Chu, có tư cách thừa kế một phần gia sản. Bây giờ có chủ tịch Chu bên trên thì không quan trọng lắm, nhưng đợi sau này chủ tịch lùi ra sau màn, cậu ấy muốn ngáng chân cậu sẽ không phải là việc gì khó. Có thể có thêm bạn thì cần gì là địch.”
Nếu là lúc bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Chu Doãn Thịnh những lời nói thật như vậy. Đừng nhìn Chu Doãn Thịnh là đại công tử danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu, là người có tư cách kế thừa tập đoàn nhà họ Chu nhất, nhưng trong lòng cha Chu chắc gì đã nghĩ vậy. Chu Doãn Thịnh ở trong cuộc nên không tự biết, nhưng làm người đứng xem, Đỗ Húc Lãng có thể nhìn thấy rất rõ, thái độ của Chu Hạo đối với Chu Văn Ngang rõ ràng khác hẳn so với hai người còn lại, thật sự là cưng chiều đến không có giới hạn. Nếu như Chu Văn Ngang có ý muốn gia nhập tập đoàn họ Chu, Chu Hạo tuyệt đối sẽ không nói không.
Mà Chu Văn Ngang lúc này, có lẽ đã sớm coi tập đoàn này là vật trong túi mình, chỉ có Chu Doãn Thịnh đáng thương còn coi hắn là đứa em ngoan, chẳng những không hề phòng bị, mà còn bị lợi dụng đến cùng. Nếu như Chu Văn Ngang trèo lên được, với bản tính vô ơn của hắn, dù là anh em ruột thịt, chỉ e Chu Doãn Thịnh cũng chẳng thể nào sống dễ chịu được, một lúc nào đó bị tính kế hãm hại đến tan xương nát thịt cũng không biết chừng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ném về phía Chu Doãn Thịnh của Đỗ Húc Lãng trộn lẫn một chút đồng tình. Nhìn lại, trong ba anh em nhà họ Chu, Chu Doãn Thịnh là người đáng thương nhất. Chu Văn Cảnh có mình che chở, Chu Văn Ngang có Chu Hạo che chở, chỉ có Chu Doãn Thịnh là không nơi nương tựa, tình cảnh éo le.
Chu Doãn Thịnh không biết não bổ của Đỗ Húc Lãng, mà dù có biết cũng không để ý. Hắn cười khẽ một tiếng rồi khoát tay nói – “Tôi vốn không có ý định tranh giành tài sản nhà họ Chu, nó có hận hay không thì liên quan gì đến tôi.”
Con ngươi Đỗ Húc Lãng hơi co lại, truy hỏi – “Không có ý định tranh giành tài sản nhà họ Chu? Thịnh thiếu gia cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” – Chu Doãn Thịnh liếc xéo hắn một cái, lại lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng nữa.
———————————
Đến tận hơn chín giờ tối hôm đó Chu Văn Cảnh mới về nhà. Vừa mở cửa phòng đã thấy Đỗ Húc Lãng đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, mái tóc trước trán được chải lên gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ mà sắc bén. Hắn dụi tắt thuốc lá, quay đầu lại nhìn, khí thế mạnh mẽ tự động toát ra khiến cho Chu Văn Cảnh có chút e sợ, nhiều hơn cả là sự sùng bái.
“Cậu, cháu đã về.” – Y lập tức đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói. Y không biết chút nào về thân phận chân thật của Đỗ Húc Lãng, người nọ chỉ nói hắn là bạn tốt của mẹ y, nhớ tình nghĩa chị em nên trở về chăm sóc y. Nhưng dựa vào khí thế mạnh mẽ và những thủ đoạn không gì không làm được của người nọ, Chu Văn Cảnh biết hắn nhất định không phải là người thường.
“Bị thương thế nào?” – Đỗ Húc Lãng dụi tắt thuốc lá.
“Vừa nhận được tin nhắn của cậu, bác sĩ Phương đã đến ngay. Gãy xương tay, những chỗ khác đều là bị thương ngoài da.” – Chu Văn Cảnh lắc lắc cánh tay trái đang bó thạch cao, nghiến răng nghiến lợi nói – “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cháu đạp nhà họ Chu này dưới lòng bàn chân, làm cho Chu Doãn Thịnh phải trả giá đắt cho tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay!”
Nghe y nói đối phó với nhà họ chu, Đỗ Húc Lãng tuyệt đối không cảm thấy như thế nào, cho đến một câu cuối cùng mới hơi nhíu mày lại, nhưng cũng không nói gì.
Cùng lúc đó, Chu Văn Ngang gõ gõ cửa phòng Chu Doãn Thịnh.
“Anh cả, thằng con hoang kia là do anh thuê người đánh? Không hổ là anh trai của em.” – Chu Văn Ngang thân mật ôm chặt bả vai Chu Doãn Thịnh.
“Đúng vậy, là anh thuê người đánh.” – Chu Doãn Thịnh lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, đi đến bàn học chơi máy tính, từng dãy số nhanh chóng xuất hiện trên màn hình đen sì rồi lại nhanh chóng biến mất, chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
“Anh cả, thằng con hoang kia chướng mắt thật đấy, anh nghĩ biện pháp đuổi nó ra nước ngoài đi, tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa.”
Kế hoạch chơi ác Chu Văn Cảnh từ trước đến nay đều do Chu Văn Ngang bày ra, Chu Doãn Thịnh chấp hành. Hận thù đều do Chu Doãn Thịnh gánh, Chu Văn Ngang ở sau lưng lại được làm người tốt, bán cho Chu Văn Cảnh một chút ân huệ. Bởi vậy quan hệ giữa Chu Văn Cảnh và Chu Văn Ngang tuy rằng không thân mật, nhưng cũng không căng thẳng. Cho dù sau này Chu Văn Cảnh thu mua tập đoàn họ Chu, Chu Văn Ngang vẫn là thành viên ban giám đốc, sống vô cùng dễ chịu.
Chuyện này vốn cũng từng xảy ra. Chu Văn Ngang chẳng những xui khiến Chu Doãn Thịnh đưa Chu Văn Cảnh ra nước ngoài, còn mua chuộc mấy kẻ buôn lậu thuốc phiện, dụ dỗ Chu Văn Cảnh hút ma túy. Nếu như không phải Đỗ Húc Lãng chạy đến đúng lúc đưa y đi cai nghiện, cuộc đời này của Chu Văn Cảnh cũng sẽ bị hủy hoại.
Báo ứng đều đổ lên người Chu Doãn Thịnh, Chu Văn Ngang là kẻ ác thật sự lại lên được thuyền của nhân vật chính, cả đời sống như cá gặp nước. Đây là thế đạo gì?
Chu Doãn Thịnh âm thầm cười lạnh, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nói – “Tự em nghĩ cách đi, anh gần đây rất bận.”
“Anh đang bận gì thế?” – Đây là lần đầu tiên anh cả từ chối mình, Chu Văn Ngang không khỏi nhíu mày.
“Bận xuất ngoại, đã chọn xong trường học rồi, đang xin phép. Bố còn chưa biết, đợi thư xin phép được chấp nhận anh sẽ xin bố sau, em nhất định phải giữ bí mật cho anh đấy.” – Chu Doãn Thịnh nhấn enter, màn hình máy tính hiện lên một lá đơn xin nhập học tới học viện The Hotchkiss School, bang Connecticut, Mỹ, bên trên là con dấu vượt qua vòng sơ khảo, chỉ chờ đợt xét duyệt cuối cùng một tuần sau.
The Hotchkiss School là một trong những trường phổ thông tốt nhất nước Mỹ, yêu cầu nhập học vô cùng nghiêm khắc, vốn có danh hiệu “dây leo xanh”. Hằng năm có vô số người xin vào trường, lại không mấy người có thể vượt qua xét duyệt.
Trong mắt Chu Văn Ngang hiện lên một tia ghen tị, lại nhanh chóng bình tĩnh lại. So với diệt trừ Chu Văn Cảnh, cậu ta càng muốn diệt trừ Chu Doãn Thịnh. Giờ thì tốt rồi, hắn đã tự mình lựa chọn rời khỏi, miễn cho cậu ta phải hao tâm tổn trí. Chờ đến khi hắn trở về, đến phiên ai làm chủ nhà họ Chu còn chưa biết chừng.
Hơn nữa, an ninh ở Mỹ không tốt, hàng năm luôn có một vài du học sinh mất tích. Không biết Chu Doãn Thịnh liệu có thành một trong những kẻ xui xẻo đó hay không.