Biên tập: Erale
Cùng lúc đó, Lý gia cũng gửi một lời nhắn cho Lý Văn Hãn trong thiên lao, nói tường tận một lần chuyện Âu Dương Minh Nguyệt đắc tội nhiếp chính vương. Sau lại lệnh cho Thúy nhi tới cửa cầu xin từ hôn. Lý Văn Hãn lắc đầu liên tục, nói Nguyệt nhi tuyệt đối không phải loại người như vậy. Người hầu nhắn lời liền vội vã rời đi, chẳng hề quản gã có tin hay không.
Đêm đó, thị vệ trông coi thiên lao ngồi lại tám chuyện, cuối cùng than thở nói: “Cái gì gọi là “Rùa nhìn hạt đậu xanh”(*), chính là đây còn gì. Một kẻ mặt người dạ thú, một con đàn bà rắn rết, đúng như vương gia thiên tuế nói, rất là xứng đôi.”
(*) ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu
“Nếu như trái tim Âu Dương Minh Nguyệt kia không đen tối, cẩn thận chăm sóc tuyết hồ, bằng mức độ sủng ái của vương gia với tuyết hồ, nói không chừng đã tiện tay giúp đỡ rồi. Đối với người bên ngoài mà nói là chuyện trời long đất lở, đối với vương gia chẳng qua chỉ là một câu rảnh rỗi, đừng nói phục chức, tốt xấu còn có thể giữ được công danh cùng tự do. sau này từ từ trù tính, nói không chừng lại khôi phục như cũ. Nào đâu giống hiện tại, thật sự là một chút hy vọng cũng không có. Cái gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống, ta hôm nay mới coi như là mở mang kiến thức. Xem ra, sự yêu thích của vương gia với tuyết hồ kia cũng thật là quái dị, ngay cả lên triều cũng ôm trong lòng không chịu buông, cung phụng như tổ tông vậy….”
Những lời còn lại Lý Văn Hãn đã nghe không nổi nữa, cả đầu gã chỉ có một suy nghĩ, mình rơi xuống nước này đều là lỗi của Âu Dương Minh Nguyệt! Nàng ta đáng chết!
Triệu Huyền được Âu Dương Minh Nguyệt gợi ý, rời khỏi Trân Bảo các liền đi Cẩm Y các, phất tay với chưởng quỹ đang nhanh chân ra đón nói: “Lấy hết toàn bộ vải vóc đẹp nhất, mềm mại nhất, quý giá nhất trong tiệm các ngươi ra đây để bản vương xem xem.”
Chưởng quỹ vui mừng hớn hở vâng dạ một tiếng, liền liên tục giục gã sai vặt mau chóng khiêng rương bảo bối trong kho ra cho vương gia xem.
“Vương gia ngài nhìn xem, đây là vải dệt tay mới vận chuyển từ Hàng Châu tới, hàng hiếm, sợi vải đều tăm tắp tinh tế, mặc vào vô cùng mềm mại trơn bóng, không tin ngài sờ vào kiểm tra. Còn có lụa dung sa này, trong suốt khó gì sánh được, dài hơn ba trượng nhưng có thể nắm hết lại trong lòng bàn tay, đặt lên bàn cân trọng lượng thực chưa đầy một lạng, có thể nói là chất liệu cao cấp nhất. Ngài thích màu gì? Nếu không để tiểu nhân bảo bọn chúng lấy hết màu sắc ra cho ngài chọn?” Nói đến đây, chưởng quỹ lập tức quay người quát, “Sao chỉ lấy có một màu, thế thì vương gia chọn kiểu gì? Nhanh nhanh nhanh, mang những màu khác ra đây, một đám lười biếng!”
Mấy tên sai vặt mồ hôi chưa kịp lau lại vội vàng chạy đi. Chưởng quỹ lúc này mới xoay người khom lưng, tiếp tục giới thiệu các loại vải khác cho vương gia, thấy vương gia chỉ cần màu sắc tươi sáng còn tưởng y định lấy lòng vị giai nhân nào đó, trong lòng đang suy nghĩ hôm nào đi nghe ngóng một chút, cũng có thể tiếp tục giữ được vị khách lớn này, lại thấy vương gia thả tiểu hồ ly trong ngực xuống đống vải vóc, giọng điệu vô cùng cưng chiều: “Ly nhi chọn đi, chọn xong ta mua hết cho ngươi.”
Trong lòng Chu Doãn Thịnh biết nếu như hôm nay mua vải về, hôm sau mình liền sẽ biến thành búp bê của Triệu Huyền, hoàn toàn bị đem đi thử nghiệm, cho nên chẳng muốn chọn chút nào, đặt mông ngồi lên trên đống vải vóc không nhúc nhích, còn xõa tung cái đuôi to bọc mình lại.
Chưởng quỹ trông thấy trận chiến này, khóe miệng bắt đầu co giật. Thì ra nói nửa ngày, vương gia không phải là muốn lấy lòng giai nhân, mà là lấy lòng súc sinh này? Đầu năm nay chuyện kỳ quái rõ là lắm, chưa bao giờ nghe qua súc sinh cũng phải mặc quần áo, lông tơ trên người nó là mọc vô ích à? Chưởng quỹ oán thầm, trên mặt cũng không dám biểu lộ gì, lúc này thật là một lời cũng không nói ra được, giống như là kẻ câm cứ vậy đứng tại chỗ.
Triệu Huyền thấy tiểu hồ ly ngồi bất động, một đôi mắt thú long lanh, tràn đầy oan ức, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu yêu thích, nhịn mãi không được cuối cùng nắm móng vuốt nhỏ của hắn hôn mấy cái, dịu dàng khuyên: “Ngoan, chọn vài tấm đi, chọn xong chúng ta về nhà. Trong nhà còn có rất nhiều chim chờ ngươi đi bắt đấy, ngươi không vội à?”
Giọng điệu này nào phải nói chuyện với thú vật, rõ ràng là đang dỗ tiểu tổ tông! Đều nói nhiếp chính vương sủng ái tuyết hồ mới nuôi dưỡng lên tận trời, hận không thể hái hết trăng sao, hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn quả không sai. Nhưng tuyết hồ dù có thông minh thì cũng chỉ là thú vật, sao có thể nghe hiểu tiếng người? Trong lòng chưởng quỹ càng không chắc chắn, thầm nghĩ vụ làm ăn này sợ là không thành rồi.
Chu Doãn Thịnh nghe nói trở về có thể bắt chim, trong lòng rõ ràng khịt mũi coi thường, còn thầm mắng Triệu Huyền ấu trĩ, móng vuốt lại ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được cào hai lần lên tơ lụa, cào một tấm vải quý báu lành lặn thành rách nát nhăn nheo. Chưởng quỹ với Vương Bảo che mặt kêu rên, Triệu Huyền lại cười lớn, chỉ vào vải dưới mông tiểu hồ ly nói rằng: “Bản vương muốn tấm này, gói lại.”
Tâm tình đau khổ của chưởng quỹ lập tức chuyển thành mừng như điên, vui vẻ mà lấy ra phiếu giấy.
Chu Doãn Thịnh vội vã về nhà chơi, vốn là có chút do dự, không đề phòng bị Triệu Huyền vỗ vỗ cái mông khiến hắn nhào tới phía trước một cái, ngã vào bên trong đống vải vóc, giãy dụa nửa ngày không ra, trong mắt là đủ loại màu sắc vô cùng tươi sáng khiến hắn có chút hoa mắt chóng mặt. Triệu Huyền lại càng cười lớn tiếng, đợi hắn kêu “ngao ngao” cầu xin mới túm hắn ra, cẩn thận ôm vào trong khuỷu tay, lại bị hắn trả thù cào lên mặt một cái.
Chưởng quỹ đã toát hết mồ hôi rồi, Vương Bảo lại sớm luyện thành thói quen. Tiểu hồ ly này quả thật rất thông minh, cho dù bị vương gia đùa giỡn, thỉnh thoảng cào vương gia mấy cái, nhưng trước giờ chưa bao giờ xòe móng vuốt ra, vô cùng biết chừng mực. Đệm thịt như vết hoa mai ở lòng bàn chân kia trắng trẻo mũm mĩm, mềm mại, cào một cái không những không đau, còn thoải mái, vương gia e là vô cùng yêu thích.
Mới vừa nghĩ đến đây, Vương Bảo liền thấy vương gia nắm chặt bàn chân tiểu hồ ly, chủ động đặt lên mặt mình, dường như muốn cho hắn cào thêm mấy phát nữa, cuối cùng còn hôn lòng bàn chân màu phấn hồng của tiểu hồ ly, hai tiếng “chụt chụt” vô cùng lanh lảnh vang dội. Đây không phải là nhiếp chính vương khí thế lạnh lùng, uy nghi khiếp người, cao cao tại thượng thường ngày a, rõ ràng là đầy tớ của tiểu hồ ly. Phi phi phi, nghĩ bậy cái gì! Nghĩ đến đây! Vương Bảo trốn ở phía sau chủ nhân, không nhẹ không nặng tát bản thân một cái, đấy chính là đại bất kính a.
Chu Doãn Thịnh bị Triệu Huyền quấy cho không cáu nổi nữa, ủ rũ đầu rụt vào trong lòng y. Triệu Huyền lại vô cùng hứng thú, lấy ra một cuộn giao lăng sa đỏ thẫm ướm lên người tiểu hồ ly, tự nhủ: “Làm thành áo choàng nhỏ cũng không tệ, rất hợp với màu lông Ly nhi, muốn mang theo loại mũ quả dưa kia, gió thổi mưa rơi cũng có thể che.”
Chưởng quỹ lúc này mới tìm về được lời để nói, vội vã đi lên trước ra sức giới thiệu nói là cái này có thể làm mũ quả dưa, cái kia có thể làm bộ quần áo nhỏ, tiểu hồ ly xinh đẹp như thế, mặc cái gì cũng đẹp vân vân. Khắp kinh thành đều biết vương gia mềm không được cứng không xong, đặc biệt là không thích người khác nịnh hót, nhưng nịnh nọt tiểu hồ ly lại hoàn toàn không khiến y phản cảm, trái lại tâm tình càng tốt, hứng thú càng cao, dứt khoát chọn mười mấy tấm vải mới thỏa mãn rời đi.
“Mua nhiều như vậy lại chỉ vì may đồ cho một con hồ ly vóc người chưa đến nửa thước, cắt mấy năm mới cắt cho hết? Huống hồ một thân lông mao kia của nó là lớn lên vô dụng? Đúng là rảnh rỗi quá mà! Chẳng trách người ta đều nói chó nhà giàu còn thoải mái hơn so với người nhà nghèo.” Một tên sai vặt không cam lòng nói.
“Không có bọn họ chúng ta ăn uống cái gì? Vừa rồi được người ta thưởng bạc, đảo mắt một cái ngươi lại oán hận, nếu thật sự trong lòng bất bình thì nhanh về nhà thắt cổ đi, không chừng có thể đầu thai được vào nhà tốt.” Chưỡng quỹ vỗ bép một cái vào sau gáy gã sai vặt, nhìn chung quanh một chút, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới buông lỏng khẩu khí.
Triệu Huyền ôm tiểu hồ ly chầm chậm trở về, đồ mua sắm đương nhiên có người đem về vương phủ trước. Loại hoạt động đi dạo phố nhàn nhã này với Chu Doãn Thịnh hiện tại mà nói cũng là một loại khổ hình, có trách thì trách khối thân thể này của Ngọc Ly quá không hăng hái, nhìn thấy đồ chơi mới mẻ liền muốn cào, ngửi thấy mùi đồ ăn, nhất là mùi thịt thì nước bọt sẽ rơi thẳng xuống dưới, có hút cũng hút không lại được nữa.
Không phải sao, phía trước mười mét có một nhà làm bánh bao nhân thịt, mùi thịt hầm nồng nặc tản đầy đường, khiến trong lòng Chu Doãn Thịnh như mọc cỏ dại, ngứa ngáy khó nhịn. Cảm giác nước bọt trong miệng đang nhanh chóng tiết ra, hắn vội vàng ngậm chặt miệng, còn dùng hai cái chân che lại, không lâu sau nước bọt liền thuận theo khóe miệng chảy ra, không chỉ làm ướt một đám lông tơ ở trước ngực hắn, còn làm ướt ống tay áo của Triệu Huyền. Mẹ nó, có cần thèm như thế không, tám đời chưa được ăn thịt à! Hắn âm thầm tự chửi chính mình, thấy Triệu Huyền cúi đầu nhìn sang liền vội vàng dùng đuôi to che đầu lại. Không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Triệu Huyền sờ sờ ống tay áo ướt nhẹp, lại nhìn hàng thịt hương bay vạn dặm phía trước, đương nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lúc này liền nở nụ cười.
Vương Bảo đếm không xuể số lần cười của vương gia ngày hôm nay, một người trước đây u ám đầy tử khí, từ khi có tiểu tuyết hồ liền giống như bỗng nhiên sống lại. Hắn thường xuyên vô căn cứ mà oán thầm vương gia, lại vui như mở cờ trong bụng với thay đổi của vương gia. Phải biết vương gia mấy tháng trước vì quá mức buồn chán, còn từng suy nghĩ muốn trả hoàng quyền cho tiểu hoàng đế. Nhưng mà y làm nhiếp chính vương lâu như vậy, sức ảnh hưởng ở trong triều ăn sâu bén rễ, tiểu hoàng đế sao có thể để cho y rời đi yên ổn? Nhất định là phải nhổ cỏ tận gốc. Lúc đó Vương Bảo cùng phụ tá không ngừng khuyên nhủ vương gia nhưng chưa từng thấy y thay đổi ý định. Y dường như chán ghét thế giới này, đã không còn muốn sống tiếp nữa rồi.
Nhưng từ khi tiểu hồ ly này tới, y hôm sau liền bắt đầu nắm chặt triều cương, ôm hết đại quyền, tác phong cũng càng ngày càng mạnh mẽ, bởi vì y chân thành muốn che chở đối phương. Vương gia tỉnh lại, tùy tùng đi theo bên người y mới có đường sống, đám người Vương Bảo thở phào một hơi, cho nên vương gia có sủng tiểu hồ ly lên tận trời thì bọn họ cũng chỉ co rút khóe miệng, oán thầm vài câu, chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Triệu Huyền xốc tiểu hồ ly xõa tung đuôi lên, vừa vặn nhìn thấy hắn đang hút dòng nước bọt vào, đầu lưỡi không ngừng liếm láp lông ngực ướt sũng, bộ dáng giấu đầu hở đuôi muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu. “Hahaha!!!” Y phụt cười ra tiếng, trái tim lạnh lẽo cứng rắn đã hóa thành nước, lúc này nâng tiểu hồ ly lên, kề sát môi hôn.
Chu Doãn Thịnh sắp xấu hổ đến chết rồi, bị nụ cười của y khiến cho càng xấu hổ, thấy y dẩu môi hôn tới bèn vội vã nghiêng đầu qua một bên, phát ra âm thanh “hừ hừ” kháng nghị, nhưng cái mũi nhỏ lại không bị khống chế mà run run, cố hết sức hít hà mùi thịt nồng đậm mê người trong không khí. Nước bọt lấp lánh từ khóe miệng nhỏ xuống từng giọt, lúc này không cần che giấu, chứng cứ trần trụi đã bày ra ở trước mắt, thấy mặt Triệu Huyền vặn vẹo, dường như đang cố gắng nhịn cười, Chu Doãn Thịnh chỉ có thể dùng hai cái chân trước che mặt, phát ra âm thanh “ngao ngao” yếu ớt.
Triệu Huyền nhịn đến đỏ cả mặt, vất vả lắm mới đè được tiếng cười sằng sặc trong cổ họng xuống, lại lấy khăn tay lau khô cái mõm cùng bộ lông trước ngực tiểu hồ ly, lúc này mới đi tới chỗ hàng thịt.
“Ông chủ, cho mười phần bánh bao nhân thịt.” Y dẫn đám tùy tùng Vương Bảo tiến vào, xong áng chừng tiểu hồ ly giả chết trong khuỷu tay một chút, cười nói, “Muốn ăn thì ăn, ngại cái gì? Thật là chê nước dãi của mình tràn ra quá nhiều? Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới một tuổi đi? Chảy nước dãi là bình thường. Ngươi nhìn đứa nhỏ một tuổi nhà người ta, có đứa nào mà không nhếch nhác hơn ngươi.” Bên cạnh vừa vặn có một người đàn bà ôm đứa nhỏ chưa đến một tuổi đi qua, yếm dãi trên cổ đã ướt đẫm một mảng rồi.
Dựa theo số tuổi của yêu hồ mà tính, Ngọc Ly quả thực vẫn là một đứa nhỏ, khó có thể khống chế được thú tính. Chu Doãn Thịnh được Triệu Huyền an ủi như vậy, trong lòng cuối cùng mới dễ chịu một chút, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thịt hầm bên trong nồi lớn.
Ông chủ hàng thịt vô cùng nhanh nhẹn, đã gắp một khối thịt thơm mềm đặt trên thớt chặt, tiếng “đông đông đông” vô cùng dễ nghe. Vương Bảo đếm số người nói: “Gia, chúng ta có mười một người, ngài tính thiếu một phần rồi.” Hắn đương nhiên tính luôn cả tiểu chủ nhân.
“Ta với Ly nhi ăn một phần.” Đồ ăn bên ngoài tuy thơm ngon, nhưng cũng không sạch sẽ, để tiểu hồ ly nếm thử một chút cũng không sao, nếu hắn thích, về nhà để đầu bếp làm lại là được.
Vương Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới mở hầu bao ra tính tiền.
Mọi người cầm bánh bao nhân thịt vừa đi vừa ăn, đặc biệt là cái vị nam tử đi đầu tướng mạo tuấn mỹ bất phàm kia cùng tuyết hồ trong lòng ngươi một miếng ta một miếng, kéo tới những cái liếc mắt liên tiếp của người qua đường. Đem miếng thịt hầm cuối cùng đút cho tiểu hồ ly, bản thân lại đi ăn vỏ bánh còn lại, Triệu Huyền móc khăn lau chùi khóe miệng bóng nhẫy cùng móng vuốt của tiểu hồ ly. Chu Doãn Thịnh thấy ngón tay cùng khóe miệng y cũng dính vết dầu, liền không tự chủ được duỗi đầu lưỡi ra tinh tế liếm sạch. Đây là phương thức động vật nhỏ biểu hiện lòng yêu quý, là một loại bản năng, hắn căn bản không khống chế được.
Triệu Huyền phi thường hưởng thụ, hé miệng ngậm đầu lưỡi hắn, nhẹ nhàng quấy rối mấy lần. Một người một thú vừa đi vừa chơi, bất tri bất giác đã đến vương phủ, vừa mới vào cửa, liền thấy một mỹ nhân ăn vận hoa lệ chầm chậm đi tới, tay ngọc vẫy nhẹ, vô cùng phong tình hành lễ: “Tuyết Nhi bái kiến Vương gia, Vương gia sai người đưa tới nhiều lụa là gấm vóc, ngọc ngà châu báu như vậy, Tuyết Nhi thật sự là thụ sủng nhược kinh, xấu hổ không dám nhận, không bằng để mấy tỷ muội cũng chọn lấy vài món?”
Vì chưởng quỹ không nói rõ, công nhân giao hàng liền theo lẽ đương nhiên mà đem đồ giao cho nữ chủ nhân trong vương phủ. Triệu Huyền năm nay hai mươi bảy tuổi, dĩ nhiên đã kết hôn, trong phủ không có chính phi, chỉ có một vị trắc phi cùng năm cơ thiếp. Mà những nữ nhân này tất cả đều là các thế lực cùng với tiểu hoàng đế đưa tới, không ai không mang theo mục đích kín đáo, Triệu Huyền làm sao có thể chạm tới các nàng, chẳng qua là thả trong hậu viện trang trí thôi. Kiếp trước Triệu Huyền vì chờ đợi nữ chính mà vẫn luôn giữ thân trong sạch, đây là bàn tay vàng ý thức của thế giới mở ra cho nữ chính, bất kể hợp logic hay không.
Vương Bảo nhìn Lâm Tuyết Nhi bộ dạng hãnh diện, xuân phong đắc ý, lại nhìn Vương gia trong nháy mắt sắc mặt đen kịt, thái dương rơi một giọt mồ hôi lạnh.
Chu Doãn Thịnh ở trong vương phủ mười mấy hai mươi ngày, chưa hề biết Triệu Huyền còn có nữ nhân, lúc nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi sửng sốt một lúc, sau khi hoàn hồn không nhịn được mạnh mẽ cào mu bàn tay y một cái.
“Ly Nhi không vui? Thật sự là cái bình dấm chua.” Triệu Huyền biết rõ động vật nhỏ dù thông minh như thế nào đi nữa cũng sẽ không hiểu được cái gì gọi là tranh sủng, có lẽ là nhìn thấy người xa lạ nên sợ sệt, dù sao hắn ở chỗ Âu Dương Minh Nguyệt đã ăn rất nhiều đau khổ. Nhưng y tình nguyện coi sự sợ hãi của tiểu hồ ly thành ghen tuông, việc này làm tâm tình y đặc biệt sung sướng.
“Ngoan, ta lập tức đuổi nàng đi.” Vừa dứt lời, y hướng Vương Bảo phẩy phẩy tay áo, “Dẫn Lâm trắc phi đi, thuận tiện nói với những nữ nhân ở hậu viện kia, muốn đi cứ việc đi, bản vương giúp các nàng chuẩn bị đồ cưới. Đúng rồi, đừng quên đem đồ đã mua cầm về.”
Vương Bảo khom người lĩnh mệnh, ra lệnh cho hai tên thị vệ thân hình cường tráng cưỡng ép đem Lâm trắc phi vẻ mặt kinh hãi, liên tục kêu to đi. Những nữ nhân ở hậu viện kia chẳng có người nào an phận, người ở trong vương phủ nhưng vẫn thường xuyên lan truyền tin tức ra ngoài, đặc biệt là Lâm trắc phi, tay càng duỗi dài hơn, trực tiếp liên hệ với cái vị trong cung kia. Trước đây Vương gia chán ghét quyền thế, đối với hành vi của các nàng giả vờ không biết, hiện tại Vương gia có ý muốn tranh vị trí chí cao vô thượng kia, tất nhiên phải dọn dẹp sạch sẽ vương phủ. Cái gì mà “đại trượng phu hà hoạn vô thê (*)”? Chờ ngày sau Vương gia đứng trên đỉnh, ba ngàn giai lệ tùy ý chọn lựa, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
(*) Đại trượng phu có tai nạn nào mà không có vợ ở bên.
Nghĩ như vậy, Vương Bảo thuật lại lời nói của Vương gia, một chữ cũng không sót cho đám cơ thiếp phía sau hậu viện nghe.
Những người này thân mang sứ mệnh, đương nhiên không muốn rời đi, hoặc rập đầu vạn lạy khóc rống, hoặc muốn tự sát, hoặc khổ sở cầu xin. Vương Bảo cũng không ngăn cản, sai người vội vàng đem đồ vật của tiểu chủ nhân về, sau đó đứng ở một bên xem cuộc vui, kết quả một người chết cũng không có, náo loạn một hồi liền biết Vương gia đã quyết tâm, không thể không ôm bao quần áo chầm chậm rời đi. Chuyện như vậy ở đời trước sau khi Âu Dương Minh Nguyệt gả tới cũng từng xảy ra, vì vậy không công gánh chịu cái danh nữ nhân ghen tuông, Triệu Huyền cũng bởi vậy mà đắc tội rất nhiều quyền quý.
Nhưng Triệu Huyền này không phải Triệu Huyền kia, nguyên chủ không chặn nổi miệng người khác, không có nghĩa là Triệu Huyền không chặn nổi. Những nữ nhân này sau khi trở về sóng gió gì cũng không nhấc lên nổi, không lâu sau đó liền dồn dập gả đi những nơi xa xôi, chưa từng hồi kinh. Nhiếp chính vương phủ đuổi một nhóm nữ nhân đi liền tuyển một nhóm nữ nhân khác, tất cả đều là nữ nhân tài nghệ thêu thùa xuất chúng, chuyên cắt may y phục cho tuyết hồ, việc không nặng, thưởng ngân phiếu lại nhiều, rất nhiều người sứt đầu mẻ trán cũng muốn được đến làm việc.
Lần này khổ nhất là Chu Doãn Thịnh, một ngày ba lần bị Triệu Huyền trang điểm, hận không thể bỏ nhà trốn đi, vì vậy càng ngày càng nỗ lực hấp thu năng lượng bên trong 008 để mau chóng chữa trị yêu đan, hóa thành hình người. Ngày hôm đó, Triệu Huyền đem tiểu hồ ly đặt lên bàn, trong tay nắm chóp cái mũ hoa nhỏ, không ngừng khoa tay trên đầu hắn, đội đi đội lại, cuối cùng đội lệch lộ ra đôi tai lông xù mới coi như thôi, sung sướng mà thở dài nói: “Thật đáng yêu, Ly Nhi của ta nhất định là tuyết hồ đáng yêu nhất thiên hạ.”
Chu Doãn Thịnh sinh vô khả luyến (*) mà cào y một cái, lại bị y nắm chặt đệm thịt dùng sức hôn lên, sau đó cao giọng cười to. Đúng vào lúc này, một tên phụ tá một thân áo xám chậm rãi đi tới, đem một phần công văn trình lên: “Khởi bẩm Vương gia, đây là phán quyết của Đại Lý Tự đối với Lý Văn Hãn, thỉnh ngài xem qua, nếu có chỗ không hài lòng còn để bọn họ sửa lại.”
(*) còn sống nhưng đã không còn gì lưu luyến.
Triệu Huyền nhận lấy công văn, mở ra ở trước mặt tiểu hồ ly, nắm một cái móng vuốt nhỏ của hắn ở trên công văn nhất nhất chỉ điểm, đọc từng câu từng chữ, ý định dạy hắn viết chữ. Y luôn cảm thấy tiểu hồ ly vô cùng có linh tính, hoàn toàn khác với thú hoang vô tri vô giác kia.
Từ bỏ công danh, đi đày biên cương, biếm thành nô bộc, đối với Lý Văn Hãn dã tâm bừng bừng mà nói đã xem như là trừng phạt nghiêm khắc nhất. Vì trả thù mẹ cả, gã vẫn luôn nỗ lực leo lên, luôn cho là mình sớm muộn sẽ đạp bọn họ ở dưới chân. Vì quyền lực, danh vọng, vinh hoa phú quý, gã có thể lợi dụng Tử Ly đến mức không chút do dự hủy diệt nàng, không đem gã thiên đao vạn quả đã coi như nhân từ. Sau khi Chu Doãn Thịnh xem qua công văn vô cùng hài lòng, ngược lại nghĩ đến phản ứng Âu Dương Minh Nguyệt liền có chút tiếc nuối.
Nếu Lý Văn Hãn bị biếm thành nô bộc, đương nhiên Âu Dương Minh Nguyệt phải cùng gã đi tới biên cương, trải qua cuộc sống khốn khổ, thấp hèn nhất. Vận mệnh nữ tử cổ đại là như thế, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, không có cách nào thay đổi. Nhưng Âu Dương Minh Nguyệt lại chắc chắn sẽ không nhận mệnh, ả là một sát thủ, từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra một loại tư duy nếu gặp phải vấn đề khó có thể giải quyết, vậy cách đơn giản nhất chính là làm cho Lý Văn Hãn hoàn toàn biến mất. Cho nên ván cờ này giữ không nổi nàng ta. Chu Doãn Thịnh không có cách nào nhắc nhở Triệu Huyền tăng mạnh đề phòng, chỉ có thể đạp công văn “Ô ô” kêu to.
Triệu Huyền không hiểu, đọc thêm một chút liền đem ấn đóng dấu trên văn tự, sai người mau chóng đưa đến Đại Lý Tự.
Thời điểm Lý gia nhận được tin tức, Lý Văn Hãn đã bị đánh cho sống dở chết dở. Mẹ cả thấy gã bị đánh đến tàn phế liền không chèn ép nữa, mua Kim Sang dược tốt nhất sai người đưa đi, lại kín đáo đưa cho nha dịch rất nhiều ngân lượng uỷ thác bọn họ chăm nom. Âu Dương phu nhân cũng không keo kiệt, mỗi ngày đem thuốc vào tù, nhìn chằm chằm Lý Văn Hãn uống sạch mới thôi, cần phải để Lý Văn Hãn thuận lợi đưa Âu Dương Minh Nguyệt đi biên quan. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hai vị phu nhân, Lý Văn Hãn sống lại như một kỳ tích, lại không biết người đã từng cùng gã thân mật nhất đang dày công chuẩn bị kế hoạch mưu sát gã.
Sau ba ngày, trong thiên lao chết một người, nha dịch dùng chiếu bọc thi thể lại vứt ở cửa sau phủ Trấn Quốc Công. Đời trước quan bái tể tướng, hiền thần ghi danh sử sách một đời, đời này ngay cả chết như thế nào cũng không biết, thực là đáng thương. Phủ Trấn Quốc Công chôn cất qua loa, không phát cáo phó, cũng không treo cờ trắng, tất cả tiến hành trong im lặng. Tin tức truyền tới Âu Dương gia, Âu Dương phu nhân hơi nhíu mày, thở dài nói: “Nàng ta quả thực có mấy phần vận may.”
Âu Dương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm tay ngọc không chút tì vết, chậm rãi nở nụ cười, ai có thể nghĩ tới hai bàn tay tinh xảo nhường này lại có thể trở thành vũ khí nguy hiểm nhất thiên hạ? Đến cổ đại, năng lực của nàng vẫn còn, tri thức vẫn còn, tầm mắt vẫn còn, cho nên chẳng gặp chút bất lợi. Danh tiếng hỏng thì có sao? Nàng không phải cổ nhân, cũng không để ý cái gọi là danh tiếng.
Âu Dương Minh Nguyệt không hổ là đứa con của số phận, rất nhanh liền phấn chấn lên. Bởi lão cha cặn bã cùng lão gia tử không để ý tới nàng nữa, Âu Dương phu nhân chẳng quan tâm đến nàng, so với trước đây nàng càng tự do tự tại hơn, thường đổi trang phục nam tử xuất môn tìm kiếm thương cơ.
Mạng lưới quan hệ khó có thể thành lập trong một khoảng thời gian ngắn, ngân lượng tích lũy lại rất nhanh, điều kiện tiên quyết là tìm đúng hạng mục. Nàng đầu tiên là mở một cửa hàng son phấn, sau lại mở một tiệm tạp hóa, chuyện làm ăn đều rất tốt, trong lúc vô tình còn kết giao với Phương Vĩ giàu có nhất Thiên Nguyên quốc cùng vị hôn phu cũ – Bạch Liên. Trong lúc cùng hai người giao du mật thiết, nàng hào phóng thẳng thắn, kiến thức rộng rãi, tài hoa hơn người dẫn tới sự ái mộ không ngớt của hai người.
Âu Dương Minh Nguyệt đã bỏ qua dự định thành hôn, chỉ chờ kiếm đủ tiền liền rời khỏi Âu Dương gia tự lập môn hộ, thời điểm đó muốn bao nhiêu nam nhân liền có bấy nhiêu nam nhân, hơn nữa Bạch Liên cùng Phương Vĩ lớn lên đều anh tuấn, vóc người to lớn, có thể nói là cực phẩm trong đám nam nhân, bỏ qua cũng có chút đáng tiếc. Vì vậy nàng đối với hai người đều chợt xa chợt gần, như gần như xa, còn phát sinh quan hệ với từng người một, quyến rũ hai người đến thần hồn điên đảo, không biết trời trăng.
Phương Vĩ chính là hoàng thương (1) lớn nhất Thiên Nguyên quốc, nói một câu “phú khả địch quốc” (2) cũng không khoa trương, có thể trên mặt tài lực dành cho Âu Dương Minh Nguyệt trợ giúp to lớn, cũng có thể vì nàng xe chỉ luồn kim (3), thành lập giao thiệp. Bạch Liên xuất thân từ thư hương môn đệ (4), ông cố phụ, tổ phụ đã từng làm thừa tướng, phụ thân cũng là Lễ bộ Thượng thư, ở trên triều đình khá tiếng nói, chính hắn cũng đang làm biên soạn tại Hàn Lâm viện, vô cùng thanh quý, có thể mang cho Âu Dương Minh Nguyệt trợ giúp càng lớn hơn.
(1) Thương nhân buôn bán với triều đình, hoàng tộc.
(2) Giàu đến nỗi địch lại được một quốc gia.
(3) Ý nói giới thiệu, chắp nối quan hệ.
(4) Dòng dõi học hành đỗ đạt.
Để tỏ rõ lòng thành, hắn mấy lần nói muốn hủy hôn với Âu Dương Nhã Nhi, lại bị Âu Dương Minh Nguyệt cự tuyệt. Thứ nhất, Âu Dương Minh Nguyệt không muốn buộc mình vào một cái cây; thứ hai, nếu Bạch Liên cưới Âu Dương Nhã Nhi, tâm lại đặt trên người mình, khiến Âu Dương Nhã Nhi có chồng mà như góa, đó mới gọi là thú vị.
Bạch Liên đối với lời của nàng tất nhiên là nói gì nghe nấy, rất nhanh liền quăng chuyện từ hôn ra sau đầu, vì muốn khiến nàng vui vẻ, liền lén lút dẫn nàng đi thăm săn bắn mùa thu mỗi năm một lần.
Tiểu hoàng đế có thói quen giả heo ăn thịt hổ, một mặt trong bóng tối lôi kéo triều thần đoạt lại quyền lực, một mặt làm bộ hoa mắt ù tai vô dụng, nỗ lực làm Nhiếp chính vương thả lỏng cảnh giác. Thời điểm hắn đi lên đài cao bắn nai, làm bộ kéo không nổi dây cung, lúng túng nhìn Nhiếp chính vương cầu viện.
Một chút thủ đoạn kia của hắn sao có thể giấu được Triệu Huyền? Nhưng nếu hắn muốn giả vờ vô dụng,Triệu Huyền có thể làm cho hắn biến thành vô dụng thật. Triệu Huyền bước lên đài cảo, đổi một cây cung nặng trăm cân, dễ dàng nâng lên, chạy ra cách xa mấy dặm giương cung nhắm bắn, xuyên thủng con nai, tình cảnh đầu nai bị lực đạo cuồng mãnh bắn cho nổ tung tại chỗ cực kỳ chấn động. Đương nhiên, nếu trong lồng ngực của y không thò ra một tiểu hồ ly trắng như tuyết, hình tượng nhất định sẽ càng uy vũ bất phàm.
“Hay! Vương gia quả nhiên không phải hư danh!”
“Vương gia thần dũng, quả thật là phúc của Thiên Nguyên quốc ta!”
“Tài bắn cung khá lắm! Người đời đều nói Vương gia văn thao vũ lược, trí dũng song toàn, tài năng kinh thiên động địa, hôm nay thấy mới biết đồn đại quả không sai!”
Đứng ở dưới đài, văn võ bá quan không ai không vỗ tay khen hay, trong mắt tràn đầy kính nể. Đương nhiên cũng có quan lại đã bị tiểu hoàng đế lôi kéo trong bóng tối ngoài mặt giả vờ giả vịt, kì thực trong lòng sầu lo vạn phần. Tiểu hoàng đế quả thật có tài cán, cũng danh chính ngôn thuận, bây giờ tuổi tròn mười sáu đã tự mình chấp chính, nhưng mà so với Nhiếp chính vương anh minh thần võ, điểm ấy căn bản không đáng chú ý. Bây giờ hai người đứng cùng một chỗ, một người giống như thần tiên, khí thế nuốt sơn hà, một người vẫn còn đầy tính trẻ con cùng ngây thơ, nếu như ngày nào đó đấu đá, ai thua ai thắng vừa nhìn đã hiểu.
Những triều thần sở dĩ bị tiểu hoàng đế lôi kéo, số đông là vì chính thống, còn có một phần là vì lợi ích. Nhưng bàn về chính thống, ngôi vị hoàng đế năm đó nên thuộc về Nhiếp chính vương, là tiên đế mua chuộc thái giám sửa đổi thánh chỉ mới giành được. Nếu Nhiếp chính vương không có tâm trí siêu phàm, năng lực trác tuyệt, sợ là đã chết ở biên quan từ lâu.
Tiên đế hoa mắt ù tai, chỉ biết hưởng lạc không để ý tới triều chính khiến cho bách tính liên tiếp tạo phản, lại sử dụng quá nhiều cái gọi là tiên đan, cho nên độc phát mà chết. Thời điểm hắn gần chết nhi tử mới có hai tuổi, không có cách nào tự thân chấp chính, lại có bách tính khắp nơi nghe tin lập tức hành động, nỗ lực lật đổ chính sách tàn bạo, lúc này mới nghe triều thần kiến nghị, triệu Nhiếp chính vương trở về.
Nhiếp chính vương bỏ ra thời gian hai năm dẹp loạn dân, lại tốn thời gian mười hai năm thống trị đất nước. Thiên Nguyên quốc đã từng tràn ngập nguy cơ suy vong, hiện tại một lần nữa trở thành đế quốc cường thịnh nhất, khiến vạn quốc quy phục, bách tính đồng lòng. Luận chính thống, luận chiến công, ai có thể hơn được Nhiếp chính vương? Một số quan chức bị lôi kéo bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, lúc này mới kinh ngạc phát hiện lựa chọn của mình ngu xuẩn cỡ nào. Nếu như Nhiếp chính vương có ý định trả lại hoàng quyền thì coi như thôi, mưu tính của tiểu hoàng đế có lẽ có thể thành công, nhưng những ngày gần đây Nhiếp chính vương liên tiếp có động tác, hiển nhiên là dự định làm Nhiếp chính vương cả đời, dù khai quốc thánh tổ đến, cũng chưa chắc đấu thắng y.
Đối nghịch với Nhiếp chính vương thì đúng là chán sống! Những quan viên này triệt để tỉnh ngộ, hoàn toàn không dám nhìn lên đài cao, chỉ cúi đầu lặng lẽ lau chùi mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
Triệu Tông Chính nhìn chằm chằm con nai ngã ầm xuống đất, tâm lý đồng dạng dấy lên sóng to gió lớn. Hắn biết mình hôm nay lợn lành chữa thành lợn què, để cho Triệu Huyền có cơ hội tốt lập uy. Hắn không phải không thừa nhận, hiện tại Triệu Huyền làm hắn cảm thấy sợ hãi. Đoạn thời gian trước đây, hắn có thể phát giác Triệu Huyền buồn bực ngán ngẩm cùng hờ hững, khi đó y tuy rằng uy nghi khiếp người, lại chỉ là một con mãnh thú đang từ từ già nua, mất đi dã tâm cùng sức sống, làm cho hắn cảm thấy có thể lợi dụng tình hình, nhưng bây giờ Triệu Huyền lại dường như không gì không xuyên thủng được, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Y đứng ở nơi đó, tựa một toà núi cao nguy nga, không thể leo tới, hắn thật có thể đoạn lại quyền lực từ trong tay y? Triệu Tông Chính dù cầm quyền, nhưng chỉ cảm thấy tiền đồ thật xa vời.
Âu Dương Minh Nguyệt đời trước là sát thủ xếp hạng nhất trên thế giới, người chết ở trong tay nàng có quốc gia chính khách(*), phần tử khủng bố, ông trùm thương nghiệp. Nàng từ trong mưa bom bão đạn đi ra, hơn hai mươi năm chưa bao giờ bại trận, lâu dần trong lòng sinh ra ngạo nghễ. Dù đến cổ đại, thấy nhiều cái gọi là đại nội cao thủ, võ lâm hào kiệt, cũng chỉ là công phu quyền cước bình thường, cũng không có phi thiên độn địa trong truyền thuyết, hay năng lực dời núi lấp biển, cũng bởi vậy, nàng vẫn cho là mình còn có thể như đời trước tùy ý làm bậy, có thể diệt trừ từng người từng người đối nghịch với nàng.
(*) Nhân vật trọng yếu trong giới chính trị.
Mà bây giờ, nàng không còn dám coi thường cổ nhân nữa. Thế giới này cũng không phải là không có cao thủ, chỉ là nàng chưa từng gặp phải thôi. Ví như như bây giờ, Nhiếp chính vương đứng ở trên đài cao, chính là đối tượng nàng tuyệt đối không thể trêu chọc. Buồn cười là nàng đã từng suy nghĩ, nếu Nhiếp chính vương lại đối nghịch với mình, nàng có thể giống như giết Lý Văn Hãn, len lén lẻn vào vương phủ giết y. May mà nàng chỉ suy nghĩ một chút, còn chưa hành động, nếu không hiện tại e rằng đã biến thành một bộ xương khô.
Nàng mặc một bộ quần áo săn của nam, tóc dài buộc gọn, anh khí mười phần, ngũ quan cùng vóc người cao gầy làm nàng nhìn qua không khác gì nam nhân. Nàng lặng lẽ di chuyển đứng phía sau Bạch Liên, không dám để Nhiếp chính vương nhìn thấy, nhưng trong lòng dấy lên một luồng vượng hỏa. Nam tử trên đài cao lóa mắt như vậy, chẳng những tướng mạo tuấn mỹ vô cùng, tài năng kinh thiên động đĩa, nắm trong tay quyền thế ngập trời, nếu như có thể được y ái mộ, so với việc chinh phục toàn bộ nam nhân Thiên Nguyên quốc càng có cảm giác thành công hơn.
Âu Dương Minh Nguyệt không có yêu thích khác, chỉ yêu thích đùa bỡn mấy nam nhân vừa mắt trong lòng bàn tay, làm cho bọn họ vì nàng muốn sống muốn chết, lật đổ hết thảy. Chỉ có như vậy, nàng mới cảm thấy được mình còn là con người, mà không phải một vũ khí giết người. Nàng chiếm được trái tim của Lý Văn Hãn, Phương Vĩ, Bạch Liên, nhưng như vậy thì sao? Ba người bọn hắn cộng lại, sợ là một ngón tay của Nhiếp chính vương cũng không sánh nổi. Nam nhân này, ta muốn! Âu Dương Minh Nguyệt ẩn người phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử cao to tuấn mỹ.
Chu Doãn Thịnh vốn có tinh thần lực mạnh mẽ, thời khắc Âu Dương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm, làm sao không phát hiện trong mắt ả bừng bừng dã tâm? Đây là coi người yêu của mình thành con mồi, không hổ là nữ chính bác ái. Trong miệng hắn nhỏ giọng hừ hừ, tựa đang cười nhạo, thấy người yêu cúi đầu nhìn xuống, giơ móng vuốt lên cào y một chút.
“Là ai chọc giận ngươi?” Triệu Huyền bất đắc dĩ cười nhẹ, sủng nịnh trong mắt như muốn hóa thành nước xuân tràn ra ngoài, thấy quần thần vẫn còn chờ đợi, y phất tay nói, “Săn bắn bắt đầu, mọi người đi đi.”
Chúng thần cùng hô lên đồng ý, quỳ xuống hô vạn tuế, lại hô thiên tuế, xong xuôi lập tức túm năm tụm ba mà rời đi. Tiểu hoàng đế cũng cùng vài tên con dòng cháu giống tuổi tác tương đương đi tới rừng rậm, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
“Vương gia, ngựa đã chuẩn bị tốt, khi nào ngài xuất phát?” Vương Bảo thấy chủ nhân nhảy xuống từ trên đài cao, liền vội vàng tiến lên dò hỏi.
“Từ kinh thành đến bãi săn mất một ngày một đêm, bản vương thì chẳng sao, chỉ sợ Ly Nhi không chịu nổi, vẫn là trở lại nghỉ ngơi trước.” Triệu Huyền đem tiểu hồ ly trong lồng ngực móc ra, nhẹ nhàng thay hắn vuốt ve bộ lông, thấy đầu hắn gật gà gật gù, tựa như lúc nào cũng có thể ngủ ngay, trong mắt toát ra đau lòng.