Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 18 - Chương 3



Biên tập: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Auer ngủ mê man chừng ba ngày, trong lúc đó Chu Doãn Thịnh canh giữ bên giường một tấc cũng không rời. Bầu không khí trong bệnh viện đã hoàn toàn không giống ban đầu, mỗi một vị bác sĩ y tá đi ngang qua trên mặt đều mang nụ cười sung sướng nhẹ nhõm, tâm tình phấn khởi nói về tương lai tươi đẹp. Đại quân người máy đã tê liệt ba ngày, các xưởng quân sự bị Nữ Hoàng điều khiển cũng đình chỉ hoạt động, trên mặt đất yên tĩnh một mảnh. Nguyên soái cách vài tiếng lại phái binh sĩ đi trinh sát, từ đầu đến cuối không phát hiện ra khác thường.

Bọn họ đã có thể xác định, máy tính Auer lựa chọn mới đúng là nơi ẩn thân của Nữ Hoàng, y không phải gián điệp nằm vùng mà là anh hùng cứu vớt toàn bộ tinh tế! Để kịp thời phản hồi thông tin chiến sự tiền tuyến, cơ giáp khống chế bằng não, cơ giáp khống chế bằng tay đều lắp đặt thời gian thực, nhất cử nhất động của Auer bên trong trung tâm thông tin đều được quay phim lại, báo lên quân bộ, đồng thời cũng lưu truyền rộng rãi trong quân doanh. Y không chút do dự ngắt đứt hành động của Conner, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra máy tính cài chíp vào, hoàn thành nhiệm vụ hiệu suất cao. Nhưng những thứ này còn chưa là gì, làm người ta chấn động nhất là video ngắn hai phút y chiến đầu với Conner, rõ ràng sử dụng cơ giáp khống chế bằng tay lại có thể thuần thục thao tác động tác mà chỉ cơ giáp khống chế bằng não mới có thể làm được, chỉ một cái đá chéo, một cái trọng quyền, vài cái huých tay liền triệt để tổn hại cơ giáp của Conner, lập tức gỡ khoang điều khiển của Conner rồi tiện tay ném sang một bên, động tác lạnh lùng nói không nên lời, nhưng lại đẹp trai vô cùng.

Cơ giáp khống chế bằng tay vốn nặng mà lại trì trệ, dưới thao tác của y lại vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, nếu như đổi thành cơ giáp khống chế bằng não, lực chiến đấu mạnh mẽ không khó để tưởng tượng. Sau khi các chiến sĩ xem xong video thì đều bị trình độ chiến đấu và ý thức chiến đấu hạng nhất của tướng quân Auer làm cho  bội phục.

Quân bộ phân tích video nhiều lần, cuối cùng đưa ra kết luận: Conner phát động tấn công với Auer trước, mà mục đích lại là vì phá hoại chíp đã cài vào bên trong máy tính, nếu như Auer không ngăn cản hắn, hành động cứu thế lần này liền thất bại. Bởi vậy, Auer không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Người may mắn còn sống sót trong tai họa lớn lần này tỏ vẻ vô cùng hài lòng với kết quả xử lý, duy chỉ có Conner Serra Dương tức điên lên, mấy lần tới tòa án quân sự khiếu nại nhưng đều bị bác bỏ không chút lưu tình. Conner suýt chút nữa cài chíp sai máy tính dẫn đến hành động thất bại, hơn nữa nói một chút thì thật quá ngu xuẩn, chỗ này đủ để triệt tiêu hết những vinh dự trước đây hắn đạt được.

“Trong bảy tháng Auer hôn mê, là ai ở tiền tuyến chiến đấu, là ai từng lần từng lần đẩy lui đại quân người máy? Là ta. Chỉ vì một con chíp, bọn họ liền không đếm xỉa đến cố gắng và chiến công của ta, ngược lại chạy theo tán tụng Auer, điều này quá bất công.” Conner dựa vào trên giường bệnh, lãnh tĩnh kiềm chế nói.

Vẻ mặt Nam Thanh tràn đầy khó xử, dường như muốn an ủi anh trai nhưng lại không tìm được từ thích hợp. Người đời chính là như vậy, bọn họ không nhìn thấy khổ cực và mồ hôi mà người khác phải trả giá, chỉ thấy được thành công xán lạn bên ngoài. Hắn đắn đo chốc lát, từ từ nói: “Anh, anh nên nhìn vấn đề từ một góc độ khác. Thực ra anh phải cám ơn Auer, nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản anh thì hiện giờ anh đã biến thành tội nhân của toàn đế quốc.”

“Ta phải cám ơn hắn?” Dường như nghe được một câu chuyện cười, Conner lạnh lùng nở nụ cười. Hắn không cam lòng, dựa vào đâu từ nhỏ tới lớn, Auer chung quy đều ở trên đầu hắn, vất vả lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, cuối cùng lại bị Auer phá hủy. Nếu như Auer biết Nữ Hoàng ở bên trong máy tính nào thì nên nói hắn biết, để hắn đi chấp hành nhiệm vụ chứ không phải là cướp con chíp đi, suy cho cùng, chẳng qua là vì tranh giành quân công thôi.

Thu lại đáy lòng tràn đầy lệ khí, Conner gật đầu nói: “Em nói đúng. Thôi, chuyện này qua thì cho nó qua đi, truy cứu nữa cũng không có nghĩa lý gì. Auer tỉnh chưa?”

“Hôm qua em đi thăm thì vẫn hôn mê. Đợi lát nữa em lại qua thăm lần nữa.” Nam Thanh thấy anh trai bỏ qua hiềm khích lúc trước với Auer, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Auer là siêu anh hùng của tinh tế Asaph, nghe nói chẳng mấy chốc sẽ thăng chức đồng thời trao tặng huân chương. Hắn bây giờ là thượng tướng, thăng cấp lên nữa chính là đại tướng, đại tướng tuổi gần hai bảy là tồn tại có một không hai ở tinh tế Asaph, hơn nữa hắn còn là người đặc biệt, có thể sống hơn ba trăm tuổi, mà bốn vị đại tướng khác bao gồm cả nguyên soái cũng đã già lọm khọm, chẳng mấy chốc sẽ rút lui khỏi địa vị cao.

Theo như vậy mà tính toán, Auer tuyệt đối có cơ hội trở thành người thống trị cao nhất đế quốc. Trong đầu Nam Thanh thoáng phác họa ra tương lai xán lạn của Auer, nhất thời cảm thấy được trái tim đập cuồng loạn. Hắn hiện tại đang tính toán tóm chặt Auer chứ không phải chợt gần chợt xa với hắn như trước đây.

Nhưng hắn trước tiên muốn biết rõ thiếu niên tự xưng là người yêu của Auer đến tột cùng là ai. Câu nói hắn hỏi lão nguyên soái trong máy bộ đàm ( Ngài tìm được ở đâu thằng ngu này?) hiện tại đã truyền khắp toàn bộ đế quốc, danh hiệu “Ngu xuẩn” này bị cưỡng ép gắn trên đầu anh trai, nhận hết châm biếm của người đời. Bởi vì câu nói này, sự nghiệp của anh trai gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của nó, ít nhất cũng phải tốn thời gian mấy năm, hơn nữa còn phải bỏ ra cố gắng gian khổ hơn nhiều so với người thường. Nam Thanh càng nghĩ càng tức giận, đứng lên đi tới phòng bệnh của Auer.

Conner nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã của em trai, con ngươi híp lại. Hắn chắc chắn sẽ không cho phép Auer đạp lên đầu mình, có lẽ kế hoạch đã từng lập ra kia hiện tại có thể áp dụng rồi.

Chu Doãn Thịnh nằm nhoài bên giường bệnh, dùng ngón tay vén mí mắt Auer, kiểm tra con ngươi của y. Hắn xem đi xem lại video chiến đấu rất nhiều lần, phát hiện một chi tiết người khác không phát hiện ra, lúc Auer nắm chặt cổ tay Conner, con ngươi của y từ từ biến đổi, từ màu nâu nhạt biến thành màu đen nháy, ở giữa có lưu quang màu bạc di động, bởi vì lúc đó y đứng ở trong bóng tối, chỉ có sườn mặt vào ống kính cho nên không nhìn kỹ thì sẽ khó phát hiện.

Chu Doãn Thịnh có thể xác định, lúc đó không phải là Auer Yasay, mà là người yêu của mình. Hắn giơ một cái đèn pin nhỏ, kiểm tra đồng tử của Auer nhiều lần, đúng lúc này Auer tỉnh lại, khàn giọng hỏi: “Joe, cậu đang làm gì vậy?” Mí mắt hắn bị thiếu niên lật ra quá nhiều lần, rõ ràng cảm giác được nhoi nhói một hồi.

“Tôi đang kiểm tra cho anh. Anh lần này hôn mê ba ngày ba đêm.” Chu Doãn Thịnh đóng đèn pin lại, lười nhác ngồi vào chỗ cũ. Hiện tại người tỉnh lại này là bản thân Auer, nhưng kì quái chính là, hắn không cảm thấy thất vọng hay ủ rũ chút nào, bởi vì hắn đã xác định được người yêu đang trong cơ thể ấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại. Hắn có thể vừa nghĩ biện pháp vừa  chờ đợi, so với giày vò không có hy vọng trước kia tốt hơn nhiều.

“Tôi hôn mê ba ngày ba đêm?” Auer nắm tay, cảm giác trong cơ thể tràn đầy năng lượng cuồng bạo, không hề có suy yếu sau một thời gian dài hôn mê chút nào. Hắn thậm chí mơ hồ cảm thẩy được bản thân có thể xé nát một chiếc cơ giáp bằng tay không.

“Anh còn nhớ chuyện xảy ra trước khi hôn mê không?” Chu Doãn Thịnh mở máy tính, viết nhật kỹ quan sát theo thường lệ.

“Tôi theo Conner tiến vào trung tâm thông tin, tìm được Nữ Hoàng, nàng ta rất phẫn nộ nhưng không thể xua đuổi chúng tôi. Conner cài chíp vào máy chủ….” Nói tới đây, Auer dừng lại, không ngừng xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, chần chừ mở miệng, “Sau đó xảy ra chuyện gì tôi không nhớ rõ. Tôi hôn mê thật sao?”

“Đúng, anh hôn mê, nhưng trước đó anh ngăn cản hành động của Conner, cướp con chíp đi.” Chu Doãn Thịnh vừa gõ chữ vừa hờ hững kể lại.

“Tôi cướp con chíp đi?” Auer lộ vẻ khiếp sợ.

“Đúng, anh cướp con chíp đi, cài vào máy tính chính xác. Ai cũng không biết, lúc tôi cắt đứt liên lạc với bên ngoài của Nữ Hoàng, đồng thời cố gắng giam giữ nàng ta bên trong thiết bị kết nối cá nhân, nàng ta lại tránh thoát ở một giây sau cùng, đồng thời chuyển đến trên một máy tính khác. Tôi thiết lập mạng từ trường khiến nàng ta không thể rời khỏi trung tâm thông tin, nhưng muốn tìm ra chính xác một máy trong hơn một trăm ngàn máy tính trong vòng ba mươi phút, đối với quân tiên phong mà nói không khác nào không thể hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng chúc mừng anh, anh đã hoàn thành.”

Auer càng ngày càng khiếp sợ, líu ríu nói, “Nhưng tôi cái gì cũng đều không nhớ.”

“Anh đánh trọng thương Conner, đợi lát nữa người của quân bộ sẽ tới tra hỏi. Cho anh một lời khuyên, nếu như không muốn bị người ta nghi ngờ, tốt nhất đừng nói mình mất trí nhớ.” Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm con mắt của hắn, con ngươi màu vàng trà phát ra ánh sáng yêu dị lập lòe. Hắn cố gắng dùng thuật thôi miên đánh thức người yêu, nhưng vẫn thất bại giống như trước kia.

Auer tâm thần hoảng hốt trong chớp mắt nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, vừa nói cám ơn vừa gật đầu. Hắn biết đám người quân bộ kia có bao nhiêu đa nghi, nếu để bọn họ phát hiện ra mình khác thường, theo đó mà đến sẽ là điều tra và giám thị vô  cùng vô tận.

“Trước khi bọn họ tìm anh tra hỏi, tốt nhất xem kỹ đoạn video này mấy lần, nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ.” Chu Doãn Thịnh ném một con chíp qua, đứng dậy lững thững rời đi.

“Cám ơn cậu.” Auer vô cùng cảm động, mỗi một lần tỉnh lại từ trong hôn mê đều là thiếu niên làm bạn ở bên cạnh hắn, còn thay hắn giải quyết tất cả phiền phức. Có lẽ giống như nguyên soái nói vậy, thiếu niên thích mình, chỉ là không biết biểu đạt mà thôi.

Auer vừa mới xem xong video, người của quân bộ đã tới rồi, nhiều lần dò hỏi hắn tại sao có thể tìm được nơi ẩn thân của Nữ Hoàng. Y một mực dùng “trực giác” để giải thích hành vi khó hiểu của mình. Trực giác đối với trị số tinh thần lực cực cao của người đặc biệt mà nói là một dạng căn cứ phán đoán vô cùng đáng tin cậy, cũng không phải là phi khoa học mà con người khó tin. Rất nhiều người đặc biệt đều là dựa vào trực giác tránh thoát sự uy hiếp của cái chết nhiều lần, cũng lập được chiến công hiển hách. Trong quân đội, các chiến sĩ càng thích gọi trực giác là ý thức chiến đấu.

Quan điều tra quân bộ chấp nhận lời giải thích của hắn, nói vài câu chúc phúc rồi đẩy cửa rời đi.

Auer thở phào nhẹ nhõm, đang định rót cốc nước thấm giọng thì thấy Nam Thanh đang kích động đứng ở cửa.

“Anh tỉnh rồi!” Hắn nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn một chút khắp mọi nơi, giống như lưỡng lự hỏi, “Joe đâu? Sao hắn không ở đây?”

“Hắn có việc phải xử lý, đi trước rồi. Phoebe, lại đây ngồi đi, có muốn ăn hoa quả không?” Auer đưa một quả táo đỏ thắm qua. Sau khi máy móc thông minh bạo động, nhân loại giống như rắn chuột sâu kiến, bị Nữ Hoàng xua đuổi xuống dưới đất kéo dài hơi tàn, ngay cả ăn cơm cũng thành một vấn đề, huống chi là ăn hoa quả. Đây là đãi ngộ chỉ có anh hùng của đế quốc mới được hưởng.

Nam Thanh liếc nhìn Auer đỏ hồng tai, tâm lý vô cùng hài lòng. Hắn ngồi vào mép giường, vừa gọt táo vừa oán giận, “Auer, anh có phải có bạn trai sau lưng em? Chúng ta không phải đã sớm ước định sao? Bất kể ai tìm được nửa kia đều phải dẫn tới cho nhau nhìn một chút.”

“Anh không có bạn trai.” Auer cuống quít phủ nhận.

“Vậy tại sao Joe nói anh là người yêu của hắn?” Nam Thanh chú ý nhất chính là câu nói này.

“Sao có thể, người anh thích là…..” Auer gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, đang định lấy dũng khí tỏ tình với người trong lòng, huyệt thái dương lại co giật mãnh liệt, một cảm giác cực kỳ sắc bén đau nhức khuếch tán khắp toàn thân từ sâu trong não. Hắn cúi đầu che mặt, liều mạng đè nén tiếng rên rỉ xuống.

Nam Thanh còn tưởng rằng hắn xấu hổ, giả vờ giả vịt truy hỏi, “Người anh yêu là ai?”

“Người ta yêu ngoại trừ Joe ra thì có thể là ai?” Auer ngẩng đầu, tròng mắt dần biến thành đen kịt như mực, ở giữa là ánh màu bạc lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng vẫn là gương mặt tuấn mỹ cương nghị kia nhưng bởi vì hàng mày hơi nhếch lên cùng khóe môi cong cong, càng lộ ra mười phần tà mị. Đây chính là người trong lòng mà Auer đến chết cũng quên không được? Xùy, ánh mắt kiểu gì thế?

“Anh, không phải vừa rồi anh nói không thích hắn sao?” Sắc mặt Nam Thanh chợt biến.

“Ta đúng thật là không thích hắn.” Auer cởi đồng phục bệnh nhân, đổi quân trang, từ từ nói, “Tình cảm của ta đối với hắn sao có thể dùng hai chữ “yêu thích” để hình dung? Qúa nông cạn. Ta yêu hắn, dùng cả linh hồn và sinh mạng để yêu hắn.”

“Không thể nào! Người anh yêu chính là em!” Nam Thanh cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng phá vỡ khoảng cách giữa hai người. Hắn nghĩ Auer nhất định là vì kích thích mình nên mới nói như vậy. Thôi được, y được như nguyện rồi.

“Ta thích ngươi?” Biểu tình của Auer vô cùng quỷ dị, tựa như trào phúng tựa như thương hại. Y đi tới trước gương, vuốt phẳng nếp quân trang bị nhăn nheo, lại chải chuốt chỉnh tề cả sợi tóc bị hỗn loạn, lúc này mới quay đầu đối mặt với Nam Thanh, từng câu từng chữ mở miệng: “Ngươi có điểm nào đáng để  Auer yêu thích? Gương mặt xinh đẹp? Thân hình gợi cảm? Ngoại trừ hai cái này ngươi còn có cái gì? Một kẻ tinh thần lực và thể chất đều là phế vật cấp F, lại vọng tưởng khống chế cường giả cấp S, ta không thể không thừa nhận ngươi rất có dũng khí. Thế nhưng xin lỗi, thủ đoạn tán tỉnh kia của ngươi không có tác dụng trên người ta, bởi vì ta đã có được người yêu ưu tú nhất trên thế giới, rốt cuộc nhìn không lọt được người khác, đặc biệt là loại rác rưởi như ngươi.”

“Ta phải đi, Joe đang đợi ta, ngươi cứ tự nhiên nhé.” Y thoáng gật đầu, biểu hiện nho nhã lễ độ như vậy, lời nói ra khỏi miệng lại hết sức tổn thương người.

Nam Thanh lùi lại vài bước, lảo đà lảo đảo. Tinh thần lực cùng thể chất của hắn quả thực là cấp F nhưng đây là bí mật của gia tộc Serra Dương, chắc chắn sẽ không bị người ngoài biết được. Hiện tại cha mẹ đã mang theo bí mật này an nghỉ dưới suối vàng, anh trai vì danh dự của gia tộc cũng sẽ không tiết lộ cho người ngoài, đặc biệt là Auer. Vậy y làm sao mà biết?

Biết rồi cũng không sao, y vì sao lại muốn dựa vào đó vũ nhục mình? Phế vật, rác rưởi, hóa ra mình ở trong lòng y là tồn tại như vậy, y ngày đó mặt đỏ tim đập yên lặng bảo vệ, tất cả đều là giả sao? Nam Thanh không thể nào chấp nhận được thực tế tàn khốc này, lưng dựa vách tường, dùng ánh mắt  đau thương nhìn nam nhân tuấn mỹ tà khí, hy vọng y nói với mình lời vừa nãy chỉ là một chuyện cười.

Auer đi tới cửa, dường như nhớ ra cái gì liền quay lại, soi phải soi trái với tấm gương, mở hai cúc áo phía trên, lộ ra không ít da thịt màu đồng cổ cùng xương quai xanh, lúc này mới hài lòng, lúc đi ngang qua Nam Thanh trong mắt đang nghẹn lệ nóng mỉm cười hỏi thăm, “Ngươi cảm thấy ta thế nào? Được không?”

Hiện tại Auer không còn nghiêm túc cứng nhắc như trước nữa, y mày rậm xếch lên, sống mũi cao thẳng, con ngươi hẹp dài lập lòe ánh sáng lãnh khốc, khóe miệng lại mang theo mỉm cười, toàn thân tỏa ra khí tức kỳ quái lại cường thế, nhìn qua vô cùng mê người.

Nam Thanh bị mê hoặc, không tự chủ được gật đầu.

Auer lúc này mới bước nhanh chân đến phòng làm việc, y càng chạy càng nhanh, trông thấy thiếu niên đưa lưng về phía mình đang khom lưng lắp ráp máy móc, trong mắt tràn ra cảm xúc mừng như điên. Y lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt nóng rực mê mẩn trên cặp mông đầy đặn vểnh cao của hắn.

“Bảo bối, đoán xem ta là ai?” Một tay y bóp lấy eo nhỏ của thiếu niên, một tay tùy tiện xoa xoa mông hắn, đôi môi dán lên vành tai trắng nõn của hắn liếm láp nhiều lần.

Tiếng trêu đùa trầm thấp truyền vào tai, giữa đùi xâm nhập một cự vật nóng bỏng, Chu Doãn Thịnh trong nháy mắt cứng người lại. Giọng điệu dâm dê này, hành động muốn ăn đòn này, không phải súc sinh kia thì là ai? Hắn muốn hành hung đối phương một trận để cho y biết mình mấy ngày nay chịu bao nhiêu giày vò thống khổ, lúc xoay người lại đổi chủ ý, đẩy y ngã ở trên bàn làm việc điên cuồng hôn môi.

“Bảo bối, em còn nhiệt tình hơn so với ta tưởng tượng!” Auer giữ chặt sau gáy thiếu niên, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không muốn cho hắn.

“Anh nếu như giống em kìm nén mấy tháng, hiện tại cũng sẽ hận không thể ăn em.” Con ngươi Chu Doãn Thịnh đã bị tình dục hun đỏ.

“Anh chỉ nhịn một ngày là đã không chịu nổi rồi. Bảo bối, anh xinh lỗi….” Auer đang định giải thích, lại cảm giác bắp thịt cả người bắt đầu cương cứng, huyết dịch cũng chậm rãi đọng lại. Y khẽ nguyền rủa một tiếng, đang định nhắn nhủ gì đó liền triệt để mất đi ý thức.

Auer Yasay cảm giác được có người đang hôn mình, động tác còn rất kịch liệt, mở mắt vừa nhìn liền phát hiện là Joe, lập tức muốn đẩy hắn ra, tay chân bủn rủn ngay cả nhấc  cũng không nhấc lên được, uể oải giống như là đi xuyên việt toàn bộ đế đô tinh vậy.

“Joe, xin cậu đừng như vậy.” Thừa dịp thiếu niên thở lấy hơi, hắn lúng túng mở miệng.

Cả người Chu Doãn Thịnh cứng đờ, lúc này mở mắt đánh giá nam nhân bị đè ở trên bàn. Auer Yasay nho nhã lễ độ, nghiêm túc cứng nhắc lại trở về, *** má buồn nôn! Hắn lập tức thả nam nhân ra, lại ói ra mấy ngụm nước bọt, sau đó dùng giấy ăn tiêu độc lau miệng không ngừng, cảm xúc chán ghét không hề che giấu.

Auer cảm giác cả người đều không tốt. Hắn không nghĩ ra thiếu niên sao có thể thay đổi giỏi như vậy, rõ ràng một giây trước còn hứng tình nóng như lửa hôn hắn, một giây sau lại phảng phất như mình hôn một con cóc ghẻ. Hắn thậm chí còn đi tới bên rãnh nước nôn khan.

Lòng tự trọng của Auer bị đả kích trước nay chưa từng có.

“Nhìn cái gì vậy? Người tôi muốn hôn không phải anh.” Chu Doãn Thịnh rửa mặt, chỉ vào cửa phòng hé mở ra lệnh, “Auer Yasay, mời anh rời đi, tôi còn phải làm việc.” Hắn phải khôi phục bình thường hệ thống mạng ảo từng bị Nữ Hoàng bóp méo, lượng công việc vô cùng lớn. Hắn vốn muốn chuyên tâm nghiên cứu biện pháp thức tỉnh người yêu, nhưng để bảo đảm những không gian dị độ kia không bị chuyên gia kỹ thuật của quân đội cách thức hóa, hắn không thể không nhận công việc này. Hắn giấu chúng nó bên trong một tầng ẩn, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự, bảo đảm có thể tự động vận hành bên trong không gian dữ liệu, vĩnh viễn không bị bên ngoài quấy nhiễu cùng điều khiển.

Auer lúc này mới phát hiện bản thân không ở trong phòng bệnh. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thấy thiếu niên lạnh mặt, thái độ vô cùng không kiên nhẫn, đành phải giữ yên lặng. Hắn lê đôi chân bủn rủn trở về phòng bệnh, đoán rằng có lẽ mình bị mộng du, tiếp tục  ở chung với Joe không chừng sẽ xảy ra chuyện lúng túng hơn, vì vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.

Nữ Hoàng đã biến mất, toàn bộ đại quân người máy bị đưa về xưởng quân sự tiêu hủy, ngay cả người máy gia dụng không có lực công kích cũng bị con người đối xử lạnh nhạt. Bọn họ hiện tại tình nguyện tự làm việc nhà, ra ngoài tuyệt đối không dùng xe bay tự động kết nối mạng ảo, mà là dùng xe bay điều khiển bằng tay, máy tính vẫn sử dụng, thiết bị kết nối cá nhân liên kết với mạng ảo lại bị tiêu hủy. Sau khi trải qua tai họa lớn này, con người sinh ra nghi ngờ và sợ hãi đối với tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật, cũng bắt đầu tiến hành nghĩ lại. Đây là một loại hiện tượng quay ngược hình thái xã hội, nhưng từ phương diện nhân văn mà nói, lại là một loại tiến bộ.

Mỗi ngày đều có mấy ngàn tỷ nhân dân đăng nhập mạng ảo tiến hành hoạt động, dường như bao gồm tất cả chủng tộc của tinh tế Asaph, bởi vậy có thể tính được sau khi chiến tranh qua đi thì thương vong nặng nề cỡ nào. Rất nhiều gia tộc bởi vì vậy mà tiêu vong, may mắn một chút thì cũng chỉ sống sót một vài thành viên, nhân khẩu chợt giảm, trật tự xã hội rối loạn, muốn chân chính thoát khỏi bóng tối chiến tranh thì ít nhất cũng cần thời gian mấy chục năm. Nhưng đáng vui mừng chính là, sinh linh bị Nữ Hoàng xua đuổi xuống lòng đất cuối cùng cũng có thể trở về mặt đất sinh sống.

Auer nhận được chấp nhận của bác sĩ liền điều khiển xe bay (xe huyền phù) trở về tổ trạch của gia tộc Yasay. Mẹ ruột của hắn qua đời từ rất lâu về trước, sau khi cha kết hôn lần hai chưa tới mấy năm thì chết ở trên chiến trường, may mà mẹ kế đối xử với hắn rất tốt, nuôi nấng hắn và Jerram trưởng thành, còn bảo vệ sản nghiệp của gia tộc Yasay. Lần này máy móc thông minh bạo động, mẹ kế vừa vặn nghỉ phép ở bên ngoài nên tránh được một kiếp, gần đây dưới sự hộ tống của quân đội mới an toàn trở lại đế đô tinh.

(*) tổ trạch: nhà do tổ tiên để lại.

Nhìn thấy con riêng phong trần mệt mỏi, Yasay phu nhân vui vẻ vô cùng, chạy tới ôm hắn một cái, “Chào mừng đại anh hùng của mẹ trở về! Buổi tối con muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”

“Gặp được mẹ là quá tốt rồi. Không cần cố gắng chuẩn bị cho con đâu, làm món ăn thường ngày đơn giản là được ạ. Jerram có ở nhà không ạ?” Auer mỉm cười hỏi thăm.

“Nó còn đang ở quân doanh, lát nữa sẽ về. Con đi tắm trước đi.” Yasay phu nhân đẩy hắn lên lầu.

Auer trở về phòng, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngủ mê mệt, qua ba tiếng mới tỉnh lại. Hắn theo thói quen cầm lấy máy chiếu 4D đặt ở trên tủ đầu giường, ấn phím mở, thân ảnh Nam Thanh chậm rãi hiện lên, giọng nói ôn nhu dễ nghe hát một bản tình ca. Đó là màn trình diễn then chốt của hắn ở tiệc năm mới, Auer lén lút quay lại làm thành hình ảnh lập thể, mỗi khi nhớ nhung lại mở ra xem. Đây là bảo bối của hắn, mỗi lần làm nhiệm vụ cũng không quên đem theo bên người.

Nhưng mà hắn nhìn một chút, biểu tình từ si mê biến thành chán ghét, con ngươi màu nâu nhạt dần dần nhuộm thành màu đen như mực.

“Mẹ nó cái quái gì đây!” Y cười lạnh, tay không bóp nát máy chiếu 4D chế tạo từ hợp kim titan, lại ném tất cả vật phẩm trong phòng có liên quan đến Nam Thanh vào một cá rương kim loại, đem xuống dưới lầu dùng máy xử lí rác nghiền nát.

“Anh đang làm gì vậy?” Jerram đứng ở cửa, dùng ngữ khí không dám tin tưởng dò hỏi. Nếu như gã không nhìn lầm, thứ Auer hủy đi chính là những đồ dùng có liên quan đến Nam Thanh, đây đều là bảo bối của y.

“Xử lý rác.” Auer biết động tác của mình nhất định phải nhanh một chút, hôm nay sử dụng liên tục hai lần khối thân thể này, phụ tải quá lớn, sợ là lát nữa sẽ lại chết máy.

“Nhưng những thứ này đều là quà tặng mà Phoebe tặng anh, rất có giá trị kỉ niệm.” Jerram dùng ánh mắt thương hại nhìn Nam Thanh đứng ở phía sau mình. Hóa ra hắn nói đều là sự thật, anh trai vậy mà lại di tình biệt luyến.

(*) di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo = yêu người này sau đó lại không yêu nữa.

Auer cười xì một tiếng, cất bước rời đi, mới vừa đi chưa xa lại đột nhiên rơi vào hôn mê. Jerram đá y mấy cái, thấy y không phản ứng, lúc này mới khiêng y vào phòng khách, tùy tiện vứt ở trên sàn nhà. Nam Thanh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bác sĩ lại bị Yasay phu nhân ngăn cản, “Gọi cho anh trai cậu.”

“Nhưng anh cháu không biết chữa bệnh. Auer không biết vì sao ngất xỉu, nhất định là cơ thể có vấn đề.”

“Gọi cho anh cậu, bảo hắn mang người qua đây.” Ngữ khí Yasay phu nhân lạnh lùng khác thường.

Nam Thanh do dự bất định gọi điện thoại, vẫn không phát hiện Jerram và Yasay phu nhân trao đổi một ánh mắt nham hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.