RENG….RENG….RENG……
Ra chơi rùi, sau tiết văn căng thẳng, cuối cùng cũng đc giải tỏa, nó thở phào nhẹ nhõm, nó khều vai Ngọc:
– Cantin ko?
– Ừk!
Thế là 2 đứa tung tăng xuống cantin, chọn 1 chổ ngồi kế bên cửa sổ khá thoáng, con Ngọc khẽ cười:
– Ăn gì để tui mua?
– Mua giùm tui ổ bánh mì nhák! sáng h đói wá rùi
– Ừk!
Ngọc cầm tiền từ tay nó rùi đi thẳng vào đám ng đông nghịt đang chen chút kia, nó nằm gục lên bàn, bùn ngủ wá. Nó lại bùn ngủ, cái ngày gì thế này ko bik, đang lim dim, đôi mắt gần như nhắm tít thì……..BỤP…….chưa kịp mở mắt nhưg nó cũng có thể đoán ra ai đó vừa đập cái gì lên bàn, nó ngóc đầu dậy, ui trời! là Minh, Minh nhìn nó, mặt nhăn lên:
– H này còn ngủ àk?
– Tui….tui….tui ngủ thì…..kệ tui_ nó lắp bắp
Minh ko nói gì, ngồi xuống ghế, cái chân vô duyên kia lại gác lên bàn, Minh để quyển tập lên bàn, tay chỉ vào 1 bài tập lí:
– Chỉ tôi bài này!
– ………………..
Nó chẳng dám nói gì chỉ nhìn theo cái ngón tay của Minh. Cái bài tập này đúng là khó, nhưg đối với nó chỉ mất 5p là xong, thế là nó thao thao bất tuyệt cách giải bài, còn Minh thì có nghe gì đâu, Minh cứ nhìn nó thui vì mục đích của con ng này ko phải là hỏi bài mà chỉ là lấy cớ ở gần bên nó thui:
– Hỉu ko?
– Ừk!
Cùng lúc đó con Ngọc đi lại, thấy Minh và nó đang ngồi cùng nhau, sự nghi ngờ càng tang dần ( con này làm nhà tiên tri đc đó Ngọc tiến đến:
– 2 ng thân nhỉ?
– Đâu có đâu, Minh chỉ hỏi bài tui thui!_ nó cười tươi
Minh nhìn Ngọc cười nữa miệng, rùi đứng lên, Minh đi 1 nước ko 1 lời cảm ơn cho nó, rõ ràng là ng vô duyên. Nó cầm ổ bánh trong tay Ngọc rùi kéo Ngọc lên lớp. Ở phía xa, trong góc khuất của cantin, một đôi mắt âu yếm nhìn nó, miệng ng đó khẽ cất lên ” Anh iu em” . Pik ai ko? Hắn đó, giả vờ lạnh lùng rùi lại âu yếm nhìn nó từ xa, hắn ko hề phát hiện Minh là đối thủ của mình, hắn có thấy Minh ngồi chung với nó nhưg hắn chỉ nghĩ đơn giản Minh là bạn bè của nó thui, th2 cũng đúng thui, bây h bỉu hiện của Minh cũng đâu có gì khác 1 ng bạn đâu.
******************
Ra về rùi! nó bước ra khỏi trường, Hắn đứng đó đợi nó kìa, nó tiến lại gần, nhìn hắn nó cười tươi, nhưg hắn chẳng thèm cười lại với nó, lạnh lùng đưa cho nó chiếc nón bảo hiểm rùi im lặng way đi, Nó cũng ko mấy ngạc nhiên, nó lẳng lặng leo lên xe, sao tự nhiên nó mún khóc wá, sao hắn lại lạnh lùng với nó như vậy chứ.
Một ng từ đằng xa dõi theo chiếc xe của nó và hắn, một nụ cười nữa miệng khẽ nở trên môi, ng đó leo lên xe và chạy theo chiếc SH vừa phóng đi……………..( ng đó khỏi nói thì mọi ng cũng bik là ai rùi phải ko? )