“A.” Cậu giật mình bật hốt, hai mắt nhanh chóng mở ra, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cậu đang ở trong căn phòng trắng xóa, xung quanh có hai người nằm trên chiếc giường trắng.
Không những thế cậu cũng nằm trên chiếc giường trắng, bên cánh tay phải còn đang truyền nước biển.
“Cậu tỉnh rồi à, sau khi truyền nước xong thì ra ngoài nộp viện phí là có thể về rồi.”
Một giọng nói vang lên trước giường của cậu, khiến cậu nhìn đến.
“Sao tôi lại ở đây.” Cậu cau mày hỏi, đầu óc cậu đau nhức, những thứ xảy ra giống như một giấc mơ vậy khiến cả người cậu run rẩy.
“Tối hôm qua có người phát hiện cậu ngất xỉu ngay trước cửa bệnh viện nên đem cậu vào đây.” Y tá nhìn cậu rồi nói.
“Đây là bệnh viện.” Cậu kinh ngạc nói.
Cô y tá thấy cậu kỳ lạ, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp mắt của cậu nên cô ta cũng không phát giận mà bỏ lại một câu rồi rời đi “Cậu không có gì đáng ngại, có thể xuất viện.”
Cậu nằm trên giường trầm tư, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nó giống như một giấc mơ nhưng cảm giác thực sự quá chân thật, hiện tại cậu rất muốn gọi điện hỏi Tử Lâm nhưng cậu sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ do cậu suy nghĩ ra mà thôi.
Nằm trên giường cho đến khi nước biển được truyền hết, cậu liền tháo kim ra sau đó rời khỏi phòng bệnh, cậu đi đến nơi đóng tiền, sau khi viết xong thủ tục liền đi vào công viên phía sau bệnh viện.
Công viên này không hề giống công viên mà cậu đã thấy, ở đây cây cối được trồng rất đẹp, cũng không che khuất ánh sáng mặt trời.
Nhìn thấy những ông bà lão ngồi nói cười vui vẻ cùng những đứa nhỏ chơi đùa cậu liền thở ra một hơi.
Cậu đi dạo một vòng sau đó đi lại ngồi cạnh một bà cụ đang nhìn ngắm cây cối xung quanh.
“Cháu chào bà.” Cậu lễ phép nói.
“Chào cháu.” Bà cụ tủm tỉm cười đáp lại.
“Bà ơi, bà biết trước đây bệnh viện Niên Kha nằm ở đâu không ạ.” Cậu dò hỏi, tuy không có chút hy vọng nào nhưng cậu vẫn muốn hỏi.
Nhưng thật không ngờ đáp án của bà cụ khiến cho cậu đầy kinh ngạc.
“Niên Kha sao, nếu ta nhớ không lầm thì bệnh viện này trước đây có tên là Niên Kha, sau đó không biết làm sao nó đổi tên nhỉ.” Bà cụ trả lời sau đó lại nghi hoặc cuối cùng lắc đầu “Ta không nhớ rõ lắm.”
“Không sao ạ, cảm ơn bà.” Cậu cảm ơn bà cụ sau đó đứng dậy ngơ ngác đi lại chỗ mà cậu đã từng đi bên trong huyệt động kia.
Lúc này điện thoại của cậu reo lên, cậu dừng lại bước chân, lấy điện thoại ra sau đó bắt máy.
“Alo.”
“Tân Tân.” Giọng nói bên trong điện thoại phát ra đầy quen thuộc.
Cậu không nhịn nổi mà nghẹn ngào “Ngốc tử, ngốc tử.”
“Cậu đang ở đâu, hiện tại tôi liền chạy đến.” Tử Lâm nghe thấy giọng cậu liền lo lắng nói.
“Tôi đang ở công viên của bệnh viện An Tâm.” Cậu trả lời, đây là bệnh viện gần với trường của cậu, mỗi ngày cậu đều đi ngang qua nó, nhưng không ngờ quá khứ của bệnh viện này lại tàn khốc như vậy.
“Được, cậu ở yên đó, tôi đến ngay.” Tử Lâm nhanh chóng nói sau đó cúp máy.
Cậu ngơ ngác nhìn điện thoại đang hiển thị dòng chữ ngắt kết nối.
Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ chuyện gì được nữa cả, chỉ có thể nghe lời Tử Lâm đứng yên một chỗ không di chuyển.
Không biết lúc nãy Tử Lâm đã ở đâu, chỉ trong vòng mười phút cậu đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp cùng với mái tóc trắng đứng trước mặt cậu.
“Tân Tân.” Tử Lâm khẽ gọi sau đó ôm cậu vào lòng.
“Tôi cứ nghĩ mọi thứ chỉ là mơ.” Cậu vùi đầu vào ngực cậu ta nghẹn ngào.
“Không phải mơ cũng không sao, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ.” Tử Lâm ôm chặt câu khẽ nói.
Nơi hai người đang đứng nằm gần cuối công viên nên không có người qua lại, cứ như vậy hai người ôm nhau một lát rồi mới buông ra.
Bởi vì khóc một chút mà cái mũi cậu ửng hồng, hai mắt thì sưng húp, Tử Lâm nhìn cậu vừa đau lòng lại vừa cảm thấy đáng yêu.
“Hiện tại làm sao đây, chúng ta báo cảnh sát nhé.” Cậu ngượng ngùng một chút vì cảm thấy thật mất mặt trước cậu bạn mà mình luôn ghen tị này.
“Được, để tôi nói.” Tử Lâm gật đầu rồi nói “Chuyện như thế này cần bộ phận chuyên ngành mới có thể giải quyết được, sau này cậu cũng lưu số của anh ta đi.”
“Được.” Cậu gật đầu, vẻ mặt đầy tò mò, cảnh sát cũng chia ra thật nhiều.
Tử Lâm thấy cậu tò mò liền gọi điện sau đó bật loa lên.
Chỉ sau hai tiếng chuông, đầu dây bên kia liền nhấc máy.
“Alo.”
“Tôi muốn báo an.” Tử Lâm bình tĩnh nói.
“Tử Lâm, lại là cậu à.” Người bên kia đầu dây thở dài “Mỗi lần cậu gọi điện liền không có chuyện gì tốt lành.”
“Được rồi, lần này là ở đâu.”
“Bệnh viện An Tâm, gần trường cảnh sát chuyên ban.” Tử Lâm bình tĩnh báo ra tên.
Đầu dây bên kia nghe vậy liền im bật sau đó nghiêm túc hỏi “Sao lại là bệnh viện, rốt cuộc nơi đó xảy ra chuyện gì.”
“Cách đây hai mươi mấy năm bệnh viện Niên Kha, anh có biết không.” Tử Lâm hỏi.
“Đợi tôi một chút.” Người bên kia nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím, sau đó rất nhiều tin tức về bệnh viện Niên Kha xuất hiện trên màn hình máy tính “Tôi thấy thông tin rồi, bệnh viện đó bị cháy từ tám năm trước, sau đó năm năm trước bệnh viện An Tâm mới được xây dựng.”
“Rốt cuộc nơi này liên quan đến thứ gì.”
Tử Lâm liếc nhìn cậu rồi mới trả lời “Tổ chức giết người buôn bán nội tạng trái phép.”
“Hả.” Người bên đầu giây bật người khỏi ghế sau đó nhanh chóng nói “Cậu chờ ở đó tôi tới ngay.”
Nói xong điện thoại liền cúp máy, Tử Lâm thu lại điện thoại bỏ vào túi sau đó chớp mắt nhìn cậu.
“Sao vậy.” Cậu khó hiểu hỏi.
“Lời hứa bên trong huyệt lúc ấy còn tính không.” Tử Lâm nhìn cậu chằm chằm.
“Lời hứa nào.” Cậu khó chịu mà lùi về sau.
Tử Lâm không buông tha mà tiến lại gần “Chính là lời hứa dọn đến nhà ở cùng tôi ấy, cậu đừng mong lật lọng.”
Cậu trừng mắt nhìn cậu ta sau đó thở dài “Còn tính, sau khi xong vụ nay tôi sẽ dọn đến, được chưa.”
Tử Lâm nghe vậy liền thỏa mãn cười, nốt chu xa bên mắt càng thêm đỏ rực khiến cậu nhìn vào mà trái tim cũng trở nên nóng bức, cuối cùng không chịu được mà dời đi tầm mắt.
‘Yêu nghiệt’.
Cậu thầm mắng trong lòng, hai lỗ tai lại không nhịn được mà trở nên đỏ rực.