Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 125: Cái gì cũng có giới hạn



Lời nói này chính thức chọc giận Hoàng Anh, làm anh tức giận cắt ngang: “Câm miệng, tôi không cho phép cậu xúc phạm mẹ tôi.”

Bà Mai cũng rất không hài lòng về câu nói này của cậu ta, ngăn Hoàng Anh lại trước khi anh bùng phát: “Minh Triết, bác cũng là bậc bề trên của cháu, cháu ăn nói cho cẩn thận.”

Minh Triết không hề cảm thấy e sợ trước thái độ cảnh cáo của người người trước mặt mà càng lúc càng được đà lấn tới: “Không phải một mình tôi nói như vậy. Chính ông nội đã từng nói bà là dạng người gì, đừng tưởng bác tôi yêu chiều bà rồi thích làm gì thì làm. Nhà họ Nguyễn chúng tôi không cần loại người như thế về làm dâu, cũng không có nhu cầu rước đứa con hoang về làm con cháu trong…”

“Bốp!!!” Chưa đợi Minh Triết nói hết Hoàng Anh đã tiến đến, đấm thẳng vào mặt cậu ta một cái.

Minh Triết không phản ứng kịp, bị đấm mạnh liền ngã nhào ra đất.

“Hoàng Anh!” bà Mai thấy thế thì hốt hoảng vội ngăn con trai lại. Bà không ngờ được hôm nay Hoàng Anh lại dùng đến bạo lực như này.

Bị bà Mai ghì chặt tránh Hoàng Anh có cơ hội tiến về phía trước, anh tức giận chỉ thẳng mặt về phía ta mà nói: “Cậu hay cả đám người ngoài kia thích nói gì vè tôi thì tôi thì nói, nhưng tôi cấm các người nói như vậy với mẹ tôi.”

Cú đấm của Hoàng Anh khá mạnh, làm khóe miệng Minh Triết rỉ máu. Anh ta gầm lên tức giận: “Mẹ kiếp, thằng chó chết, mày dám đánh tao.”

Minh Triết đứng lên muốn lao đến đấm lại Hoàng Anh, nhưng thấy từ xa có bóng người đi tới, anh ta liền kiềm lại, lau đi vết máu trên môi, cười khẩy: “Không sao, tôi hiểu sao anh lại hành xử như vậy, chạm vào nỗi đau trong lòng đương nhiên là phải tức.”

Hoàng Anh lúc này đã không kiềm chế được lại rồi, anh khẽ đẩy mẹ mình ra rồi tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Minh Triết, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi.”

Bà Mai ở một bên vội chạy lại ngăn cản: “Hoàng Anh con bình tĩnh lại đi.”

Minh Triết quay sang nhìn vẻ mặt hốt hoảng của bà Mai, rồi cười khẩy nhìn về phía Hoàng Anh: “Nghe chưa, mẹ anh cũng biết điều mà bảo anh ngừng rồi đấy, anh cũng nên học hỏi đi.”

“Câm miệng.” bà Mai tức giận quát Minh Triết.

Cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi.

Bàn tay nắm chặt lấy cổ áo của Minh Triết vẫn không hề buông lỏng, sự tức giận của Hoàng Anh cũng càng lúc càng tăng cao, không có dấu hiệu giảm xuống: “Đừng tưởng ở đây đông người mà tôi không dám làm gì cậu.”

Minh Triết liếc nhìn anh, cảnh cái lại: “Bỏ cái tay của mày ra, hay là mày muốn cho mày hoặc gia đình mày bị bẽ mặt thêm.”

Hoàng Anh bỗng dưng bật cười, cười đến một lúc mới ngừng lại, làm vẻ mặt của Minh Triết có chút quái dị nhìn anh.

Khi nụ cười dập tắt, Hoàng Anh cũng lạnh lùng nhìn người trước mặt mà trả lời: “Bẽ mặt cái nhà này sao? Không có liên quan gì đến tôi.”

“Hoàng Anh.” bà Mai bị cái thái độ quay một trăm tám mươi độ của anh dọa sợ, muốn ngăn anh không nắm lấy cổ áo Minh Triết nữa mà không được.

Thấy thái độ này của Hoàng Anh, Minh Triết mở miệng mỉa mai: “Bác tôi đúng là vô phúc khi rước về thằng con như mày.”

“Cậu nói nghe vẻ cậu cũng cao sang lắm nhỉ. Làm việc bao nhiêu năm ở Nguyễn Thị nhưng năng lực thấp kém mãi chưa được thăng chức. Tôi cũng thật bội phục.” Hoàng Anh bắt chước giọng điệu của cậu ta, sự mỉa mai trong câu nói cũng không kém gì.

“Năng lực thấp kém sao? Nhưng cái chức tôi đang giữ bao nhiêu người mong với tới còn không được. Còn mày thì đừng bao giờ có mà nghĩ tới!”

Đúng là cái chức vụ anh ta đang ngồi thì quả thật, anh ta không hài lòng cho lắm, bởi vì với thân phận và địa vị của anh ta xứng đáng được chiếc ghế cao hơn. Nhưng với nhiều kẻ khác, vị trí hiện tại của anh ta cũng là quá cao sang rồi, nhiều người có muốn mơ ước cũng chẳng thể nào với tới được.

Hoàng Anh nhìn chằm chằm Minh Triết, giọng điệu đầy quyết đoán: “Yên tâm, sẽ có một ngày tôi sẽ tự mình lôi cậu xuống, xuống khỏi cái ghế mà cậu tự hào nhất.”

Minh Triết cảm thấy câu nói này mới nực cười làm sao, cậu ta chẳng chút sợ hãi nào mà trả lời: “Vậy thì tao chờ cái ngày đó, chờ cái ngày mà mày lật đổ được tao.”

“Một thằng con riêng bị người người ghẻ lạnh như mày thì có quyền gì mà hống hách hả.”

Lúc này ông Quân cùng ông Hùng và vài người trong dòng họ đi tới, ông Quân thấy Hoàng Anh hành xử như vậy thì nhíu mày: “Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?”

Hoàng Anh không quan tâm đến lời nói của ông Quân, tiếp tục nắm chặt cổ áo Minh Triết mà nói tiếp: “Có quyền gì sao? Tôi mà không rời khỏi Nguyễn Thị thì cậu nghĩ cái ghế cậu ngồi còn vững chắc. Một Phan Thị âm mưu chiếm đoạt tôi còn cho họ nếm trái đắng, cậu nghĩ cái ngày cậu như họ sẽ không bao giờ đến chắc. Chính hôm nay cậu đã chạm đến giới hạn của tôi, vậy nên hãy chuẩn bị sẵn tinh thần kẻo ngã đau cũng không ngờ ngàng!”

Lời nói không quá to cũng không quá nhỏ, làm cả ông Quân và mấy người đi cùng đều nghe thấy hết.

Những người đứng sau ông Quân âm thầm hít một hơi lạnh.

Ngưng một chút, Hoàng Anh tỏ vẻ có chút khó xử như hỏi như không nhìn cậu ta: “Hay là, tôi trở về tiếp quản vị trí chủ tịch của Nguyễn Thị, cũng không tồi đấy nhỉ.”

Sau khi nghe câu đó, ánh mắt Minh Triết có chút ngỡ ngàng, những người có mặt ở đây cũng không ngờ đến.

Lời dứt, Hoàng Anh từ từ buông lõng lấy tay, chỉnh sửa lại quần áo của bản thân lạnh lùng bước đi rời khỏi, bà Mai ở một bên từ nãy giờ vội nắm lấy cánh tay anh, ngăn cản: “Hoàng Anh.”

Mẹ thì đứng bên cạnh ngăn cản, phía trước là ông Quân cùng với nhiều người quen biết, Hoàng Anh gạt tay mẹ ra, giọng nói trầm thấp: “Con xin lỗi, con phải rời đi trước.”

Bà Mai gọi anh lại: “Hoàng Anh!”

Ông Quân lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lại!”

Hoàng Anh không hề quan tâm đến lời nói của hai người, cứ thế mà đi thẳng ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.