Minh Anh tán thành: “Anh nói chuẩn luôn.”
Thời gian mấy năm quen cô ta Minh Anh nhận thấy lời này của anh rất hợp tình hợp lý.
Bước chân của Hoàng Anh khẽ khựng lại, anh quay sang nhìn cô: “Sao vừa nãy cô không giải thích về lời cô ta nói giữa cô và tôi.”
Minh Anh bỗng chốc chợt chột dạ. Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi rất dễ gây nên sự hiểu lầm, vậy nên cô vội vàng giải thích: “Tôi dù gì cũng quen biết cô ta cũng rất nhiều năm rồi, tính cách cô ta ra sao cũng hiểu chút. Anh nghĩ tôi giải thích cô ta sẽ tin chắc, cô ta sẽ không tin và nghĩ tôi đang cố ngụy biện mà thôi. Chắc là do Giang Thư đã nói gì đó với cô ta nên cô ta mới suy diễn như vậy?”
Có nguyên do của nó nên cô mới làm như vậy, không phải thích dây dưa liên quan tới mối quan hệ gì đó với anh đâu nhé!
Nghe đến đây Hoàng Anh bỗng hơi nhíu mày, hỏi: “Giang Thư?”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, Minh Anh nhận ra ngay vấn đề, lập tức giải thích: “À, chắc anh quên cô ta rồi. Cô ta là bạn thân của Hà My, con gái của tập đoàn Giang Thị.”
Hoàng Anh quay đầu, trầm ngâm suy nghĩ, như đang lục lọi trong bộ não xem có từng gặp người nào đó có cái tên như này không. Được một lúc anh mới nhận ra: “Trước đó tôi đã gặp trong bữa tiệc tại thành phố X thì phải.”
Minh Anh vỗ tay cái bốp, nhìn anh: “Đúng rồi đó, hóa ra anh vẫn còn nhớ.”
“…”
Nghe đến đây thái dương Hoàng Anh khẽ giật.
Không nhớ sao được, vì cô ta chính là người đẩy Minh Anh xuống hồ lần đó, anh còn có cả bằng chứng cho hành vi đó của cô ta.
Nhắc lại mới nhớ trước kia hai người cũng có nói họ từng là bạn cũ, chắc quen cả Hà My cũng không phải vấn đề gì lạ.
Nhưng có một điểm kỳ quái.
“Cô nói Giang Thư đã bảo gì đó với Hà My là sao?”
Minh Anh lại rất nhiệt tình giải thích cho anh nghe: “Lần trước khi tham dự bữa tiệc ở thành phố X đó, cô ta có hiểu lầm tôi với anh là một đôi, còn chất vấn các kiểu. Nên tôi suy đoán Giang Thư đã nói gì đó mới khiến Kiều My có thể hiểu lầm như này.”
Nhưng Hoàng Anh vẫn cảm thấy rất khó hiểu, câu hỏi trong đầu vẫn chưa có lời giải đáp: “Tại sao cô ta có thể nghĩ tôi với cô là một đôi được chứ?”
“Tại sao ư?” Nói tới đây Minh Anh bỗng bật cười, chắt lọc từ ngữ rồi dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn anh: “Theo tôi nghĩ chắc là do vì yêu thích mà sinh ra đố kỵ xong dẫn đến phán đoán sai lầm.”
Ánh mắt Hoàng Anh khẽ biến đổi, tựa như gặp phải quỷ, nhíu chặt lông mày: “Vì yêu thích?”
Có lẽ người đàn ông này không nhận ra, mà không nhận ra cũng không phải điều quá lạ, nên Minh Anh có lòng tốt tiếp tục giải thích cho anh hiểu: “Chắc anh không nhận ra, mà không nhận ra cũng đúng, hai người chắc chỉ gặp nhau vài lần thôi chứ gì? Nhưng theo suy đoán của tôi sau khi cùng trò chuyện với cô ta thì tôi nhận ra rằng cô ta có vẻ đã để anh vào tầm ngắm rồi. Nếu không để ý đến anh sao có thể chất vấn tôi các kiểu rằng tôi không xứng với anh này nọ, và chán ghét khi thấy tôi ở cùng anh chứ.”
Cũng từng quen biết nên Minh Anh cũng có hiểu. Giang Thư với Hà My là hai kiểu người khác nhau, nếu Hà My luôn ganh tị khi cô hơn cô ta, muốn cướp toàn bộ mọi thứ từ cô về tay cô ta còn Giang Thư thì lại khác. Cô ta không để tâm đến cô như vậy. Dù gì cô ta cũng sinh ra tại gia đình danh gia vọng tộc, luôn kiêu ngạo là người có tiền và quyền, cũng từng một lần khinh thường cô chế giễu các kiểu. Nhưng cô ta không phải kiểu muốn đập đi tất cả những điều mà cô đang có. Cô ta cũng từng thẳng mặt nói cô không cùng đẳng cấp với cô ta, cướp những thứ của cô như sỉ nhục cô ta. Vậy mà cũng một ngày cô ta bắt đầu châm chọc ganh ghét cô như thế. Là do thứ yêu thích lại liên quan gần đến cô mà thôi.
Tên này trong mắt cô quả thực rất ngứa mắt. Cô cảm thấy không ưa nổi anh ta nhưng những người con gái khác không phải đều như thế. Là con trai của gia đình danh giá, ngoại hình cũng ưa nhìn, phụ nữ khác không ngắm tới mới là lạ.
Lông mày Hoàng Anh càng nhíu chặt hơn, sự khó hiểu càng lúc bùng nổ: “Sao những người bạn của cô ai cũng không rõ về mối quan hệ của người khác xong thì phán đoán như đúng rồi thế?”
Minh Anh gật đầu, tán thành: “Tôi cũng có chung câu hỏi như vậy đấy? Rốt cuộc tôi với anh trông giống một đôi ở điểm nào chứ?”
Minh Anh thấy rất khó hiểu mà quay đầu sang nhìn anh, vô tình chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn bên này. Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế. Thời gian như ngưng đọng mất vài giây, sau đó là hai giọng nói vang lên cùng lúc.
“Không giống chút nào!”
“Không giống chút nào!”
Minh Anh quay đi không nhìn anh nữa, Hoàng Anh cũng vậy, vội quay đi. Minh Anh cảm thấy rất khó chịu, lầm bầm: “Mắt cô ta đúng là có vấn đề!”
Minh Anh vốn là lầm bầm tự mình nói tự mình nghe nhưng Hoàng Anh ở bên cạnh lại nghe rõ mồn một. Anh rất tự nhiên mà đáp: “Đúng vậy!”
Minh Anh: “…”