Sau khi trò chuyện một lúc khá lâu, Hoàng Anh và Giang Huyền Dung đi ra khỏi văn phòng. Anh vẫn còn việc bận cần xử lý và Dung có thể tự về được nên hai anh em tạm biệt nhau tại thang máy. Tạm biệt xong thì anh trở vào.
Anh mơ hồ nghe có giọng nói chuyện ở phía hành lang, quay qua liền thấy Minh Anh và Quang người làm bên pháp lý đang đi cùng nhau vui vẻ cười nói.
Lúc bước lên bậc thang, Minh Anh bị hụt chân nên suýt ngã, Quang bên cạnh thấy vậy vội vàng đỡ lại. Nhìn từ xa, trong hai người đều rất thân thiết.
Được Quang đỡ lại, Minh Anh mỉm cười, nhìn anh nói: “Cảm ơn anh.”
Quang cũng mỉm cười nhìn cô: “Không có gì.”
Ánh mắt Hoàng Anh hướng về phía đó một lát, sau đó quay người trở lại văn phòng.
…
Sau khi tan làm, Sơn cùng Khánh Ngân cùng nhau đi siêu thị mua chút đồ, do cô để ý đến đồ trong tủ lạnh của nhà anh đã gần hết. Cần phải mua mới để bổ sung vào chỗ thiếu. Lại do đặc thù công việc của anh mà nhiều lúc hai người không có nổi thời gian hẹn hò, nay tranh thủ thời gian rảnh ở bên nhau một chút.
Sau khi mua đồ ở siêu thì về, Khánh Ngân quyết định sẽ ở lại nấu cho anh ăn một bữa, sau khi sắp xếp những món đồ tạm thời không dùng đến ngay lúc này vào tủ lạnh, cô hỏi vọng ra khỏi phòng bếp: “Nay anh muốn ăn gì để em nấu.”
Sơn ở ngoài phòng khách nói vọng vào: “Em cứ để đấy đi, ra ngoài này ngồi nghỉ một lát, chút nữa thì nấu.”
Khánh Ngân nghe anh nói vậy thì đi ra phòng khách, anh cũng vừa lúc gọt xong hoa quả, cô vừa ngồi xuống cạnh mình liền đưa một miếng táo tới miệng cô.
Khánh Ngân rất tự nhiên mà cắn lấy miếng táo, gương mặt tươi cười hết sức vui vẻ.
“Ngon không?” Anh cười, nhìn cô hỏi.
Khánh Ngân gật đầu, vẻ mặt tươi như hoa: “Ngon.”
Anh và cô cùng nhau ăn hoa quả, Khánh Ngân vô tình thấy trên mặt bàn có một quyển gì đó. Cô liền tò mò hỏi: “Kia là quyển gì vậy?”
Sơn theo ánh mắt cô quay qua, liền đáp, tiện tay cầm quyển kia lại đưa cho cô: “À, là album ảnh của anh.”
Khánh Ngân nhận thấy đồ từ tay anh, tò mò mở cuốn album ảnh ra, nhìn một loạt bức ảnh của đứa bé từ lúc còn bé té đến lúc trưởng thành mà không khỏi cảm thán.
“Ảnh anh lúc nhỏ trông dễ thương vậy.”
Sơn nghe vậy thì khóe miệng khẽ nâng lên, nhìn cô: “Thật sao? Đẹp trai không?”
Khánh Ngân bĩu môi nhìn anh: “Không!”
Nhưng cũng không thể không công nhận, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai. Đẹp từ nhỏ cho đến lớn.
Sơn nghe vậy thì phì cười, cùng cô xem ảnh của mình ngày xưa.
Có ảnh của anh từ lúc mới mấy tháng tuổi, đến ảnh anh học mẫu giáo, cấp một, cấp hai, cấp ba rất đầy đủ.
Rất nhanh là đến loạt ảnh lúc tốt nghiệp cấp ba, theo động tác lật mở của cô, Sơn nhìn vào đó ánh mắt khẽ biến đổi.
Đó là bức ảnh kỷ yếu lớp mười hai. Anh và Bảo Ngọc đứng chụp cạnh nhau, cười nói vui vẻ. Và thêm một vài ảnh khác hai người đứng cạnh nhau trong ảnh chụp chung với tập thể lớp.
Khánh Ngân thì đang đắm chìm trong vẻ đẹp thời thanh thiếu niên của bạn trai. Trước có nghe anh và Bảo Ngọc là bạn từ nhỏ, nhìn hai người đứng chụp cạnh nhau như vậy trong phút chốc cô không nhận ra sự bất thường. Cũng không nhận ra biểu cảm thay đổi trên gương mặt Sơn.
Sau đó là một loạt ảnh khác, lúc này bắt đầu có sự xuất hiện của Hoàng Anh. Có rất nhiều ảnh chụp ba người Sơn, Bảo Ngọc và Hoàng Anh. Khánh Ngân nhận thấy mối quan hệ của bạn họ đúng là rất tốt.
Qua một lúc cũng đã xem hết đống ảnh, Khánh Ngân gấp quyền album lại, thắc mắc hỏi anh: “Nhiều lúc em rất thắc mắc, bố mẹ Bảo Ngọc ở bên Singapore, sao cô ấy lại sống ở Việt Nam vậy? Cô ấy không sống cùng gia đình sao?”
Sơn nghe vậy thì giải thích: “Do nhiều yếu tố. Trước đó bố mẹ Bảo Ngọc có ly thân một thời gian, mẹ cô ấy đem cô ấy về Việt Nam nuôi dưỡng, sau này mẹ cô ấy mất. Bố cô ấy muốn đón cô về Singapore để sống nhưng cô ấy không muốn nữa. Cô ấy muốn ở Việt Nam sinh sống hơn nên định cư ở đây luôn.”
Hóa ra sự tình là như thế, Khánh Ngân khẽ cảm thán: “Ra là vậy. Cô ấy tự lập thật.”
Sơn gật đầu, đồng tình: “Ừ, sống xa gia đình như vậy nhiều lúc cũng bội phục cô ấy. Nghe nói dạo gần đây công ty của gia đình Bảo Ngọc tính lập trụ sở tại Việt Nam, chắc sẽ gặp người thân thường xuyên hơn.”
“Đúng vậy. Có người thân thì nên gặp nhau thường xuyên.”
Nên biết trân trọng những khoảng thời gian hiếm hoi mà bản thân có thể bên cạnh những người yêu thương.
Sơn nhận ra cảm xúc của cô có phần biến đổi, anh nhanh chóng nhận ra vấn đề, khẽ véo mũi cô: “Sau này có anh ở cạnh em rồi?”
Khánh Ngân nghe vậy thì cười khanh khách: “Vâng.”
Cô lấy miếng táo trong đĩa cho vào miệng. Liếc mắt thấy tủ sách trong phòng khách, cô kiền đi tới, có phần choáng ngợp với đống sách này.
“Nhiều sách ghê. Anh sưu tầm nhiều sách ghê á.”
“Toàn là sách trinh thám thôi, không có gì đặc biệt cả.”
Khánh Ngân liếc nhìn cả đống sách, nhận ra toàn bộ đúng là sách trinh thám thật. Đúng là cảnh sát hình sự, chỉ toàn sách trinh thám.
Ngày trước cô đọc truyện ngôn tình khá nhiều, trinh thám cũng đọc qua nhưng không nhiều, nhìn vào tủ sách hầu như toàn sách mình không biết, bỗng một cuốn sách lọt vào tầm mắt cô, cô lập tức lấy ra.
“Vòng tròn máu, truyện này em có đọc qua rồi, rất hay, cho em ấn tượng sâu sắc luôn.”
Sơn nghe xong cả người bỗng cứng đờ, anh lập tức ngước mắt, thấy cô đang cầm trong tay cuốn sách, đang ngó nghiêng xem xét bên ngoài tấm bìa.
Anh lập tức đứng dậy, đi về phía cô, ôm cô từ phía sau, cằm anh tựa vào vai cô. Một tay cầm lấy cánh tay đang cầm quyển sách của cô: “Bộ này đúng là rất ấn tượng, là một trong những cuốn sách anh thích nhất.”
“Nó rất hay. Em có đọc mấy lần mà không thấy chán.” Khánh Ngân gật gù đáp lại lời anh, cô dở quyển sách ra muốn xem bên trong thì anh ngay lập tức gập lại, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô: “Anh bỗng thấy có chút đói rồi, chúng ta nấu cơm đi.”
Khánh Ngân nghe vậy thì mới nhận ra việc quan trọng nay đến nấu ăn cho anh, vậy nên cô liền đưa quyển sách cho anh, đáp: “Đúng rồi, nên đi nấu cơm thôi. Anh muốn ăn món gì?”
Sơn cười nhìn cô: “Món gì cũng được. Miễn là em nấu. Món gì anh cũng thích.”
Khánh Ngân nghe vậy thì cố nín cười, tay véo má anh: “Chỉ giỏi nịnh thôi!”
Nói rồi cô đi vào phòng bếp, sắp xếp lại đống đồ rồi tiến hành nấu nướng. Sơn đứng đó, sau khi thấy bóng dáng cô đã khuất dần trong tầm mắt, anh mới vội quay ra, dở quyển sách ra, bên trong liền có một bức ảnh của một cô gái.
Cô gái mặc chiếc áo cử nhân nở nụ cười rạng rỡ, hình ảnh đẹp đẽ thu hút mắt người nhìn.
Đáy lòng Sơn có phần hỗn loạn. Anh vội lấy tấm ảnh ra rồi để trong túi quần, anh vừa hành động vừa quay đầu xem Khánh Ngân có bất chợt quay lại không. Sau khi anh làm xong liền để quyển sách về vị trí cũ.
Anh mất vài phút đứng đó để hồi phục lại tâm trạng bất ổn của bản thân, sau đó liền đi vào phòng bếp, phụ giúp Khánh Ngân.