Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: ChenLuan

Tám giờ sáng, thức ăn ngon đầu đường đông nghịt. Trời vẫn còn mưa, nhưng ngăn không nổi sự nhiệt tình người Lương Thành vào quán ăn.

Lương Thành vừa vào đầu mùa Hạ thời tiết trở nên nóng bức lại ẩm ướt, trong nhà cũng không muốn ở, đều thích ra ngoài hóng gió. Những người già thích mang theo cái ghế nhỏ tụ tập lại đầu ngỏ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ* từng làn gió theo chiếc quạt lùa ra. Hộ gia đình trong khu xã mới cũng bắt chước ra ngoài hoa viên quảng trường. Trong thành phố mấy cái hồ và sông là nơi hóng mát lí tưởng nhất.

Vài thanh niên trẻ tuổi vội vàng, kéo bè kéo bạn, tụ tập bên trong quầy hàng rộng lớn ngoài trời uống rượu ăn đồ nướng, mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa mới soảng khoái. Thức ăn ngon Lương Thành cũng rất nhiều, các món ăn dân dã địa phương đặc sắc, cá sông rau dại, điểm tâm ăn nhẹ… cứ nếm thử dần dần, một hai tháng cũng ăn không hết.

 Phố thức ăn ngon nằm ở bên bờ sông, màn đêm vừa buông xuống, đèn nê ông sáng lên. Biển hiệu “Quán cá chày” “Tôm hùm nhỏ” giăng đầy đèn đủ màu sắc giữa trời đêm. Nhân viên đứng ra đầu đường mời chào khách.

Tống Nhiễm đỗ xe xong, cơn mưa cũng ngừng hẳn. 

Phục vụ quán tôm hùm đứng ở cửa ra vào đặt một cái bàn ngoài trời.

Mấy người trao đổi một chút, quyết định ngồi bên ngoài. Vừa mưa xong, gió sông thổi vào rất dễ chịu.

Tống Nhiễm gọi ba suất tôm hùm cay cỡ lớn, lại gọi thêm canh xương hầm củ sen, ớt xanh xào ngó sen, đậu phụ khô xào rau cúc, đầu cá và củ cải hầm cách thuỷ, thêm một đống đồ ăn chiên nướng…

Tiểu Thu vội ngăn lại: “Đừng gọi nhiều quá, gọi nhiều như thế ăn không hết đâu.”

“Tiểu Đông cười nói: “Là tiền đi công tác phát thưởng hay sao? Tại sao lại hào phóng như thế?

Tống Nhiễm nói: “Nếu ăn không hết thì gói đem về nhà.”

Mời đồng nghiệp ăn cơm mà chỉ mời ít rau dưa, rất xấu hổ.

Tiểu Hạ nói: “Không cần đâu. Từng này đủ nhiều rồi.”

“Ừ.” Tống Nhiễm gấp thực đơn lại, “Vậy gọi từng này trước đi, thiếu lại gọi thêm sau nhé?”

“Được.”

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn, bình thường trong công việc trao đổi trò chuyện với nhau rất nhiều, nhưng tụ họp riêng lại rất ít, giờ này mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau cười ngây ngô, bầu không khí vừa yên tĩnh được mấy giây.

Tiểu Đông lại hăm hở đề cập tới một đề tài: “Lương Thành đưa ra chính sách đăng kí cư trú, bây giờ giá cả phòng đất lại tăng lên.”

Thẩm Bội tô thêm son môi, thản nhiên nói: “Từ trước tới giờ chưa bao giờ quan tâm đến giá cả phòng đất.”

Tiểu Xuân: “Tất nhiên cô không cần quan tâm tới rồi. Cũng là mấy người dân bản địa các cô sướng nhất, có nhà ở, tiền lương muốn tiêu xài như thế nào thì tiêu xài, cái gì cũng không phải lo.”

Tống Nhiêm lắc đầu: “Người dân bản địa ở đây cũng mua nhà không nổi.”

Tiểu Thu nói: “Cô không cần lo lắng đâu, chúng ta trong đám phóng viên mới, thực lực chỉ có cô đứng đầu, thăng chức tăng lương là chuyện sớm muộn.”

Tống Nhiễm còn chưa kịp nói cái gì, Thẩm Bội bỏ son môi vào trong túi, ngẩng đầu lên hỏi: “Gọi nước chưa?”

Tống Nhiễm: “Rồi. Hai bình nước dưa hấu.”

Rất nhanh tôm hùm nhỏ được đưa đến, mọi người đeo gang tay vào nhanh lẹ động đũa gắp ăn.

Tiểu Đông là người dẻo miệng, khen ngợi: “Nói thật, 《Kí sự trước chiến tranh Đông Quốc》rất xuất sắc, tôi đặc biệt thích xem. Nhiễm Nhiễm, lúc trước tôi đã phát hiện ra, dù cô viết bản thảo hay làm bản ghi chép, nhìn qua rất bình thường, nhưng chung quy lại hấp dẫn khiến người ta muốn xem.

Tiểu Thu phụ hoạ: “Đúng vậy, còn nhìn thấy những khía cạnh mà người khác nhìn không ra.”

Tống Nhiễm mỉm mỉm cười thay câu trả lời.

Thẩm Bội hỏi: “Tống Nhiễm, cô học tin tức phải không?”

Tống Nhiễm lắc đầu: “Không phải. Tôi học lịch sử.”

“Hả?” Mọi người đều kinh ngạc. Bọn họ đại đa số đều liên quan đến chuyên ngành truyền thông, ngay cả Thẩm Bội cũng liên quan đến Quốc tế tin tức.

Thẩm Bội: “Ngành của chúng ta cũng liên quan đến khoa lịch sử à?”

Tống Nhiễm: “Lúc tôi đi học thích viết chút văn ngắn tuỳ bút, từng gửi qua bản thảo cho toà soạn truyền hình Lương Thành.

“À.” Mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.

Tiểu Xuân: “Hoá ra là từ nhỏ đã thích đọc sách viết chữ, khó trách văn chương viết rất tốt.”

Tiểu Hạ cắn miếng tôm, nói: “Nhiễm Nhiễm vừa nhìn qua chính là văn thanh, ít nói lại yên tĩnh, không có gì làm liền ôm sách đọc.”

Tiểu Đông nói: “Tống Nhiễm quá hướng nội, có thể hoạt bát lên chút được không.”

“Tống Nhiễm giải thích: “Tôi không hướng nội…” Chỉ là nhiều lúc cũng không có chuyện gì để mà nói.

“Ở Đông Quốc lâu như vậy, có gặp nguy hiểm gì không?” Thẩm Bội hỏi. Lúc trước cấp trên có sắp xếp cho cô ta đi ra tiền tuyến, cô ta sợ giao chiến nên không giám đi, lưu lại ở trong nước làm phân tích tình hình. Bây giờ nhìn Tống Nhiễm ghi và quay lại nhiều hình ảnh video đến những câu chuyện tươi mới trong cuộc sống, cũng có chút thèm thuồng nuối tiếc.

Cô ta hỏi: “Bên kia thế cục không ổn định, vô cùng loạn phải không?”

“Có khi gặp qua vài tên trộm vặt. Còn nguy hiểm khác… thì không có.” Tống Nhiễm dừng lại một chút, nhớ đến người đàn ông ngày ấy.

Vừa nghĩ đến anh, một đoạn tâm tình trong lòng lại tràn ra.

Anh không phải một kí hiệu mà là một hình tượng. Bộ ri rằn của anh, chiếc bao tay chiến đấu nửa ngón rồi ánh mắt của anh.

Nhưng cô không muốn nói.

Một câu cũng không muốn cùng bất cứ ai nhắc tới.

Cũng giống như bỗng nhiên một ngày nhìn thấy một cuốn sách hay, nghe thấy một bài hát hay, cũng như bạn vụng trộm nghĩ đến một người muốn giấu vào nơi sâu kín nhất, không muốn cùng ai chia sẻ.

Tôm hùm nhỏ có chút cay, cô ăn đến chóp mũi đổ đầy mồ hôi.

Trên đường phố vẫn còn ướt sũng, hơn mười mấy mét nước sông dâng cao.

Có một lúc không có gí, không khí ẩm thấp mà oi bức.

Tống Nhiễm đưa mắt nhìn ra xa, mặt sông đen ngòm loé lên chút ánh đèn, là ánh sáng của chiếc tàu đi qua.

Tiểu Hạ hỏi Thẩm Bội: “Cả ngày hôm qua cô đi đâu vậy?”

Thẩm Bội chần chừ một lúc lâu mới trả lời: “Đi thành phố Giang phỏng vấn mấy vị quân nhân.”

《Kí sự trước chiến tranh Đông Quốc》quá hót, Thẩm Bội nhân cơ hội hướng cấp trên đề nghị phỏng vấn thêm một số sĩ quan quân đội di dân, tuyên dương một chút năng lực, Cấp trên tự nhiên đồng ý.

Tiểu Thu nhẹ dạ tin theo, ở dưới bàn đá nhẹ vào chân Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm đang ăn con tôm hùm nhỏ, xung quanh miệng đều đỏ cả lên, ngước đầu đem đôi mắt đen láy nhìn Tiểu Thu.

Tiểu Thu: “…”

Cô ấy cũng không biết Tống Nhiễm nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu.

Tiểu Thu thẳng thắn hỏi Thẩm Bội: “Là sĩ quân nhân lần này tham gia di dân ở Đông Quốc?” 

“…Đúng. Có một số từ quân khu thành phố Giang chọn đi.”

Lương Thành và Giang Thành cách nhau khoảng bốn giờ đi xe, cùng chung một quân khu lớn.

Tiểu Thu cố ý hỏi: “Tại sao cô lại đột nhiên muốn phỏng vấn bọn họ vậy?”

Thẩm Bội vô cùng tự nhiên: “Bọn họ đúng lúc phụ trách di dời dân ở mấy thành phố Trung Bộ Đông Quốc, từng trải qua một ít mạo hiểm, phỏng vấn vô cùng có giá trị.

“À!” Lúc Tống Nhiễm lột vỏ tôm dùng sức rất mạnh, nước trong vỏ tôm cực cay bắn vào mắt, cay đến nỗi không mở được mắt ra.

Tiểu Thu nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô. Tống Nhiễm lau lau vài lần, mắt vẫn mở không nổi, muốn hỏi Thẩm Bội tình hình cụ thể hơn, nhưng mắt lại vô cùng đau, hấp tấp vội vàng chạy đi Toilet rửa.

Lúc chạy về chổ ngồi, đúng lúc nghe Thẩm Bội nói: “… tên La Chiến, là chính uỷ của bọn họ, lớn lên rất đẹp trai. Tôi cực thích quân nhân.”

La Chiến.

Tống Nhiễm sững sốt.

Tiếng địa phương của vùng này phát âm lưỡi uốn mà bằng nên khó phân biệt, zhan* trong La Chiến, nhưng dân bản xứ đã gọi zan* mà.

(Trong tiếng Trung có rất nhiều từ đọc ra rất giống nhau như chữ 战 -zhan “nghĩa là Chiến” và chữ 瓒 – zan “nghĩa là Toản” có kiểu phát âm gần giống nhau. Ai học qua tiếng Trung sẽ biết.)

Không biết anh ta có phải là zan không?

“Nhiễm Nhiễm cô ngây ngốc cái gì thế. Mắt còn đau nữa không?”

“À, không sao rồi.” Cô hồi hồn, nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín giờ rưỡi tối rồi.

Ăn đến mười giờ tối liền tan cuộc, lại bắt đầu đổ mưa lớn. Tống Nhiễm lái xe đưa mấy người đồng nghiệp về từng nhà xong cũng sắp mười một giờ.

Mưa càng ngày càng lớn, xe cô chạy vòng quanh trên đường quốc lộ, kế tiếp đến giao lộ quẹo vào làn đường giành cho xe cao tốc rồi đi tiếp, không bao lâu liền đến nhà cô.

Đèn xe chiếu lên cột mốc màu xanh lục trên đường cao tốc, hai chữ “Giang Thành” chói loá mắt đứng thẳng ở phía trước.

Tống Nhiễm lại lần nữa xem đồng hồ, mười một giờ đúng, mưa càng ngày càng lớn rồi.

Cô chạy chiếc xe Alto* của mình, giữa giao lộ một đường thẳng mà chạy, rồi dần biến mất trong màn mưa mờ mịt.

Mưa như thác đổ bổ nhào lên kính xe, cần gạt nước ra sức gạt nước mưa, Tống Nhiễm chăm chú nhìn từng chùm ánh sáng của xe phía trước, mưa từng đợt trút xuống chằng chịt, cô thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Bốn tiếng đồng hồ chạy xe, cô một chút cũng không mệt. Thậm chí trên đường còn có chút kích động và phấn khởi hào hứng. Ban đêm xe trên đường cao tốc rất ít, chỉ có bầu trời đây mưa làm bạn đồng hành cùng cô.

Đi qua một đường, mưa có xu hướng nhỏ dần.

Lúc Tống Nhiễm đến trụ sở quân khu Giang Thành, đã ba giờ sáng. Cổng sắt trụ sở đóng kín, mấy chiến sĩ cầm chặt súng canh gác.

Cô đỗ xe bên ngoài cách mấy trăm mét, tắt máy, cuộn người ở ghế sau nằm ngủ.

Ánh nắng ban mai vừa hé ra, cô tỉnh ngủ. Tám giờ sáng, cô nghe thấy trong quân khu truyền đến tiếng quân nhân hô to, các quân sĩ đến giờ tập thể dục buổi sáng.

Tiếng hô to, rõ mà mênh mông rộng lớn, vang dội cả bầu trời sáng sớm.

Mưa ngừng rồi, trên bầu trời có chim bồ câu bay ngang qua. Phía Đông ló ra ánh bình minh màu hồng nhạt.

Quân sĩ đứng gác thăm hỏi mục đích cô đến đây.

Tống Nhiễm lấy thẻ chứng nhận phóng viên và giấy chứng minh nhân dân cho anh ta xem, nói: “Tôi là phóng viên bộ phân tin tức của đài truyền hình Lương Thành. Muốn tìm La Chiến, La chính uỷ. Hai ngày trước đồng nghiệp của tôi là Thẩm Bội có đến phỏng vấn qua, nhưng có chút vấn đề chi tiết cần bổ sung. Cho nên tôi đến đây để hoàn thiện bổ sung một chút.”

Đối phương kiểm tra giấy chứng nhận của cô, không phát hiện ra điểm đáng bất thường nào, nói: “Cô đợi một chút, tôi đi liên lạc một chút.”

Tống Nhiễm có chút chột dạ, từ nhỏ tới lớn cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn, không nói dối. Lần đầu tiên nói dối lừa gạt người khác, tự nhiên lo lắng không thôi. Đối phương chưa nói cái gì, bản thân cô đã đem chính mình hồi hộp đến mặt đỏ tía tai.

Quân sĩ kia nói: “Có thể đi vào rồi. La chính uỷ ở lầu số 1 phòng 0203.”

“Cảm ơn.”

0203 là phòng hội nghị, trang trí đơn giản, xung quanh cái bàn dài có có mười mấy cái ghế, trên tường treo cờ quốc kì và quân kì, dán dòng chữ “Nghiêm túc chấp hành theo Đảng, nghiêm túc chấp hành theo quân.”

Ngoài cửa sổ, trên bãi tập của các quân nhân huấn luyện truyền đến tiếng khẩu hiệu “ồ” “ồ”.

Cô nhìn một lúc, mới đột nhiên nhớ ra, lấy gương sửa lại đầu tóc.

Cô là sinh ra và lớn lên ở Lương Thành, trời sinh có ánh mắt đen huyền trong suốt, sáng ngời, làn da trắng nõn mịn màng, chưa đến 23 tuổi, không cần trang điểm cũng rất đẹp. Nhưng gần đây tăng ca suốt, quầng mắt có chút thâm đen, môi cũng có chút nhợt nhạt. Sớm biết vậy đã về nhà lấy thỏi son.

Đang nghĩ ngợi, phía sau liền truyền tới tiếng đẩy cửa.

Trong nháy mắt cô thu gương quay đầu lại, liền bắt gặp một thân quân trang, một người đàn ông cao lớn anh tuấn bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Tống Nhiễm ong ong một chút, đột nhiên một mảng trống không. Ạnh ta…

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

Trong phút chốc ấy, cô như lạc vào cõi mộng.

Cô vốn tưởng rằng nhớ rất rõ rang, nhưng thời gian trôi qua gần một tháng, cô đã không còn nhớ rõ đôi mắt màu đen ấy.

Cô chậm rãi đưa tay lên, che mặt anh ta lại chỉ để lộ ra cặp mắt.

Nhưng…

Cô không chắc chắn.

Anh ta không biết có phải là anh hay không.

Giờ phút này, trái tim đau nhói như kim châm rất rõ ràng, nhưng đôi mắt kia ở trong trí nhớ mơ mồ, cô nhớ không ra nỗi.

Hết chương 4.

Chú thích:

(*Quạt hương bồ: Quạt làm bằng lá cây hương bồ.

chapter content

_ Xe Alto: Là một hãng xe của Trung Quốc, tên tiếng Trung là Áo Thác.)

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.