Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 18



James Chilton tạm cho phép mình có một quãng thời gian ngơi tay tránh xa sự nghiệp rũ bỏ tham nhũng và đồi bại khỏi thế giới.

Ông chủ Bản tin Chilton đang giúp một người bạn chuyển nhà.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại từ MCSO, Kathryn Dance đã gọi tới tư gia cho Chilton, để rồi được Patrizia chỉ đường đến ngôi nhà kiểu trang trại California sơn màu be khiêm tốn này, tọa lạc ở ngoại ô Monterey. Dance đỗ lại gần một chiếc xe tải lớn của U-Haul[1], tháo tai nghe chiếc IPod ra rồi rời khỏi xe.

[1. Một hang cho thuê phương tiện chuyên chở và kho bãi có trụ sở ở Phoenix, Arizonz, Mỹ.]

Chilton mặc quần jean, áo phông và áo khoác nỉ, đang đánh vật với một chiếc ghế bành to tướng để bê nó lên các bậc cầu thang rồi vào trong ngôi nhà. Một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn, mặc quần soóc và áo kiểu đấu thủ polo đang bê một chồng hộp và bước đi ngay sau lưng ông ta. Một tấm biển báo của Realtor[2] cắm ngoài sân trước quay chéo đi với dòng chữ thông báo “ĐÃ BÁN”.

[2. Tên đầy đủ là National Association of Realtors (NAR), hiệp hội thương mại lớn nhất và cũng là một trong những tổ chức vận động hành lang có quyền lực nhất Bắc Mỹ.]

Chilton quay ra từ cửa chính, bước theo hai bậc cấp xuống con đường rải sỏi, hai bên là những tảng đá và chậu cây nhỏ viền dọc lối đi. Ông bước tới chỗ Dance, đưa tay lên lau trán. Vì người đang đẫm mồ hôi và dính đầy bụi bặm nên Chilton chỉ gật đầu thay cho cái bắt tay. “Pat đã gọi cho tôi. Cô muốn gặp tôi đúng không, đặc vụ Dance? Lần này lại là về các địa chỉ Internet sao?”

“Không. Chúng tôi đã nhận được chúng rồi. Cảm ơn ông. Lần này là một việc khác.”

Người đàn ông còn lại đến bên họ, chăm chú nhìn Dance với ánh mắt vui vẻ và tò mò.

Chilton giới thiệu hai người với nhau. Ông ta là Donald Hawken.

Cái tên nghe thật quen. Rồi Dance nhớ ra: Ông này đã xuất hiện trên blog của Chilton trong chủ đề Trên sân nhà, ở phần cá nhân, cô tin là vậy. Không phải là một trong những bài viết gây nhiều tranh cãi. Hawken đang từ San Diego chuyển về sống ở Monterey.

“Có vẻ hôm nay là ngày của những cuộc di chuyển,” cô nói.

Chilton giải thích, “Đặc vụ Dance đang điều tra vụ án liên quan tới các bài đăng trên Bản tin.”

Hawken, một người rám nắng khỏe khoắn, cau trán đầy thông cảm. “Và theo tôi được biết lại có thêm một cô gái nữa bị tấn công. Chúng tôi đang nghe tin tức.”

Dance vẫn kín tiếng như thường lệ về khía cạnh tiết lộ thông tin, thậm chí cả với các đối tượng có liên quan. Cô vào thẳng vấn đề, “Tôi muốn ông tạm thời đóng cửa Bản tin lại.”

“Cái gì?”

“Cho tới khi chúng tôi bắt được cậu ta.”

Chilton bật cười. “Thật lố bịch.”

“Ông đã đọc các bài bình luận chưa?”

“Đó là blog của tôi. Tất nhiên tôi đã đọc qua chúng.”

“Những bài viết được đăng lên đang trở nên thậm chí còn hằn học hơn. Đừng cung cấp cho Travis thêm mục tiêu nữa.”

“Nhất định không được. Tôi sẽ không để mình bị bịt miệng.”

“Nhưng Travis lấy tên các nạn nhân từ blog. Cậu ta đọc bài viết của họ, truy tìm nỗi sợ hãi, điểm dễ bị tổn thương nhất của những người đó. Lần mò ra nơi họ sinh sống.”

“Người ta không nên viết về bản thân mình trên những trang dành cho cộng đồng trên Internet. Tôi từng dành riêng cả một bài dài nói về vấn đề này rồi.”

“Có thể đúng là thế, song sự thật là họ vẫn đã và đang làm thế,” Dance cố kiểm soát tâm trạng tuyệt vọng của mình. “Làm ơn hãy hợp tác cùng chúng tôi.”

“Tôi đã hợp tác với các vị rồi. Đó là mức xa nhất tôi sẵn lòng thực hiện.”

“Liệu tạm dừng blog của ông trong vài ngày có thể gây tổn hại gì được chứ?”

“Và nếu sau vài ngày đó các vị vẫn chưa tìm ra Travis?”

“Cho nó hoạt đồng trở lại như cũ.”

“Hoặc cô sẽ quay lại đây và nói hãy chờ thêm vài ngày nữa, rồi sau đó lại thêm vài ngày nữa.”

“Ít nhất hãy thôi không cho bình luận vào chủ đề đó nữa. Cậu ta sẽ không có thêm cái tên nào để nhắm tới nữa. Điều này sẽ giúp công việc của chúng tôi được dễ dàng hơn.”

“Trấn áp chẳng bao giờ dẫn tới thứ gì tốt đẹp,” Chilton lẩm bẩm, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô. Kẻ rao giảng đạo lý đã quay trở lại.

Kathryn Dance vứt bỏ chiến thuật ve vãn cái tôi của Chilton như Jon Boling gợi ý. Cô phẫn nộ gằn giọng, “Ông đang trưng ra những câu khẩu hiệu phô trương mắc dịch. ‘Tự do’. ‘Sự thật’. ‘Trấn áp’. Travis đang tìm cách giết người. Lạy Chúa, hãy nhìn thẳng vào sự thật như nó vốn có. Vứt hết mấy thứ chính trị chết tiệt ấy đi.”

Chilton bình thản trả lời, “Công việc của tôi là duy trì một diễn đàn mở cho công chúng bày tỏ quan điểm. Đó là nội dung Tu chính án số Một[3]… Tôi biết, cô sắp sửa nhắc nhở tôi rằng cô cũng từng là phóng viên và sẵn sàng hợp tác nếu cảnh sát cần trợ giúp. Nhưng cô thấy đấy, đó là sự khác biệt. Cô gắn với lợi ích của kẻ giàu có, với các nhà quảng cáo, với túi tiền mà bất cứ vị lãnh đạo nào của cô đang nhắm đến. Còn tôi không lệ thuộc vào ai cả.”

[3. Tu chính án bảo vệ quyền Tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do họp hội, và kiến nghị.]

“Không phải tôi đang yêu cầu ông thôi không đưa tin về các tội ác nữa. Hãy viết ra những gì làm trái tim ông hài lòng. Có điều đừng cho phép thêm bất cứ bình luận nào nữa. Vì dù sao cũng chẳng ai cung cấp được thêm chút thực tế nào. Những kẻ này chỉ đang viết những gì họ thích. Và một nửa trong số đó chỉ đơn thuần là sai sự thật rành rành. Chúng toàn là những tin đồn, những suy đoán, những lời huênh hoang rỗng tuếch.”

“Và những suy nghĩ của họ không hợp pháp chăng?” ông ta hỏi, nhưng không hề tức giận.

Trên thực tế, dường như cuộc tranh luận đang làm ông ta thích thú.

“Quan điểm của họ không đáng tính đến chăng? Chỉ những người biết viết lách lưu loát và có giáo dục, hay những nhân vật ôn hòa mới được phép bình luận thôi phải không? Ồ, vậy thì, chào mừng cô đến với thế giới mới của nghề báo, đặc vụ Dance. Sự trao đổi tự do các ý tưởng. Cô thấy đấy, nó không còn liên quan tới những tờ báo lớn của cô, tới những Bill O’Reilly[4] hay Keith Olbermann[5] của cô nữa. Nó nói về công chúng. Không, tôi sẽ không tạm dừng hoạt động của blog và cũng không khóa bất cứ chủ đề nào lại hết,” ông ta liếc mắt về phía Hawken, người đang đánh vật để bê một chiếc ghế bành nữa ra từ sau xe tải. Chilton nói với Dance, “Bây giờ, mong cô thứ lỗi.”

[4. Phóng viên, nhà báo của tạp chí FoxNews.]

[5. Phóng viên, nhà báo của truyền hình MSNBC – Kênh vệ tinh cung cấp tin tức chính trị.]

Ông ta bước về phía xe tải với bộ dạng, theo kết luận của cô, trông giống như một người tử vì đạo trên đường đến pháp trường, sau khi vừa thở ra những lời huênh hoang rỗng tuếch về một sự nghiệp mà ông ta, dẫu chẳng còn ai khác, nhiệt thành tin tưởng.

~*~

Giống những người khác sống tại khu vực Bán đảo Monterey – nghĩa là tất cả ai khác trên sáu tuổi và có khả năng tiếp cận với các phương tiện truyền thông – Lyndon Strickland biết rất rõ về vụ Cây thập tự ven đường.

Và cũng giống như rất nhiều người đọc Bản tin Chilton, ông ta thấy phẫn nộ.

Người luật sư bốn mươi mốt tuổi chui ra khỏi xe và khóa cửa lại. Ông chuẩn bị thực hiện cữ tập chạy hằng ngày vào buổi trưa dọc theo một con đường ở gần Seventeen Mile Drive, tuyến đường đẹp đẽ xuyên suốt từ Pacific Grove tới Carmel, đi ngang qua khu nhà của các ngôi sao điện ảnh và giám đốc điều hành các công ty, cũng như sân golf Pebble Beach.

Ông nghe thấy những tiếng động phát ra từ quá trình thi công tuyến xa lộ mới chạy về phía đông tới Salinas và khu vực các trang trại. Tuyến đường được xây dựng rất nhanh. Strickland đại diện cho vài chủ nhà có tài sản bị giải tỏa. Ông đã chống lại chính quyền tiểu bang bao gồm Công ty Avery Construction khổng lồ, cùng cả đội quân chuyên gia tư pháp đao to búa lớn của họ. Và chẳng mấy ngạc nhiên, vị luật sư đơn độc đã thua kiện, chỉ mới tuần trước. Song thẩm phán vẫn bảo lưu vấn đề phá hủy nhà các thân chủ của ông lại chờ ngày phán quyết của phiên xử kháng cáo. Tay luật sư đứng đầu bào chữa cho bên bị, tới từ San Francisco, đã tái mặt.

Lyndon Strickland, về phần mình, đã phấn khích đến ngất ngây.

Màn sương mù đang tới gần, thời tiết se lạnh, chỉ có mình ông trên con đường, và bắt đầu chạy bộ.

Phẫn nộ. Strickland có đọc qua những gì người ta đang nói trên blog của James Chilton. Travis Brigham là một cậu nhóc tâm thần tôn thờ những kẻ sát nhân tại Columbine và Đại học Bách khoa Virginia, từng quấy rối các cô gái vào ban đêm, từng có lần suýt làm chính Sammy, em trai cậu ta, chết ngạt và khiến cậu bé này bị chậm phát triển, cũng chính cậu thiếu niên đó đã cố ý lái xe lao xuống vách núi vài tuần trước trong một nghi lễ tự sát – giết người kỳ quái, làm hai cô gái bị chết.

Thế quái nào tất cả mọi người lại không để ý thấy những dấu hiệu nguy hiểm dứt khoát phải bộc lộ ra nơi cậu ta chứ? Bố mẹ cậu ta, thầy cô giáo… Bạn bè.

Hình ảnh chiếc mặt nạ trên mạng sáng hôm đó vẫn làm ông cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Một cơn ớn lạnh chạy khắp người ông, không khí lạnh lẽo ẩm thấp cũng chỉ là một phần nguyên nhân.

Kẻ Sát Nhân Mặt Nạ…

Và bây giờ cậu ta đang tự do ngoài kia, ẩn nấp trên những ngọn đồi của hạt Monterey, lần lượt tấn công từng người một trong vô số kẻ đã đăng bài viết tiêu cực về cậu ta.

Strickland thường xuyên đọc Bản tin Chilton. Nó được đưa vào đường dẫn RSS của ông, ở ngay gần trên cùng. Ông không nhất trí với tác giả trong một số vấn đề, song ông chủ blog luôn tỏ ra chừng mực và luôn đưa ra những lý lẽ vững chắc, có học thức để biện minh cho quan điểm của mình. Chẳng hạn, cho dù Chilton thẳng thừng phản đối phá thai bằng bài bình luận chỉ trích tay mục sư Fisk lập dị, người đã kêu gọi giết chết các bác sĩ thực hiện việc này. Thì Strickland, người thường xuyên đại diện cho Hội Làm Cha Mẹ Có Kế Hoạch và các tổ chức ủng hộ sinh sản có lựa chọn khác, vẫn rất ấn tượng với bài bình luận hài hòa của Chilton.

Hay như chuyện Chilton phản đối kế hoạch xây dựng nhà máy khử mặn nước biển, giống với Strickland, từng gặp gỡ một khách hàng tiềm năng mới – một nhóm hoạt động vì môi trường muốn thuê ông đâm đơn kiện đòi chấm dứt việc thực hiện kế hoạch đó. Strickland vừa mới đăng bình luận ủng hộ chủ nhân Bản tin Chilton.

Lúc này, Strickland đang chạy về phía ngọn đồi nhỏ, chính là đoạn khó nhằn nhất trong cữ chạy của ông. Từ đó trở lên, con đường chỉ toàn chạy xuôi xuống đồi. Vã mồ hôi, nghe tim đập… và cảm thấy sự hồ hởi do bài tập đem lại.

Khi ông tiến bước, có một vật chợt lọt vào mắt ông. Một đốm đỏ lóe lên cạnh con đường và hàng loạt chuyển động nhốn nháo gần sát mặt đất. Cái gì thế nhỉ? Ông tự hỏi. Ông vòng lại, dừng đồng hồ bấm giây của mình rồi từ tốn bước qua các tảng đá tới chỗ đã nhìn thấy đốm màu đỏ thẫm, nổi bật trên nền đất cát xen kẽ những thân cây màu nâu và xanh lục mọc lưa thưa.

Tim ông tiếp tục đập thình thịch trong lồng ngực, bây giờ là vì sợ chứ không phải do dốc sức. Ông lập tức nghĩ ngay đến Travis Brigham. Nhưng cậu ta chỉ nhắm tới những kẻ đã công kích mình trên mạng. Ông chẳng hề viết gì liên quan cả… Thật nhẹ nhõm.

Dẫu vậy, lúc ông lần theo lối mòn tới chỗ các chuyển động và những chấm đỏ, Strickland vẫn lấy điện thoại di động ra khỏi túi, sẵn sàng bấm 911 nếu có bất cứ mối đe dọa nào.

Vị luật sư nheo mắt nhìn xuống trong lúc lại gần khoảng trống. Ông đã trông thấy cái gì vậy?

“Mẹ kiếp,” ông lẩm bẩm, cứng đờ như bị đóng băng.

Trên mặt đất là những miếng thịt đặt giữa vô số cánh hoa hồng được rắc ra rải rác. Ba con chim to xấu xí – kền kền, ông đoán vậy – đang hối hả xé toang các miếng thịt một cách đầy đói khát. Ngay cạnh đó là một khúc xương đỏ lòm máu. Vài con quạ đang thận trọng mon men lại gần, chộp lấy một miếng rồi hối hả rút lui.

Strickland nheo mắt, nhô người ra trước khi ông nhận thấy một vật khác nằm chính giữa khung cảnh hỗn loạn.

Không!… Một cây thập tự đã được vạch xuống nền đất cát.

Ông hiểu ngay Travis Brigham đang ở đâu đó quanh đây. Tim đập loạn nhịp, ông đảo mắt quan sát các bụi cây, gốc cây và ụ đất. Cậu ta có thể ẩn nấp ở bất cứ chỗ nào. Và đột nhiên việc Lyndon Strickland chưa bao giờ bình luận bất cứ điều gì về cậu ta chẳng còn đem đến chút khác biệt nào nữa.

Và khi hình ảnh chiếc mặt nạ quái gở được để lại như một biểu tượng cho cuộc tấn công hiện lên rõ mồn một nơi tâm trí, Strickland quay người, bắt đầu bỏ chạy trở lại con đường ông vẫn thường tập luyện.

Ông mới chỉ chạy được ba mươi mét trước khi nghe thấy tiếng ai đó lao ra khỏi các bụi cây và bắt đầu tiến thật nhanh về phía mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.